Hạ cánh trong tim anh
Chương 17 : Hạ cánh trong tim anh
Đuổi Bách dương đi xong Nguyễn Tư Nhàn quay qua Giang Tử Duyệt.
“Lúc nãy chị nói Phó tổng gì ạ?”
Giang Tử Duyệt vẫn đang chìm đắm trong câu chuyện lúc nãy.
Chị ta nhìn thấy cô miệng mỉm cười, âm thanh dịu dàng, giống như lúc nãy cô đuổi đi không phải là ông chủ mà là một người qua đường vậy.
“Không, không có gì.”
Vài tiếp viên đang giục bọn họ nhanh lên, Nguyễn Tư Nhàn cũng không hỏi nhiều mỉm cười đi theo.
Không thấy Giang Tử Duyệt đi theo nên cô quay đầu chờ, “Chị Giang, nhanh lên.”
Giang Tử Duyệt hôm nay gương mặt cười gượng đến nỗi sắp cứng lại, cũng phải đành cố diễn vở kịch hòa hợp cùng đồng nghiệp với Nguyễn Tư Nhàn.
Chị ta thậm chí hy vọng Nguyễn Tư Nhàn hung hăng chửi mình, chất vấn chị ta lúc đầu vì sao biết rõ chân tướng mà đi đồn bậy còn hơn.
Chí ít chị ta cũng đã chuẩn bị sẵn lời nói ứng phó, chỉ cần đổ đại lên mấy đồng nghiệp đã thôi việc là xong chuyện.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn cứ cố giả vờ không để ý như vậy đôi lúc cũng làm chị ta không kịp trở tay.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn thật ra không muốn đi chất vấn Giang Tử Duyệt, cho dù những hành động hôm nay của Giang Tử Duyệt đã tự bại lộ rồi.
Chủ yếu là Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy có làm ầm ĩ một trận cũng vô ích, vấn đề của lời đồn là mọi người đều nghĩ cô quyến rũ Phó Minh Dư không thành sau đó nghỉ việc, cô và Giang Tử Duyệt cãi nhau một trận cũng không giải quyết được vấn đề này.
Huống hồ gì đã qua ba năm rồi, người ở Thế hàng cũng thay đổi không ít, cũng không còn mấy ai nhắc đến chuyện này nữa nên cô cũng không muốn tự chuốc thêm phiền phức.
Chỉ cần những người này đừng giống Phó Minh Dư thi thoảng lại đến chọc giận cô thì cô hoàn toàn không thèm để ý đến mấy tin đồn đã chìm sâu vào dĩ vãng này.
Nhưng tiếc là cô đã đánh giá thấp trí nhớ của đồng nghiệp.
Chỉ một tuần qua đi thì những bài báo liên quan đến chuyến bay đầu tiên ra lò, nội bộ Thế hàng cũng đã tuyên truyền khá nhiều, là một nữ phi công mới thì cái tên “Nguyễn Tư Nhàn” xuất hiện khá nhiều trong những tờ báo nội bộ hay báo ngành hàng không, làm cho những tin đồn đã chìm sâu kia lại một lần nữa được đồng nghiệp nhắc đến.
Lúc này Giang Tử Duyệt cũng rất hoảng, lần này không phải chị ta nói ra, chỉ là có vài người nhớ chuyện này liền nhắc lại làm cho chủ đề này xôn xao trong bộ phận tiếp viên.
Đương nhiên những lời nói này không thể truyền đến tai Nguyễn Tư Nhàn được.
Cô có lờ mờ cảm nhận được lí do, là chuyến bay đầu tiên đó có vài cô tiếp viên lúc ăn cơm trưa như muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
Nguyễn Tư Nhàn lúc đó đã trực tiếp hỏi, gần đây có phải là có tin đồn gì liên quan đến tôi không?
Cô tiếp viên đó bị Nguyễn Tư Nhàn hỏi trực tiếp nên có hơi giật mình, ấp úng nói: “Chỉ là…… chúng em ngồi nói chuyện phiếm, không có gì ạ, em cũng không tin đâu.”
Được thôi, xem ra là có thật rồi.
Hôm đó Nguyễn Tư Nhàn ăn thêm một chiếc bánh ngọt bổ sung thêm calo, đồ ngọt có thể làm con người ta vui vẻ hơn một chút.
Chỉ là chiếc bánh đó phát huy tác dụng đến ngày thứ hai là hết.
Chuyến bay 9 giờ sáng, cuộc họp trước chuyến bay là vào 7 giờ, Nguyễn Tư Nhàn đã đến sớm hơn 20 phút sau đó đi đến nơi điều phối ký nhiệm vụ bay, còn cơ trưởng và cơ phó đi đổ dầu cho máy bay.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn quay về phòng hội nghị, vẫn chưa đẩy cửa ra thì nghe thấy âm thanh bàn tán nhắc đến cô trong phòng.
Đứng ở cửa nghe một hồi, quả nhiên là chủ đề trong dự đoán của cô.
-----“Thật hay giả vậy?”
----“Nghe vài tiếp viên cũ nói, có nhân chứng đàng hoàng chắc là thật rồi.”
------“Trời ạ, vậy cô ta cũng thật lợi hại đó, trở về với thân phận nữ phi công cơ đấy.”
Nghe đến đây Nguyễn Tư Nhàn còn nói với bản thân răng, thôi bỏ đi, đều là đồng nghiệp, sau này thi thoảng còn được điều đi chung một chuyến bay nữa.
Nhịn một lúc trời yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Cô định gõ cửa nhắc nhở người bên trong nhưng ai ngờ được bọn họ còn đi sâu vào vấn đề hơn nữa.
-----“Vậy sao cô ta còn quay về Thế hàng nữa? Không phải có công ty khác giành giật cô ta sao?”
----“Đúng đó, không biết xấu hổ sao? Nếu là tôi, có thể cả đời này tôi cũng sẽ không xuất hiện ở Thế hàng nữa.”
----“Bó tay, đừng nói cô ta còn mê mẩn Phó tổng đấy chứ?”
----“Nếu nói như vậy hình như tất cả đều hợp lý rồi.”
“……?”
Điều này không thể nhịn rồi.
Người đàn ông cả đời cô mê mẩn chỉ có ngôi sao của cô thôi.
Nguyễn Tư Nhàn cười nhếch mép tức đến đau cả ngực, đúng là sếp như nào thì có nhân viên như thế đó mà.
Còn nhịn bọn họ nữa sao?
“Tò mò như vậy sao không trực tiếp hỏi tôi? Nguyễn Tư Nhàn đẩy cửa phòng hội nghị đi vào, tư thế tay ôm vai nghiêng đầu nụ cười lạnh lùng nói, “Tôi là người dễ ăn nói, chỉ cần các người hỏi thì tôi nhất định biết sẽ trả lời hết.”
Một đám người nói xấu sau lưng bị bắt tại trận liền rụt lại như đám gà con, mặt đỏ đến mang tai không ai dám nói gì.
“Còn vì sao tôi quay lại Thế hàng.” Nguyễn Tư Nhàn bước hai bước đi vào, âm thanh trong trẻo, “Văn phòng Tổng giám đốc tầng 18 nhé, hoan nghênh mọi người đến đó hỏi cho rõ.”
Bọn họ bị bắt quả tang đang xấu hổ đến thở cũng không dám thở mạnh.
Cuối cùng tiếp viên trưởng lên tiếng, “Cơ phó Nguyễn à, bọn tôi chỉ là……”
“Mọi người đến đủ rồi sao?”
Cơ trưởng đột nhiên xuất hiện ngắt lời tiếp viên trưởng.
Định thần lại thì phát hiện không khí trong phòng có chút kỳ lạ, “Sao vậy?”
Tiếp viên trưởng ấp úng không nói gì, Nguyễn Tư Nhàn cười nói: “Không có gì ạ, em cũng mới đến thôi.”
Cơ trưởng có chút nghi ngờ nhưng không hỏi thêm, tâm tư của phụ nữ anh cũng không dám hỏi nhiều.
Cùng ngày hôm đó, chuyến công tác hai tuần của Phó Minh Dư cũng kết thúc nên ngồi chuyến bay đó trở về.
Lúc ra khỏi sân bay thì trời đã nhá nhem tối, bên ngoài cửa sổ ánh đèn hoa lệ, là lúc sân bay đẹp nhất.
Phó Minh Dư dựa vào ghế ngồi thả lỏng cà vạt ra.
“Phó tổng, về biệt thự Hồ Quang hay sao ạ?”
Bách Dương ngồi ở ghế phụ quay đầu hỏi.
Phó Minh Dư không mở mắt ra, xoa xoa mày không trực tiếp trả lời, “Mấy giờ rồi?”
“9 giờ 15 phút ạ.”
Phó Minh Dư giọng nhỏ dần, “Về chung cư Danh Thần.”
Tài xế nghe thấy thì lái xe đi về phía chung cư, nhưng Bách Dương vẫn tiếp tục nói: “Sáng hôm nay lúc anh tham dự cuộc họp thì phu nhân có điện thoại đến nói anh đã nhiều ngày không về nhà rồi.”
“Ừ.” Phó Minh Dư chậm rãi nói, “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai rồi về nhà.”
Xe đi gần đến chung cư nên đang giảm tốc độ.
Cơn buồn ngủ lúc này đã không còn nữa, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy một dáng người.
“Dừng xe ở đây đi.”
Phó Minh Dư nói lời này thì anh đã mặc áo khoác vest vào rồi, “Một lát cậu cho người đem hành lý của tôi lên phòng nhé.”
Không đợi Bách Dương trả lời anh liền xuống xe.
Đêm hè rất thích hợp cho việc đi dạo, tiểu khu vào giờ này có rất nhiều người già và trẻ con đi lại, cũng có người dắt chó đi dạo.
