Hạ cánh trong tim anh

Chương 7 : Hạ cánh trong tim anh

Về 2 chiếc máy bay ACJ31 được điều đến Giang Thành nhất thơi trở thành đề tài nóng hổi của Hàng không Hằng Thế, mặc dù trước đó mọi người đều nhìn thấy qua ảnh tuyên truyền nhưng tận mắt nhìn thấy ngoại hình của máy bay vẫn làm cho họ cảm thấy chấn động. Chuyến bay đầu tiên của ACJ31 còn 1 tuần nữa là đến, không ít những người trong ngành đều quan tâm đến trang web công ty, muốn xem ai là những người may mắn, dù sao lượt bay đầu tiên mang ý nghĩa rất lớn, chắc chắn sẽ có báo cáo của truyền thông, cũng rất được cấp trên xem trọng mới được điều đi thực hiện chuyến bay đầu tiên này. Giang Tử Duyệt là tiếp viên trưởng điềm tĩnh nhất, vài hôm trước cô đến văn phòng của Vương Lạc Khang nhận nhiệm vụ bay, lúc cúi người cô nhìn thấy văn kiện trong tay anh ta có tên của mình liền vui vẻ chuẩn bị cùng cơ trưởng Nhạc đi du lịch, lúc quay về sẽ tham gia chuyến bay đầu tiên này. Đây cũng là kỳ nghỉ nhỏ khi cô chuyển từ bay quốc tế sang bay quốc nội. Đối với việc này Nghê Đồng vẫn không tài nào hiểu nổi, chuyến bay quốc tế tốt bao nhiêu, kỳ nghỉ dài, lương cao, lại có thể đi chơi khắp nơi, không giống như cô chỉ thường bay 4 đường bay đó, cảm giác vẫn chưa đi ra nhìn được thế giới vậy. Nhưng mà người ta cùng với cơ trưởng Nhạc đang trong thời kỳ cuồng nhiệt, sắp đính hôn rồi, muốn quay về với gia đình cũng là điều dễ hiểu. Có một vị hôn phu như vậy nói không chừng qua vài năm chị ấy từ chức về làm nội trợ cũng nên. Nói đến cơ trưởng Nghê Đồng đột nhiên gửi cho Giang Tử Duyệt một tin nhắn. “Sư phụ à, chị có biết phi công của máy bay ACJ31 bay qua đây là nữ không?” Nghê đồng đều biết chuyện này làm sao Giang Tử Duyệt không biết cơ chứ? “Biết, sao vậy?” Sư phụ điềm tĩnh ư vậy Nghê Đồng ngược lại bản thân mình hơi làm quá, xem xem người ta điềm tĩnh biết bao nhiêu.”A, không có gì, em chỉ nói vậy thôi, chúc chị có chuyến đi vui vẻ.” Thấy Giang Tử Duyệt không muốn nói chuyện nên Nghê Đồng chỉ đành bỏ qua, sau đó tiếp tục quay về phong uống rượu cùng bạn bè.   - Sáng sớm hôm sau mặt trời còn chưa xuất hiện thì một trận mưa nhỏ đã đánh thức cả thành phố. Thời tiết Nam Thiên luôn như vậy, không khí lúc nào cũng mang theo sương mù làm cho quần áo giặt phơi chẳng chịu khô. May mà lúc vừa quay về Giang Thành cô vẫn chưa kịp sắp xếp quần áo vào tủ đồ, đồ mặc dành cho thời tiết này cô vẫn còn để ngăn nắp trong vali, bây giờ lấy ra ủi một lát là có thể mặc ngay. Và căn phòng mà cô mới thuê là khu nhà ở cao cấp vừa giao phòng năm ngoái, căn phòng cống ẩm cực kì tốt, trên tường không hề nhìn thấy sự ẩm ướt. Hơn nữa còn gần sân bay, rất nhiều cơ trưởng và quản lý cấp cao của các hãng hàng không đều có một căn phòng tạm ở đây, cơ trưởng cùng cô lái máy bay về hôm đó đều ở đây. Thời tiết còn khá lạnh, Nguyễn Tư Nhàn cầm lấy một chiếc áo hoodie mặc vào, lúc ló đầu ra thì tóc dựng hẳn lên. Nhìn thấy bản thân mình trong gương cô không nhịn được trừng mắt nhìn mình. Nghĩ kỹ lại cô đối với bản thân mình cũng thật tàn nhẫn. Lúc vừa vào học viện hàng không, môn thể dục biến thái mỗi ngày ngay cả đàn ông còn chịu không nổi Nhất là lúc huấn luyện lăn bánh cố định, người rúc vào một lồng sắt tròn rồi lăn từng vòng, sau đó tăng nhanh tốc độ, lúc đầu Nguyễn