Hạ cánh trong tim anh

Chương 4 : Hạ cánh trong tim anh

Xuống máy bay Nguyễn Tư Nhàn mở điện thoại ra thì những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn wechat reo lên. Sau khi lên xe đưa về khách sạn cô mới có thời gian trả lời những tin nhắn.     Giang Tử Duyệt động tác còn nhanh hơn cả cô, gửi tin nhắn vào trong một nhóm chat với đồng nghiệp nói đã đến Luân Đôn rồi, chị hỏi có ai ở Luận Đôn không cũng nhau hẹn đi chơi. Đây là nhóm chat riêng của bọn cô, có tiếp viên, cơ trưởng, phó phi công, còn có thợ sửa máy và nhân viên an toàn.    Có người hỏi Giang Tử Duyệt tổ bay lần này bao gồm những ai, Giang Tử Duyệt liệt kê xong thì hỏi lại: “Chi vậy? Có ý đồ khác à?”    Nguyễn Tư Nhàn xem tin nhắn trong nhóm, biết rằng chị đang nói đến mình, Chưa kịp nhíu mày thì tin nhắn riêng đến. Một tin nhắn là của cơ trưởng Nhạc định cư ở Luân Đôn mời cô tối nay ăn cơm. Một tin nhắn là của một tiếp viên hàng không nam đến Luân Đôn hôm qua rủ cô buổi chiều đi chơi cùng.     Đây không phải là lần đầu anh này rủ cô đi chơi, đương nhiên  cũng không phải là lần thứ 2 rồi. Cũng không biết vì sao, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác vận đào hoa năm nay của mình quá tốt, có tận vài người theo đuổi làm cô phải tiếp đón liên tiếp, đặc biệt là sau khi cô chụp ảnh trang bìa cho tạp chí World Bank thì tuần nào cũng có vài người kết bạn wechat với cô. Cô trả lời từ chối 2 người đó nói hôm nay đã có hẹn rồi.    Lúc cô gửi tin nhắn thì Giang Tử Duyệt bên cạnh liếc nhìn điện thoại của cô, “Cơ trưởng Nhạc à, đến anh ấy mà em cũng từ chối à?”   Tâm tư của cơ trưởng Nhạc này đối với cô ai cũng biết, nhưng cô không mấy để ý đến. Có điều đây là chuyện riêng mà bị người khác đem ra nói như vậy, đã vậy còn chưa được sự đồng ý của cô đã xem điện thoại, đổi lại là ai thì cũng không thích như vậy cả. “Hôm nay em có hẹn với bạn ở Luân Đôn rồi.” Giang Tử Duyệt không hề tin lời cô nói, hoặc là chị cảm thấy đây chỉ là một lí do qua loa, chị trề môi nhìn xuống điện thoại, “Chị tò mò í do vì sao em cứ mãi không muốn có người yêu đấy, yêu cầu cao lắm sao?” Nguyễn Tư Nhàn: “Không phải…… Chỉ là em vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.” Giang Tử Duyệt nhướn mày, “Em xem xem tướng mạo của cơ trưởng Nhạc cũng thuộc dạng ngon lành đấy, mới có 28 tuổi, lương một năm hơn trăm vạn, đứng đầu trong tốp cơ trưởng dự bị, bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng anh ấy kết quả em lại không thèm để mắt đến.” Nguyễn Tư Nhàn nghiêng đầu nhìn chị, nhìn rõ biểu cảm của chị ta. Lẽ nào Giang Tử Duyệt có ý với cơ trưởng Nhạc sao? Cơ trưởng Nhạc rất ưu tú, nhưng đồng thời tiếng tắm đào hoa cũng vang xa, lại nói ở trong môi trường công ty hàng không thì từng tốp những tiếp viên hàng không xinh đẹp đến như vậy làm cho tốc độ đổi bạn gái của anh ta nhanh như thay áo ấy. “Không có ý đó đâu.” Nguyễn Tư Nhàn nhỏ giọng nói, “Chỉ là không phải gu em thích mà thôi.” Bên cạnh hứ nhẹ mang theo chút mỉa mai. Việc này làm sao giải thích đây, Nguyễn Tư Nhàn cảm nhận giữa cô và Giang Tử Duyệt cũng không thân đến mức chuyện gì cũng nói được liền không để ý đến nữa, tiếp tục lướt wechat mới phát hiện Tư Tiểu