Nguyễn Tư Nhàn kéo vali hành lý đi rất cẩn thận, cô luôn chú ý tránh những con chó trên đường đi.
Nhưng cho dù như vậy thì bước chân của cô vẫn không nhanh lên được.
Chuyến bay hôm nay có 4 chặng bay, từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối.
Lúc trước là tiếp viên cô luôn ngưỡng mộ phi công ở khoang lái được ngồi cả ngày trên ghế.
Cho đến khi bản thân ngồi vào vị trí đó mới phát hiện thể lực cũng chỉ là thứ yếu, sự chú ý trên cả hành trình mới là thứ muốn lấy mạng cô.
May là trên đường đi bộ có vài đóa hoa dành dành nở làm cho hương hoa tan vào không khí cũng xóa đi bớt mệt nhọc của cô.
Lúc cô đi đến toàn nhà thì phát hiện dây giày bị tuột ra.
Cô ngồi xuống cột dây giày, lúc đứng lên xách hành lý thì bị ai đó giành lấy mất.
Phó Minh Dư nhấc hành lí của cô lên, anh bước vài bước qua khỏi bậc thang rồi quay lại nhìn cô.
“Vừa xuống máy bay sao?”
Nguyễn Tư Nhàn cũng không muốn nói chuyện lắm nên chỉ “ừ” một tiếng đáp lại lời anh nói.
Trong lòng cô vẫn vì chuyện lúc sáng mà có hơi buồn bực, cảm thấy cô đã biết được thế nào gọi là “Thượng bất chính hạ tắc loạn” (có nghĩ là cấp trên không ngay thẳng chính trực thì cấp dưới cũng vậy).
Con người này cách 3 năm lại nói ra một câu “Tôi thấy cô ấy có ý với tôi hơn đấy.”
Nhân viên bên dưới anh ta không biết gì hết lại có thể nói “Cô ấy mê mẩn Phó tổng.”
Hàng không Hằng Thế là dựa vào tưởng tượng mà lái máy bay sao?
Nghĩ đến đây Nguyễn Tư Nhàn đã đang rất nỗ lực ghìm cơn tức giận, sau đó giật lấy vali của mình lại.
Nhưng Phó Minh Dư không đưa.
“Tôi cầm giúp cô.”
“Tôi không có tay sao?”
“……”
Phó Minh Dư trong lòng dâng lên vẻ bất lực, trong người cũng buồn bực.
Còn người trước mắt này cứ đưa tay giành lấy vali.
Đúng là buồn bực mà.
Phó Minh Dư trực tiếp nắm lấy bàn tay trước mặt, “Nguyễn……..”
Sự tiếp xúc trong lòng bàn tay có chút khác thường làm hai từ còn lại không nói ra được.
Anh dừng một lát, vì để xác nhận nên vân tay anh có hơi ma sát xuống bàn tay cô.
Một lớp mỏng nhưng vết chai lại rất rõ rệt.
Gần đây trong đầu luôn xuất hiện khung cảnh gặp cô lần đầu tiên, số lần cứ lặp lại nên hình ảnh ngày càng rõ nét hơn.
Cô thật sự rất xinh đẹp, mặc một bộ đồng phục vừa vặn cơ thể, thân hình chữ S, da dẻ trắng hồng, bất cứ người đàn ông nào nhìn cũng thấy cô xinh đẹp động lòng người.
Cho nên những vết chai sạn này không nên xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Lúc anh xuất thần thì Nguyễn Tư Nhàn giật mạnh bàn tay ra khỏi tay anh, còn chùi lên đồ, biểu cảm nhìn anh như nhìn thấy một tên háo sắc.
“Anh làm gì đấy! Tôi nói cho anh biết, anh còn động tay động chân nữa, cho dù anh có là ông chủ tôi cũng sẽ kiện anh quấy rối đấy!”
Nói xong còn lùi hai bước.
“……”
Phó Minh Dư không biết phải nói gì.
Động tay động chân?!
Quấy rối?!
Trong lồng ngực anh nén một luồng khí, giọng hạ thấp nói: “Nguyễn Tư Nhàn”
Ba chữ thốt ra nặng nề, dường như là nghiến răng nói.
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Hai người cách nhau không đến nửa mét, trong đồng tử có hình bóng của đối phương, vốn dĩ là một cảnh lãng mạn nhưng hình như trong mắt bọn họ chỉ có sự tức giận.
“Cô đừng khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác.”
Khiêu khích anh?
Nguyễn Tư Nhàn bị chọc cho tức cười.
Rốt cuộc là ai khiêu khích ai chứ?
“Nói xong chưa?”
Nguyễn Tư Nhàn tức giận nên ngữ khí cũng trở nên sắc bén hơn, “Vậy trên phần mộ của anh nên khắc câu nói này lên đi.”
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
10 chương
45 chương
67 chương
68 chương
52 chương
63 chương
48 chương