Tư Nhàn cũng nôn đến chóng mặt, loạng choạng quay về ký túc xá không chỉ phải đi súc miệng còn phải đi gội sạch những thứ mình nôn dính vào tóc. Sau đó cô nhận ra mỗi ngày phải sửa sang đầu tóc mất rất nhiều thời gian so với đàn ông cho nên cô quyết định đi đến tiệm cắt tóc. Mái tóc dài óng mượt này cô đã dày công nuôi dưỡng mười mấy năm, cho dù có uốn hay dập đều không có bất kỳ hư tổn nào, cho nên ngay cả thợ cắt tóc cũng tiếc cho cô: “Cô gái thật sự muốn cắt mái tóc sao?” Cô gật đầu quả quyết, cắt đi. Sau đó nghe đến âm thanh kéo cắt vang lên, Nguyễn Tư Nhàn nhắm nghiền mắt lại hít sâu một hơi, mày cũng nhăn lại. Vài đường kéo cắt xuống từng lọn tóc dài rơi vãi trên đất làm cho đầu cô nhẹ hơn, đôi mắt Nguyễn Tư Nhàn vẫn nhắm chặt. Đợi lúc cô mở mắt ra nhìn thấy đầu tóc ngắn đến tai làm cô muốn ngất đi. Coi như giúp bản thân mở mang tầm mắt đi. May mà vài năm nay tóc đã mọc dài đến vai. Nguyễn Tư Nhàn vừa nhớ lại hồi ức xong thì đi ra ngoài, điện thoại đột nhiên tin tin vài tiếng. Cô thuận tay cầm điện thoại lên, ra là tin nhắn wechat của Bách Dương. [Bách Dương]: Hôm nay em đến nhậm chức phải không? [Bách Dương]: Hôm nay cao tốc đến sân bay bị kẹt xe, tốt nhất em nên đi sớm hoặc là đi đường vòng. 2 người lúc ký hợp đồng đã lịch sự kết bạn wechat với nhau, Nguyễn Tư Nhàn nghĩ rằng người này chắc cũng giống như tính tình sếp anh ta, cả đời này chắc cũng chỉ sẽ im lặng nằm trong danh sách bạn bè của cô, không ngừng cũng chu đáo đấy, lại chủ động quan tâm cô. Cô đang định nhắn tin lại thì bên đó lại gửi tiếp đến một tin nhắn. [Bách Dương]: em ở đâu? Hay là một lát anh thuận đường qua đón em nhé? Nguyễn Tư Nhàn nghĩ ngợi, hỏi: Anh đi một mình sao?   [Bách Dương]: Tôi đang ở trên xe Phó tổng, ở chung cư Danh Thần bên này. [Nguyễn Tư Nhàn]: Vậy tôi không thuận đường. Không thuận đường thì không thuận đường, nhưng chữ “vậy” này cũng gượng ép quá, Bách Dương tự hiểu là từ chỗ Nguyễn Tư Nhàn và chung cư Danh Thần đến công ty không thuận đường. “Cô ấy không cùng đường.” Bách Dương qua đầu nói với Phó Minh Dư.    Phó Minh Dư gật đầu, không nói gì. Xe chậm rĩa dừng ở cổng tiểu khu, đợi đến lúc thanh sắt chắn ở cổng mở rathif Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì ánh nhìn đột nhiên dừng lại.    Bách Dương từ guowg chiếu hậu nhìn thấy sếp đang chú ý nhìn gì, cũng tò mò nhìn theo. Có người đứng ở bên cạnh khu vườn đang che dù đó hình như là một cô gái, không phải Nguyễn Tư Nhàn thì là ai? Bên trong xe đột nhiên trầm lặng. Không phải không thuận đường sao? Có phải cô không quen 4 chữ “Chung cư Danh Thần” không? Bách Dương ho vài tiếng mở ipad ra, mở ra ghi chép trong cuộc họp đưa cho Phó Minh Dư giả vở như không có chuyện gì. “Phó tổng, đây là ghi chép của cuộc họp hôm qua.”   Phó Minh Dư nhận lấy ipad lật ra 2 trang đột nhiên nói: “Lúc đến học viện hàng không có phải câu đã làm gì đắt tội với người ta không?” Bách Dương lập tức nhớ xem mọi cử chỉ hành động của mình, anh ta cảm thấy trước giờ phong độ mình rất tốt, lại biết  cách ăn nói, cũng không hề nổi giận với ai, vẻ ngoại cũng tạm ổn, sao lại đắc tội người ta được chứ? Vẫn chưa trả lời thì Phó Minh Dư lại nói: “Sau này chú ý hành động lời nói một chút, đừng làm tôi mất mặt.” Bách Dương:“……” Được thôi, ông chủ nói là vấn đề của mình thì nó chính là mình sai. “Em biết rồi, sau này sẽ chú ý ạ.”   - Nguyễn Tư Nhàn không hề chú ý đến chiêc Cayenne đang chầm chậm rời đi, nhìn thấy mưa đã tạnh cô liền cất dù vào túi, lúc ngẩng đầu lên thì một chiếc xe taxi chậm rãi tấp vào lề. Cô nhìn biển số xe thì xác nhận đó là chiếc xe mình đã đặt. Đang định đi qua thì có một cô gái đột nhiên xông lên ngồi vào ghế phụ của chiếc xe cô đã đặt. Động tác cô ta quá nhanh làm cho Nguyễn Tư Nhàn giật mình lùi lại. “Bác tài, đi đến Hàng không Hằng Thế.” Nguyễn Tư Nhàn bị một loạt động tác của cô ta làm cho ngơ ngác, lúc phản ứng lại thì lập tức nắm lấy cánh cửa sắp đóng lạ, “Thật ngại quá, đây là xe tôi đã gọi.” Cô gái cúi đầu tay chân bận rộn thắt đai an toàn hoàn toàn không nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn: “Có thể nhường tôi đi trước không? Tôi đang vội, tôi sắp trễ cuộc họp rồi.” “Không được”    Nguyễn Tư Nhàn một tay kéo cánh cửa, một tay để lên đỉnh xe: “Làm phiền cô xuống cho.” Nghê Đồng nắm lấy đai an toàn, ánh mắt tóe lửa kiểu khó kiểu muốn đóng cửa lại nhưng phát hiện cô gái trước mắt sức lực quá mạnh không hề dễ đóng cửa lại. Nghê Đồng vội vàng quá không biết làm sao 2 tay chắp lại cầu xin, “Chị làm ơn đợi một lát được không? Giúp tôi với mà. Tôi thật sự có một cuộc họp rất quan trọng. Sáng sớm hôm nay có một chuyến bay xảy ra sự cố an toàn cho nên công ty đã tổ chức một cuộc nói chuyện về an toàn hàng không, yêu cầu bộ phận bay nếu không có đang bay thì tất cả phải có mặt. “Không được.” Nguyễn Tư Nhàn chắn ngay ở cửa thai độ quyết liệt, “Tôi cũng có việc quan trọng.” Thật ra cô không quá vội, nếu như cô gái này ngay lúc đầu nói chuyện đang hoàng với cô thì nhất định cô sẽ nhường. Nhưng vừa đến đã tranh giành thì cô có chết cũng không nhường cho. “Cầu xin chị mà, thật đấy, giúp em một lần đi, coi như chị phát lòng từ bi đươc không?” Nói xong vẫn không thấy thái độ Nguyễn Tư Nhàn có sự thay đổi, Nghê ĐỒng chỉ đành nhẹ giọng kéo áo cô năn nỉ, “Chị ơi, cầu xin chị mà, giúp em một lần đi, hôm qua em cùng bạn bè ăn uống có uống chút rượu nên ngủ hơi quá.” Giọng ỉ ôi mè nheo vẫn không đả động đượcNguyễn Tư Nhàn ngược lại còn làm cho tài xế cười no nê, : “Cô gái tôi là xe được đặt trên mạng, tôi cũng không thể chở cô được, làm như vậy là vi phạm.” Nghê Đồng:“……”    Cùng lúc dó Nguyễn Tư Nhàn tay huơ huơ điện thoại cười bất lực. Nghê Đồng ập tức nhìn ra phía sau không nhìn thấy chiếc taxi nào đến lai không thể không tháo dây an toàn ra. Cô ta vừa bước ra thì Nguyễn Tư Nhàn liền ngồi vào, ngay lập tức đóng cửa lại. Vào khoảnh khắc đó Nghê Đông nghe thấy am thanh tự động trong điện thoại vang lên: “Quý khách ngồi lên chiếc xe có số đuôi là 6233, đi từ chung cư Danh Thần đến Hàng không Hằng Thế.” “Cô!” Nghê Đồng nhìn theo chiếc xe đã lái đi mà tức tối, “Người gì vậy chứ?”    