Trân 4 tiếng trước gửi cho cô vài tin nhắn hỏi thăm tình hình. Nguyễn Tư Nhàn chỉ trả lời 8 chữ: Vẫn chưa đưa được, không có cơ hội. Tư Tiểu Trân không trả lời vì lúc này cô ấy đang trên chuyến bay bay đến New York. Sau khi đến khách sạn Nguyễn Tư Nhàn và Giang Tử Duyệt ở chung một phòng. Bây giờ ở Luân Đôn đã là 10:30 sáng, Giang Tử Duyệt đang tẩy trang chuẩn bị đi ngủ. Nguyễn Tư Nhàn vẫn chưa quen với lệch múi giờ, sợ mình lúc này đi ngủ thì 2 ngày sau lúc bay về nước sẽ buồn ngủ đến không có tinh thần nên hẹn với bạn gặp mặt ban ngày. “Đúng rồi,  Nguyễn Nguyễn, hôm nay trên máy bay đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Tử Duyệt tay cầm một miếng mặt nạ, “Chị nhìn thấy em ngồi trên đùi của Phó tổng.” Nguyễn Tư Nhàn đang thay đồ thì ngưng lại: “………….” Giang Tử Duyệt chị có thể đừng nói toẹt luôn ra  từ “ngồi trên đùi” được không? “Ngồi trên đùi gì chứ, là lúc va chạm em đứng không vững.” Giang Tử Duyệt mỉm cười, bởi vì mặt nạ đủ dày nên đã che đi biểu cảm của cô.   - Thời khắc giao mùa giữa mùa hạ và mùa thu làm cho những cơn gió mang hương thơm của hoa và cũng mang theo khí lạnh. Luân Đôn thường có mưa, Nguyễn Tư Nhàn mang áo khoác quần jean tinh tươm như đóa hoa màu trắng đong đưa trong gió. Nguyễn Tư Nhàn thấy bản thân cũng hơi đong đưa, bay mười mấy tiếng đồng hồ lại cố gắng không đi ngủ, thật sự sắp đứng không vững rồi. ----- “Nguyễn Nguyễn, cậu đến Luân Đôn chưa?” Biện Toàn đầu dây bên đó khá yên tĩnh nhưng lại nghe thấy âm thanh của cô ấy nói rất nhỏ, “Bảo bối à tớ vừa mới xuống máy bay liền không đợi được điện thoại cho cậu đây, hôm nay cậu nhất định phải cùng tớ đi đến một nơi, có điều bất ngờ nhé!” Cô còn chưa kịp trả lời thì đối phương đã tắt điện thoại. Chắc là không đợi được nữa rồi đây. Nguyễn Tư Nhàn rât thích Biện Toàn. Thích tính cách nhiệt tình, hào sảng lại thú vị của cô ấy, thích đi đây đó ăn uống cùng cô ấy. “Được, chúng ta gặp nhau ở đâu?” Vài phút sau cô ấy trả lời lại tin nhắn. “Thật ngại quá, lúc nãy quá hào hứng quên cả nói với cậu, cậu đang ở đâu?” Nguyễn Tư Nhàn gửi cho cô ấy định vị của mình. “Chúng ta khá gần nhau đấy, cậu cứ đi thẳng đến sân bay W.T đợi tớ nhé, khoảng 40 phút sau tớ đến.” Sân bay W.T là một sân bay tư nhân ở Luân Đôn. Cô từng đáp chuyến bay ở sân bay này cho nên không hề xa lạ, cô bèn đi bộ qua đó. Còn vì sao đi đến sân bay tư nhân này đợi Biện Toàn thì cô cũng không quá bất ngờ, bởi vì cô ấy bay riêng, lại là tiếp viên hàng không của chuyên cơ Sân bay tư nhân này là của sếp cô ấy. Thật ra sân bay tư nhân và sân bay bình thường cũng không có sự khác biệt quá lớn, ít nhất nhìn từ bên ngoài là vậy. Có thể trực tiếp nhìn thấy máy bay cất cánh và hạ cánh trên đường băng từ tòa nhà có ánh sáng phản quang, Nguyễn Tư Nhàn mua một cốc cà phê đứng đợi ở sảnh đón tiếp nhìn xem đoàn người đang đi ra. Hôm nay lượng khách không quá nhiều, hàng người đi ra bước chân vội vã, người bên ngoài chờ đợi đã lâu, dường như chỉ có cô khá nhàn nhã, chốc chốc lại uống một ngụm cà phê giống như đang đi dạo chơi. Biện Toàn vẫn chưa xuất hiện, cô gửi cho cô ấy một tin nhắn. “Tớ đã đến rồi.” “Ừ ừ tớ đang ra đây! Sếp tớ đang nói chuyện với người phụ trách sân bay, bây giờ tớ sắp ra đến cửa rồi.” “Xuống máy bay rồi vì sao vẫn phải đi cùng với sếp vậy?” “Đây là bất ngờ tớ đã nói với cậu đấy! Sếp tớ tối nay có một bữa tiệc riêng trên du thuyền ngay trên sông Thames đấy, anh ấy mời tớ tham dự và cũng đồng ý tớ mời bạn đến!” Ngụm cà phê trong miệng cô thiếu chút nữa làm cô bị sặc. “Cho nên cậu định đưa tớ đến sao?” “Đúng vậy! Cậu sẽ đi cùng tớ chứ? Một mình tớ đi sẽ buồn chán lắm!” Nguyễn Tư Nhàn vẫn chưa trả lời tin nhắn thì Biện Toàn liền gửi liên tiếp vài tin nhắn đến. “Sếp tớ tốt tính lắm! Là một người rất vui tính hiếu khách đấy!” “Đi cùng nhé!1 Đi thôi, đi thôi.” “Party du thuyền trên sông Thames đấy! Có lẽ cả đời chỉ có một cơ hội duy nhất thôi!”   Nguyễn Tư Nhàn chịu không nổi Biện Toàn liên tục gửi tin nhắn đến nên chỉ đành đồng ý.   Nửa năm trước Biện Toàn có hỏi cô có muốn từ chức đến nước Anh không, sếp của cô ấy có một người bạn cùng hợp tác vài năm nay có nghiệp vụ đón tiếp Trung Quốc cần tuyển người Trung Quốc cho phi cơ riêng. Nguyễn Tư Nhàn thông minh, tốt nghiệp ngành khoa học kĩ thuật, tiếng anh lưu loát, học rất nhanh người lại xinh đẹp, cô là lựa chọn số 1 của chuyên cơ. Hơn nữa đãi ngộ của tiếp viên trên chuyên cơ không phải tiếp viên hàng không bình thường có thể so sánh được, ông chủ có sân bay riêng thì cũng không quan tâm mấy đến chút lương bổng đó, có lúc sếp tiếp đón khách nếu mình phục vụ đạt chuẩn thì tiền tip nhận được có thể là tiền lương nửa năm của một nhân viên bình thường, còn có thể bay đến khắp nơi trên thế giới cùng với sếp nữa, công việc như vậy biết bao nhiêu người ao ước có được. Nhưng Nguyễn Tư Nhàn đã từ chối, bọn họ một người ở lại Giang Thành, một người đến Luân Đôn. Lúc ngẩng đầu lên Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy Biện Toàn đi ra từ một cửa khác. Cô ấy mặc trên người bộ đồng phục đỏ tươi tay cầm vali rất nổi bật trong dòng người. Biện Toàn đứng từ xa vẫy tay với cô. Sân bay ánh đèn hoa lệ, Nguyễn Tư Nhàn tươi cười bước nhanh về phía trước. Đã lâu như vậy không gặp cô bạn thân cũng thay đổi nhiều, ốm hơn một chút nhưng càng xinh đẹp hơn. Trong mắt Nguyễn Tư Nhàn bỗng chốc dâng lên hân hoan. Còn tầm mười mấy mét nữa đến chỗ cô bạn thì Nguyễn Tư Nhàn chợt nhìn thấy 2 người đi ra phía sau. Người đi đầu đó, khí chất của anh lập tức thu hút sự chú ý của cô.  Nguyễn Tư Nhàn vẫn chưa kịp thay đổi biểu cảm thì đã gặp phải ánh mắt của Phó Minh Dư. Còn cô vẫn đang nét mặt hân hoan bước đi vội vã. “……” Khoảnh khắc đó phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tư Nhàn là: Sao anh ta lại xuất hiện ở sân bay này chứ? Phản ứng thứ 2 là: Chắc anh ta không nghĩ mình cố ý theo dõi anh ta đấy chứ? Nụ cười của cô đột nhiên cứng ngắt.  ——Sao cô ta lại xuất hiên ở đây?   ——Cô ta thật là tích cực mà. Nguyễn Tư Nhàn dường như cũng biết Phó Minh Dư sẽ nghĩ như vậy, bởi vì ánh mắt anh nhìn cô nhưng chân liền dừng lại, sau đó quay đầu đi về hướng khác. Nguyễn Tư Nhàn:“……”     “Nguyễn Nguyễn!” Biện Toàn xông về phía cô ôm chặt lấy cô, “Tớ nhớ cậu quá đi, nhớ tớ không?”   “Nguyễn Nguyễn?”   