Hạ cánh xuống tim anh

Chương 19 : cô quay lại thế hàng là vì tôi sao

Edit: Lạc Lạc Lúc Nguyễn Tư Nhàn ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài mặt trời đã lên cao. Bách Dương đi theo sau, thấy đùi cô bị đỏ một mảng, hỏi: “Chân của cô không sao chứ?" “Chỉ bị rách da thôi, không sao.” Nguyễn Tư Nhàn nhìn ra ngoài, xe của Phó Minh Dư đang đỗ bên đường. Không ngờ Phó Minh Dư vẫn chưa đi. Nguyễn Tư Nhàn bước đến, gõ lên cửa sổ xe. Phó Minh Dư hạ cửa kính xe xuống, quay sang nhìn cô. “Giải quyết xong hết rồi à?” Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, trên mũi có một ít mồ hôi. Mùa hè nói đến là đến, hôm qua người qua đường vẫn còn mặc áo khoác, hôm nay đã đổi thành áo ngắn tay. Cô sờ mồ hôi trên mũi, lẩm bẩm: “Cảnh sát xử lý xong cả rồi.” Phó Minh Dư nâng cửa sổ xe phía trước lên, nói một câu “Lên xe đi”. Mở cửa xe ra, không khí mát lạnh từ máy điều hòa đã xua tan hơi nóng trên người Nguyễn Tư Nhàn. Cô và Phó Minh Dư ngồi ở hai bên. Giọng của người bên cạnh lạnh như nhiệt độ bên trong xe: “Chuyện là như thế nào vậy?” Vừa trải qua quy trình tại đồn cảnh sát, đã hiểu rõ mọi chuyện. Không biết có phải là vì lúc sáng bắt kẻ gian dâm thất bại mà còn phải vào đồn cảnh sát một chuyến hay không, cô gái đó chịu quá nhiều đả kích, nói năng loạn xạ cả lên, một lúc lâu Nguyễn Tư Nhàn mới bắt được trọng điểm. Cô gái đó là bạn gái cũ của Yến An, cả hai vừa chia tay không bao lâu, còn người đàn ông đó là anh trai của cô ta. Tên Yến An này mắc chung bệnh với hầu hết cánh đàn ông, giai đoạn đầu chia tay sẽ là lạnh lùng và bạo lực, không nghe điện thoại không gặp mặt, như thể anh ta phải bận rộn cả ngày. Và tất nhiên người đó sẽ nghĩ rằng anh ta có người phụ nữ khác, ép hỏi không thành, vì thế mới đưa anh trai mình theo để canh chừng Yến An gần một tháng nay. Làm một người bạn gái cũ, cô ta dĩ nhiên biết Yến An thỉnh thoảng sẽ nghỉ chân ở chung cư Danh Thần, nhưng gần đây lại xuất hiện thường xuyên, chắc chắn là có trò mèo. Sau đó nữa, chính là tối qua Yến An xuống máy bay và đi thẳng đến nhà Nguyễn Tư Nhàn, đã tạo cho bạn gái cũ của anh ta một ảo giác rằng Yến An đang cất giấu người đẹp. Có điều Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy hai anh em nhà này cũng rất lợi hại, sáng sớm đợi bên ngoài chung cư cả buổi, thấy một cụ bà đi mua thức ăn về, có thể thản nhiên đi theo người ta quẹt thẻ vào cửa, khiến họ trông như là người một nhà. Với kỹ năng này không đi làm gián điệp mà lại làm võng hồng thì thật là nhân tài không được trọng dụng. “Hiểu lầm thôi.” Nguyễn Tư Nhàn tóm tắt ngắn gọn, “Canh chừng mấy ngày nay, tối hôm qua thấy Yến An đến nhà tôi, sáng nay lập tức lên tìm bằng chứng.” Nói xong câu này, Nguyễn Tư Nhàn liền nghe thấy một tiếng cười nhạo vô cùng nhỏ từ anh. Cảm giác đó, giống hệt như lúc anh xuất hiện vào buổi sáng và nói một câu “Không phải cô có thể tự giải quyết sao?". Phó Minh Dư nhìn qua. Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ xe đúng lúc chiếu rọi vào mặt anh, ánh mắt bị phản chiếu nhạt đi, bình thường luôn là một đôi mắt đen nhánh, bây giờ lại hơi ngả sang màu hổ phách dịu dàng. Trong một khoảnh khắc, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy người này trông thật là đẹp. “Tôi đã từng nhắc nhở cô phải cẩn thận rồi.” “……” Thôi bỏ đi, Nguyễn Tư Nhàn rút lại cảm giác vừa nãy. Bách Dương ở hàng ghế đầu quay lại hỏi: “Về chung cư sao ạ?” Phó Minh Dư gật đầu, chiếc xe lập tức lao ra ngoài. Trên đường đi, Nguyễn Tư Nhàn không nói gì. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ, dường như mình cũng nên nói lời cảm ơn với Phó Minh Dư. Tuy cô đã quen sống một mình, nhưng tình huống lúc sáng đổi lại là cô gái nào cũng không thể chịu được, bị người lạ đột nhập, còn có một gã đàn ông khoẻ mạnh dùng vũ lực để kiềm chế mình, không ra thể thống gì cả. Ngay khoảnh khắc Phó Minh Dư xuất hiện, mặc dù còn kèm theo sự mỉa mai của anh, nhưng con tim của Nguyễn Tư Nhàn thật sự đã đổ gục. “Phó tổng.” Nguyễn Tư Nhàn quay lại nhìn anh, biểu hiện đầy trịnh trọng. Nhưng Phó Minh Dư lại đang nhắm mắt dựa vào đệm, trông như đang nghỉ ngơi. “Hở.” “Hôm nay cảm ơn anh.” Sau khi nói xong, vài giây trôi qua, Nguyễn Tư Nhàn chớp chớp mắt. Đưa ra phản ứng đi chứ? Nhưng người bên cạnh dường như đã ngủ rồi, chỉ có một nụ cười đang dần nở rộ trên khóe môi. Nguyễn Tư Nhàn biết, nhất định đây không phải là một nụ cười tử tế gì, những gì anh ta muốn nói tiếp theo nhất định cũng không phải là lời nói dễ nghe gì. “Tôi vậy mà vẫn có thể nghe được câu này từ miệng của cô.” Quả nhiên. “Tôi là tình cảm chân thành nói lời cảm ơn với anh, còn cả……” Cô dừng lại một lúc, sau đó nói, “Xin lỗi vì chuyện tối qua.” Phó Minh Dư mở mắt, nhìn Nguyễn Tư Nhàn đầy vẻ đăm chiêu, cùng với một nụ cười trên môi, “Vì thế bây giờ tôi còn nhận được một lời xin lỗi sao?” “Vậy anh có nhận không?” Phó Minh Dư chậm chạp quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương chiếu hậu ở phía trước. “Nhận lời cảm ơn, xin lỗi thì thôi." Nguyễn Tư Nhàn suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ý anh là gì. Nhưng ngay lúc này nhạc chuông điện thoại đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Là Yến An gọi đến. “Yến tổng?” Bên Yến An rất ồn ào, rõ ràng, anh vừa xuống máy bay. Anh cũng vừa biết được chuyện này, lập tức gọi đến hỏi han tình hình. “Bọn họ không làm gì cô chứ? Tình hình hiện giờ thế nào rồi? Tôi cử người đến giúp cô nhé?” “Không cần, giải quyết cả rồi.” Nguyễn Tư Nhàn suy nghĩ, vẫn nói ra tình hình vừa biết được, “Hai người đó sẽ bị giam giữ mười ngày, bạn gái cũ của anh đang khóc lóc ồn ào ở trong đó đấy.” Dù sao cũng là một võng hồng, chuyện bị giam giữ chắc chắn sẽ không thể che giấu được. Bọn họ không có đội ngũ PR chuyên nghiệp như các ngôi sao —— mặc dù có, cũng không có một lượng fans hùng hậu như các ngôi sao. Vì thế nếu bị nổ ra đột nhập vào nhà riêng bất hợp pháp và còn bị giam giữ mười ngày, hình tượng công chúng coi như sẽ hoàn toàn sụp đổ. Yến An nghe thấy lời này, cũng im lặng một hồi, sau đó nói: “Thật sự xin lỗi cô, là do tôi không giải quyết thỏa đáng, bây giờ tôi vừa xuống máy bay, ngày mai sẽ về, tôi sẽ tự mình nói lời xin lỗi với cô.” “Thật sự không cần đâu, Yến tổng.” Nguyễn Tư Nhàn nhớ ra điều gì đó, lại nói, “Cả