Rất may là có một chiếc xe đến ngay sau đó thì bị Nghê Đồng chặn lại, trên cả đoạn đường cô bảo tài xế tăng tốc cuối cùng cũng đến kịp giờ. Chỉ là cô không ngờ đến lúc đứng đợi thang máy ở đại sảnh công ty lại gặp cô gái lúc nãy. Nguyễn Tư Nhàn cũng khá bất ngờ. Cô nghiêng đầu nhìn qua cô gái đứng đợi thang máy bên cạnh, cũng thật sự oan gia ngõ hẹp mà. Xem ra sau nay là đồng nghiệp rồi? “Trùng hợp nhỉ, cô cũng đuổi kịp sao?” Nghê Đồng không ngờ răng vẫn chưa mở lời thì người bên cạnh đã mở lời trước rồi. Cũng thú vị đấy, rõ ràng cô  cũng đến Thế hàng mà trong lúc gấp gáp như vậy cũng không cho đi nhờ một đoạn. Nghê Đồng tức tối trên cả quãng đường nên lời nói ra cũng rất khó chịu, “Ô kìa, trùng hợp, cô cũng đến Thế hàng sao?” Nguyễn Tư Nhàn cười gật đầu, “Ừm, tôi đến bộ phận nhân sự báo cáo.” Nghê Đồng nhướn mày   vẻ đánh giá Nguyễn Tư Nhàn không hề che giấu. Lúc nãy trên xe khí thế đó không biết còn nghĩ cô là phu nhân tổng tài cơ đấy.   - Cửa thanh máy mở ra Nghe Đồng đang định đi vào thì bị Nguyễn Tư Nhàn giành đi trước. Nghê Đồng cũng tức cười đi vào. “Vừa tốt nghiệp sao?”    Nguyễn Tư Nhàn lần này gật đầu.    Nghê ĐỒng cười nhẹ đi vào thang máy, “Tôi nói mà.” -----Cũng chỉ có người mới mới không biết nặng nhẹ như vậy. 2 người đứng ở hai đầu trong thang máy, một ngươi ấn tầng 12 bộ phận nhân sự, một người ấn tầng 14 phòng hội nghị. Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu nghịch điện thoại, còn Nghê Đồng ôm lấy cánh tay nhìn cô. “Được đi bay cùng bao giờ chưa?”    “Vẫn chưa”    Nghê Đồng rõ ràng biết còn cố hỏi. Vừa vào bộ phận phục vụ bay phải đi bay cùng một thời gian, người dẫn dắt là sư phụ cô, sau này không biết là chức vụ gì đều có mối quan hệ trưởng bối vãn bối ở đó. Hơn nữa cô còn là tiếp viên trưởng “Mặc dù lúc ở chung cư có chút không vui vẻ nhưng con người tôi rất độ lượng, có những chuyện không thể không nhắc nhở cô một chút.” Thấy Nguyễn Tư Nhàn không để ý đến cô ta, cô ta liền đứng trước mặt cô, “Chúng ta ngành này cũng chú trọng đến kinh nghiệm, sau này cô bước vào giai đoạn đi bay cùng thì mắt nên nhìn xa một chút, sau này hiểu chuyện một chút đi, phải biết nhường tiền bối, đừng có lúc nào cũng tranh giành với tiền bối, đừng làm cho sư phụ không vui.” Cô ta đưa tay ra chỉ vào cửa thang máy, “Những nơi như thang máy thì thôi, sau này lên máy bay cô cũng muốn giành đầu tiên thì sư phụ sẽ nghĩ gì về cô? Tiếp viên trưởng sẽ nghĩ gì về cô?” Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn qua Nghê Đồng. Nghê Đồng trong lòng càng không thoải mái. Nhìn gì chứ? Không đợi Nghê Đồng giảng đạo lí xong thì Nguyễn Tư Nhàn không nhịn được cười rồi.    Nghê Đồng vẫn không hiểu nổi. Cô cười cái gì, vẫn cảm thấy IQ của cô bị giảm xuống vậy. Nghê Đồng thở dài, lời trong lòng nói cũng không hiểu, người này nghe không hiểu sao. “Sau này sẽ cùng làm việc với nhau dây, chính thức làm quen nhé.” Nghê Đồng đưa tay ra trịnh trọng nói: “Nghê Đồng, tiếp viên trưởng của bộ phận phục vụ 4.” Nguyễn Tư Nhàn vẫn đứng im, ánh mắt nhẹ nhàng quét từ mặt Nghê Đồng xuống tay cô ta không mang theo chút cảm xúc nào. Sau đó mới chậm rãi đưa tay ra bắt tay. “Nguyễn Tư Nhàn, phi công máy bay ACJ31 đội 6 bộ phận bay.” Tay Nghê Đồng run lên một cái. Cô lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn, dường như không dám tin lời Nguyễn Tư Nhàn nói.  Thang máy”tin” lên một tiếng, đến tầng 12 rồi. Nguyễn Tư Nhàn rút tay lại đi ra ngoài. Trước khi thang máy đóng lại cô quay đầu lại nói: “Đúng rồi, nếu như sau này cô bay cùng với tôi thì trong vòng 24 tiếng trước khi bay không được uống rượu, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép tiếp viên đến muộn.”