Biện Toàn lắc vai cô, “Cậu sao vậy?” Nguyễn Tư Nhàn hít một hơi sâu. Cô phát hiện sau khi gặp Phó Minh Dư cô đều phải hít thở sâu. Có thể sớm muộn một ngày nào đó bởi vì hít thở không đều mà mất mạng vì anh ta quá.   “Không có gì, tớ vui quá nên hóa ngốc luôn.” Nguyễn Tư Nhàn dùng lực vứt ly cà phê vào thùng rác, “đùng” một tiếng. Biện Toàn nhìn cô, “Nhưng mà…… Sao tớ cảm giác cậu không vui lắm?”   “Cho nên bây giờ tớ cần vui lên, thậm chí còn muốn uống rượu.” Nguyễn Tư Nhàn bá vai cô bạn, “Đi thôi.”  Chập choạng tối người di bộ trên sông Thames khá đông đúc,  những âm thanh sóng xô bồ đó nghe thật vui tai. Dòng sông ngược lại thì yên tĩnh phẳng lặng,trong ánh sáng vàng dễ chịu du thuyền nhàn nhã như một con thiên nga, và chỉ có người ở trên đó mới cảm nhận được sự sang trọng hào nhoáng của nó. Cô mặc một bộ váy liền màu đỏ, tóc chấm vai, cô bạn Biện Toàn bên cạnh mặc một bộ váy trắng muốt. Hai người khí chất ngời ngời là trung tâm của đám đông trong bữa tiệc trên du thuyền. Biện Toàn cầm ly rượu khoác tay Nguyễn Tư Nhàn đứng bên lan can chỉ về phí một người đàn ông nói: “Người đó là sếp Alvin của tớ, hôm nay anh ấy vì đón tiếp một vị khách quan trọng nên mới sắp xếp bữa tiệc này, cậu xem xem nhiều gười quá di, cũng có nhiều chàng trai đẹp quá.” Nguyễn Tư Nhàn quay đầu chào hỏi những ánh mắt nhìn về phía bọn cô thấp giọng nói: “Có đẹp trai đến mấy thì đã sao, đây là nước Anh, người ta đa số đều không thích phụ nữ.” Biện Toàn che miệng cười, Nguyễn Tư Nhàn ngước mắt đánh giá một lượt những người trên du thuyền. Alvin là đại gia ở Anh, những người có thể có sân bay tư nhân không phải đơn giản, đương nhiên là một người người ở giới thượng lưu, ban nhạc mặc những bộ cánh bắt mắt đang tấu khúc giao hưởng nhẹ nhàng, đến những nơi như vậy đương nhiên sẽ có thể thưởng thức được rượu ngon rồi, xem ra ông chủ này thực sự coi trọng vì khách quý này. Nguyễn Tư Nhàn đang hóng gió dựa vào lan can nói, : “Vị khách như thế nào mà ông chủ cậu xem trọng như vậy?” “Thật ra là ông chủ tớ thích sự náo nhiệt hơn, anh ấy thích tổ chức những bữa tiệc như vậy, khách đương nhiên cũng quan trọng.” Biện Toàn nhìn qua đám người tìm kiêm vị khách đó những tìm mãi không thấy, “Sân bay W.T bị thu mua rồi, là Hàng không Hằng Thế, a đúng rồi, là nơi cậu làm việc đấy, con trai của chủ tịch Hằng Thế qua đây khảo sát….. Cậu sao thế?” Ly rượu trong tay Nguyễn Tư Nhàn xém chút rớt xuống sông. “Cậu nói……. Vị khách đó là con trai của chủ tịch công ty tớ sao?”   Biện Toàn gật đầu, : “Đúng vậy đấy.”   Thảo nào hôm nay anh ta lại xuất hiện ở sân bay W.T. Tâm tình cô lúc này có khó thể miêu tả được, cô thậm chí bây giờ rất muốn rời khỏi chiếc du thuyền này. Du thuyền vừa hay đang ở giữa sông, cô thật sự muốn nhảy sông quá đi.   Đang nói thì Biện Toàn bị gọi đi, : “Ai ya, sếp tớ kêu tớ qua đó.” Nguyễn Tư Nhàn lập tức nhìn qua, dưới ánh đèn Alvin đang mặc một bộ vest  ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu. So với ngón tay thì đôi chân anh ta thon dài hơn nữa, đứng ở nơi xa đó bên cạnh Alvin khí chất cao quý đó hơn hẳn mọi người trên du thuyền.   Đó không phải Phó Minh Dư còn có thể là ai nữa.   Hình như cảm giác được đều gì nên Phó Minh Dư cũng nhìn qua.   