thứ mà anh đã tặng tôi tối qua, thật sự quá đắt, tôi sẽ trả lại nó cho anh.” “Ấy đừng đừng đừng, cô đừng trả lại cho tôi, tối qua cô không nhận thì thôi, nhưng hôm nay phải nhận, coi như là lời xin lỗi của tôi.” “Miệng xin lỗi là được rồi, Yến tổng, thật đấy, tôi nói chuyện này đã qua rồi, tôi sẽ không để bụng. Tôi không phải là người lòng dạ hẹp hòi, anh hoàn toàn không cần phải bận tâm như vậy.” Lúc Nguyễn Tư Nhàn nói lời này, cô không để ý đến Phó Minh Dư ở một bên đang liếc mắt nhìn mình. —— một ánh mắt vô cùng khó tin. “Thật sự không cần tặng cho tôi cái này, Yến tổng……” Nguyễn Tư Nhàn đã sắp mất kiên nhẫn, “Hơn nữa tôi cũng không thích những thứ này.” —— “Vậy cô thích gì?” Nghe một câu như thế, Nguyễn Tư Nhàn đứng hình một lúc. Cô che điện thoại lại, nhìn sang Phó Minh Dư. Phó Minh Dư cũng nhìn cô. Hóa ra lúc nãy cô không nghe lầm, Phó Minh Dư và Yến An thật sự đã hỏi câu này cùng một lúc. Điện thoại vẫn đang được kết nối với Yến An, Nguyễn Tư Nhàn nhìn Phó Minh Dư với vẻ nghi ngờ, gằn từng chữ một. “Tôi thích máy bay.” “Airbus 380, máy bay hai tầng.” Đầu dây bên kia và bên trong xe đồng loạt im lặng một lúc. Bốn mắt nhìn nhau, là Phó Minh Dư dời mắt đi trước, quay đầu lại, trong mắt còn kèm theo một chút cạn lời. Còn phía Yến An, mặc dù biết là nói đùa, nhưng cũng không thể nói về chủ đề này được nữa, bỏ xuống một câu “Tôi về Giang Thành rồi nói sau”. Sau khi cúp máy, bên trong xe lại rơi vào im lặng. Nguyễn Tư Nhàn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt của Phó Minh Dư được phản chiếu trên cửa sổ xe. Cô suy nghĩ, lúc nãy tại sao Phó Minh Dư lại đột nhiên hỏi cô thích gì. Người ta nói ra thì nhất định là sử dụng động cơ, chẳng hạn như Yến An, hỏi cô thích gì, là muốn tặng quà cho cô để nhận lỗi. Vậy còn Phó Minh Dư thì sao? Cũng muốn tặng quà cho cô à? Điều này không phù hợp với người ta. Nguyễn Tư Nhàn nghĩ trăm lần cũng không ra, ma xui quỷ khiến quay đầu lại, muốn nhìn vẻ mặt của anh một chút. —— nhưng lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt của anh. “……” “……” Cả hai đều ăn ý dời mắt đi, ăn ý im lặng, ăn ý coi như không có chuyện gì xảy ra. Không khí bên trong xe chảy thật sự rất chậm, lại còn cực kỳ yên lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy. Cả buổi sáng coi như toang toác, Nguyễn Tư Nhàn chợp mắt một buổi trưa, sau khi thức dậy cũng không có tâm trạng để đến phòng tập thể hình nữa. Nằm trên giường rảnh rỗi, cô bèn gọi cho Biện Toàn để kể về chuyện này. Biện Toàn nghe xong, lập tức đảo mắt khinh thường. “Thật không? Lần trước gặp anh ta mình còn nghĩ tên này rất tốt.” "Chính xác là rất tốt, nhưng về mặt này thì lại quá tệ. Mình với anh ta vẫn chưa có gì mà đã xảy ra chuyện như này rồi, nếu thực sự có chút tiến triển nào, đám bạn gái cũ của anh ta có thể sẽ cho mình lãnh đủ luôn không?” “Đúng vậy, loại đàn ông này làm bạn thì được, nhất định không thể làm bạn trai, vậy cậu định giải quyết mối quan hệ với anh ta thế nào?” “Còn có thể giải quyết thế nào nữa? Nhanh chóng nói rõ ràng ra thôi.” Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy điều cấm kị nhất của loại chuyện này chính là dây dưa dài dòng, nói rõ ra càng sớm càng tốt, kịp thời dừng mối quan hệ lại ở mức bạn bè, tránh việc cành mẹ đẻ cành con. Chiều tối ngày hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn và Yến An hẹn nhau dùng bữa ở chỗ lần trước. Bầu không khí trong bữa ăn cũng rất tự nhiên, xét cho cùng khi cả hai đến đây, họ đều đã biết ý định của nhau. Cô biết Yến An muốn xin lỗi, Yến An biết cô muốn ngăn chặn tổn hại kịp thời. Tuy nhiên Yến An cũng chưa từng nói rõ hai từ “Theo đuổi”, Nguyễn Tư Nhàn cũng chưa từng nói rõ “Tôi từ chối anh”, nhưng ý nghĩa lời trong lời ngoài đều là mối quan hệ giữa hai người sau này sẽ chỉ dừng lại ở “Bạn bè”. Yến An không ngốc, nói lời này ra là đã nể mặt anh rồi. Nguyễn Tư Nhàn còn muốn tặng cho anh một món quà, anh cũng không có lý do gì để từ chối. Bữa ăn này miễn cưỡng xem như hài hòa. Nguyễn Tư Nhàn nghĩ như thế. Chí ít Yến An cũng không có ý dây dưa, mặc dù trong mắt anh đã hiện lên nỗi tiếc nuối. Hai người ăn xong, đi ra ngoài, Yến An nhìn lên trời, trông anh như đang muốn trời đổ mưa. Ba anh vì chuyện bạn gái cũ đó mà nổi giận đùng đùng, mẹ anh cũng giận không kém, Yến An vì hòa hoãn mối quan hệ trong gia đình, hơn nữa còn cho thấy bản thân đã hối hận, những buổi tối gần đây đều sẽ trở về biệt thự Tinh Loan 1. “Tôi đưa cô đi.” Yến An nói một cách rất tự nhiên. Đến bây giờ Nguyễn Tư Nhàn vẫn nghĩ rằng anh thật sự thường hay sống trong chung cư Danh Thần, nên cũng không từ chối, cũng là tiện đường mà thôi. Hôm nay Yến An tự lái xe đến. Trên đường đi cả hai đều không nói gì. Dù thế nào, Yến An cũng biết hôm nay mình đã bị từ chối, phải miễn cưỡng mỉm cười cũng hơi khó. Anh lái xe đến bên ngoài tòa nhà nơi Nguyễn Tư Nhàn đang sống, đạp phanh, sau đó anh thở dài. “Đến rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút.” Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, tháo dây an toàn, lúc xuống xe, cô nói: “Ừm, vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé.” Ánh mắt của Yến An vẫn luôn rơi trên người cô, cho đến khi cô sắp vào đến đại sảnh tầng trệt, không nhịn được nữa, anh gọi lớn một tiếng Nguyễn Tư Nhàn. Cô quay đầu lại, thấy anh dường như có gì đó muốn nói, nên vòng lại lần nữa. Yến An hạ cửa kính xe xuống. Nguyễn Tư Nhàn cúi người nhìn qua, “Sao thế?” Đây là lần đầu tiên Yến An nhìn Nguyễn Tư Nhàn một cách nghiêm túc như thế, một hồi lâu sau, anh mới nói: “Nếu tôi giải quyết ổn thỏa hết những chuyện đó, tôi còn cơ hội không?” Cả tối hôm nay đều không nói ra rõ ràng, Nguyễn Tư Nhàn còn nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc. Không ngờ đến giây cuối cùng, anh vẫn không kìm được mà vạch trần sự việc. Nếu Yến An không xảy ra những chuyện này, hoặc nếu anh hứa sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả. Cô có thật sự muốn ở cạnh anh không? Nguyễn Tư Nhàn nghiêm túc suy nghĩ. Hình như…… Hình như…… Cũng không muốn lắm. Không biết là vì ban đầu không có nhiều tình cảm với anh, hay là vì chuyện xảy ra hôm qua mà đã đánh mất tình cảm. Nói tóm lại, trước mắt thì đây là suy nghĩ trực quan nhất trong lòng Nguyễn Tư Nhàn. Ngay cả tình cảm cũng không được mãnh liệt, chưa kể điều này còn chỉ là một giả thuyết. Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười, “Yến tổng, thôi bỏ đi, tôi thấy chúng ta làm bạn bè là đã tốt rồi.” Yến An không nói thêm gì nữa. Dường như với kiểu người như anh, khi bị từ chối thì cũng sẽ không thể hiện ra biểu cảm chán nản. Ngồi trên siêu xe, nhẹ nhàng vung tay, cứ vậy mà bỏ đi. Nguyễn Tư Nhàn nhìn theo anh, sững người một lúc. Nhớ đến những đóa hoa anh tặng, trang sức anh tặng, những siêu xe mà anh lái, lại gợi lên từng mảng ký ức không muốn nhớ đến. Những ký ức đó đã bị cô chôn vùi hơn mười năm. Mãi đến khi xe của Yến An đã biến mất trong tầm mắt, Nguyễn Tư Nhàn mới xoay người đi vào đại sảnh. Cô cúi đầu lục lọi điện thoại trong túi xách, bước nhanh về phía trước, cho đến khi đã đến trước cửa thang máy cô mới ngẩng đầu lên. “Phó tổng?” Phó Minh Dư đút một tay vào túi, một tay cầm điện thoại. Anh ngước mắt nhìn Nguyễn Tư Nhàn khoảng một giây, sau đó lại thờ ơ tiếp tục nhìn xuống điện thoại. Ngay khi Nguyễn Tư Nhàn cho rằng mình bị làm lơ, anh lại lên tiếng: “Chuyện gì?” “……?” Nguyễn Tư Nhàn hơi ngơ ngác. Lúc nãy cũng chỉ là chào hỏi mà thôi, anh đáp lại là được rồi, tôi có thể có chuyện gì? Tuy nhiên khi anh vừa hỏi như vậy, Nguyễn Tư Nhàn thật sự đã nhớ ra một việc. Tại sao Phó Minh Dư lại đột nhiên xuất hiện vào sáng hôm qua? Mặc dù cả hai sống trong cùng một tòa nhà, nhưng thang máy sẽ đi thẳng lên, trừ phi đầu óc Phó Minh Dư có gì đó sai sai nên muốn đi thang bộ, nếu không thì anh không thể xuất hiện được. Nhưng Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp mở miệng hỏi, Phó Minh Dư bỗng dưng bước đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn, nói: “Tôi rất tò mò một điều.” “Hở?” Cả hai đứng đối mặt nhau, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, làm cho mắt của Phó Minh Dư sáng lạ thường. Còn có chút hăm dọa. Nguyễn Tư Nhàn nhớ đến sáng hôm qua, cô còn rung động một lúc bởi sự dịu dàng trong đôi mắt này. Nhưng lúc này lại…… Phó Minh Dư dường như không muốn nói ra lời này lắm, có một sự thiếu kiên nhẫn giữa hai đầu mày, giọng điệu cũng có phần độc đoán. “Nếu cô thích Bắc Hàng như thế, tại sao còn muốn đến Thế Hàng.” “?” Nguyễn Tư Nhàn ngây người một lúc, nghĩ thầm chẳng phải là anh cầu xin tôi đến sao? Thấy cô không nói lời nào, Phó Minh Dư lại hỏi: “Nếu cô muốn tăng lương gấp đôi, cô mở lời với Yến An, anh ta sẽ không đáp ứng sao?” Thang máy cũng vừa đến, cửa từ từ mở ra, sau đó từ từ đóng lại. Nguyễn Tư Nhàn không biết Phó Minh Dư tự dưng lại bị làm sao, hôm qua vẫn còn rất bình thường, sao hôm nay đã bắt đầu quái lạ. Cả hai vẫn đứng bất động đối mặt với nhau trước cửa, bầu không khí có chút đối đầu. “Có chứ.” Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu lên nói, “Nếu tôi muốn gấp bốn lần lương một năm anh ta cũng sẽ đáp ứng tôi.” Nói xong, Nguyễn Tư Nhàn bất ngờ phản ứng lại. Lúc nãy Phó Minh Dư đã nhìn thấy? Nghĩ rằng cô đang ở Thế Hàng mà lòng thì đang ở Bắc Hàng sao? Phó Minh Dư nghe vậy, khịt mũi một tiếng, còn lộ ra một nụ cười nhạo báng của họ Phó anh ta. “Vậy vì sao cô phải đến Thế Hàng? Vì tôi sao?”