Lúc ánh mắt 2 người chạm vào nhau Nguyễn Tư Nhàn muốn quay đi nhưng 2 chân bất động. Trong đám đông nhộn nhịp Phó Minh Dư nghiêng đầu đưa ly rượu cho thư ký. Thư ký thấy anh muốn đi liền hỏi, : “Phó tổng, anh muốn về nghỉ ngơi sao?” Phó Minh Dư lắc đầu sau đó đi về phía lan can.   Anh ta đến rồi, đến rồi, anh ta lại tự tin đi về phía này rồi. Nguyễn Tư Nhàn cầm chặt lấy ly rượu, tay còn lại nắm chặt lấy đai túi xách. A? Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên nghĩ đến, hôm nay lúc ra khỏi cửa cô cũng có đem thoe lá thư của Tư Tiểu Trân. Cô rất mong Phó Minh Dư nhìn thấy nội dung lá thư. Có thể thay đổi chủ ý hay không không còn quan trọng nữa, chỉ cần đừng hiểu lầm cô nữa là được. Trước khi Phó Minh Dư đi qua cô lập tức lục trong tú xách lấy ra lá thư kia.   “Phó tổng.” Phó Minh Dư đứng trước mặt cô khuôn mặt không biểu cảm lạnh lùng như trước, hình như đã uống rượu nên khuôn mày mang theo vẻ khinh khi. Anh cúi đầu nheo mắt lại. “Cũng thật….trùng hợp nhỉ?” Nguyễn Tư Nhàn:“……” Anh nói trùng hợp thì là trùng hợp. Thật sự trùng hợp mà. Nguyễn Tư Nhàn nói: “Anh đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi được bạn mời đến đây.” Phó Minh Dư rõ ràng không tin. Ở nơi này không thể nào là ai đo mời Nguyễn Tư Nhàn được, trừ phi cô là con gái của vị đại gia nào đó. “Có điều có những điều này đều không quan trọng.” Nguyễn Tư Nhàn đem lá thư trong tay đưa ra, “Lúc trước anh chưa xem lá thư này, nhờ anh xem hộ đễ miễn anh hiểu lầm tôi có ý đồ gì.” Phó Minh Dư chỉ nhìn cô, miệng anh nhếch lên một góc. Rõ ràng là cười nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào cả. Nhìn thấy anh không có muốn nhận lấy, cô định mở thư ra đưa ra trước mặt anh để anh nhìn cho rõ ràng. Nhưng tay trái cầm ly rượu, bên cạnh lại không có nơi để, cũng không thể để anh ta hạ thấp tôn quý của mình cầm giúp cô lý rượu được. Do đó Nguyễn Tư Nhàn mở lá thư bằng một tay. Lá thư đem ra thì lúc phải bỏ bìa thư thì tay cô bị trượt sau đó chỉ đành ngơ mắt nhìn lá thư bị gió cuốn bay đi rơi vào dòng sông. Sự kéo dài của khúc nhạc dùng lại đột ngột vào ngay lúc này, bên tai chỉ còn đọng lại âm thanh của dòng chảy dưới sông làm tăng thêm sự bối rối lúc này. Máu không kịp lưu thông lúc này cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của cô lúc này. Cô nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì lại một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt “Để xem cô làm sao giải thích?” của Phó Minh Dư. Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, cô cũng không thể nhảy xuống sông nhặt lá thư đó lên được. “Tôi……….” Phó Minh Dư đột nhiên tiến gần thêm một bước ngắt lời cô đang nói. Cô ý thức được liền lùi một bước, sau lưng lại là lan can làm cô không biết trốn đi đâu. Gió sông thổi qua từng cơn làm cuộn lên từng cơn sóng nhỏ, mái tóc cô bị gió thổi tung lên phía trước. “Được rồi.” Phó Minh Dư mở miệng nói ra câu đó.   Nghe thấy anh không còn truy hỏi nữa  cô thở phào một hơi. Một giây sau anh nhét một tấm thẻ vào tay cô. Cô cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay. Tấm thẻ phòng.      Lúc đang suy nghĩ xem anh ta có ý gì thì lại nghe thấy anh ta nói: “Cho cô một cơ hội.” Nguyễn Tư Nhàn:“……” Anh bị điên chắc!!!