[ H ] Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện
Chương 16
Lục Lâm Vãn học cái này là bởi vì mẹ cô là cô giáo dạy múa Mông Cổ, trước kia cô cảm thấy thú vị, vậy nên lúc trước cô vẫn luôn học suốt hồi cấp hai, chỉ là sau khi lên cấp ba thì không chạm vào cái này, bởi vì cảm thấy con gái múa điệu múa đó có chút buồn cười.
Người bình thường đều sẽ cảm thấy con gái múa ba lê gì đó mới đẹp, nếu không được thì nhảy Latin Tango cũng ổn.
Cô tuyệt đối không muốn múa điệu múa đó trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa Lục Hoài Chuẩn cũng xem đó.
Cô cảm thấy rất xấu hổ, nhưng giờ cũng hết cách, đã đồng ý với cô giáo rồi!
Lục Lâm Vãn chỉ có thể căng da đầu mà lên.
Chẳng mấy ngày nữa sẽ đến tiệc tối, cũng không có nhiều thời gian cho cô chuẩn bị. Dù sao Lục Lâm Vãn đã có nền tảng, vậy nên đến lúc đó chuẩn bị trang phục rồi trực tiếp lên luôn.
Lục Hoài Chuẩn thật đúng là rất chờ mong, từ sau khi bạn trong lớp nói cô biết múa, gần như là toàn bộ con trai trong lớp đều đang chờ mong, dù sao mọi người đều cho rằng múa là những dáng múa kiểu như múa ba lê gì đó.
Lục Hoài Chuẩn còn bởi vì phương diện quan hệ độc đáo của mình, vậy nên tìm được một chỗ ngồi tốt, ngồi ngay chỗ có tầm nhìn chính diện.
Lúc anh đi còn mang theo một chai nước khoáng vì thấy khát, anh không có hứng thú gì với tiết mục khác, chỉ đặc biệt muốn đi xem Lục Lâm Vãn múa một chút, vậy nên vẫn luôn lề mề đến lúc Lục Lâm Vãn múa, mở màn mới đến.
Vừa đến không lâu đã bắt đầu đến lớp bọn họ, Lục Lâm Vãn lên sân khấu.
Lục Hoài Chuẩn cảm thấy hối hận nhất là vào thời khắc Lục Lâm Vãn lên sân khấu anh uống một ngụm nước, vậy nên nhìn thấy Lục Lâm Vãn múa, lúc tiếng nhạc vang lên thì trực tiếp phun một ngụm vào bạn học đằng trước.
Các bạn học có thể làm chứng, Lục Hoài Chuẩn tuyệt đối là người cười ác nhất trong tiệc tối hôm đó, nghe nói cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, đại khái là giai đoạn trước kỳ vọng quá lớn đối với Lục Lâm Vãn, vậy nên sau đó nhìn thấy cô múa Mông Cổ, cộng thêm âm nhạc dũng cảm như vậy, anh cười ha ha ha ha đến mức chảy cả nước mắt.
Tuy Lục Lâm Vãn biểu diễn trên sân khấu nhưng cũng nghe thấy tiếng hahahahaha dưới khán đài, nhìn thoáng qua chỗ đặc biệt to tiếng.
Cô lập tức nhìn thấy tên chó má Lục Hoài Chuẩn cười to tiếng hơn ai hết, dáng vẻ kia cũng phải nghi ngờ liệu anh có cười chết ngất đi không.
Lục Lâm Vãn vì sự dạy dỗ múa hát cho bản thân mình mà căng da đầu nhảy hoàn chỉnh điệu múa, phát huy cũng coi như bình thường, khá xinh đẹp, chỉ là con gái nhảy điệu này, hơn nữa giai điệu này dưới tình huống này thật sự rất buồn cười.
Lục Hoài Chuẩn cũng không phải đang cười điệu múa này mà là cười động tác của Lục Lâm Vãn. Thật là quá buồn cười, hơn nữa thật sự cho rằng cô múa ba lê, kết quả đột nhiên múa điệu nhảy Mông Cổ, khác biệt thật sự là quá lớn, khiến anh tức cười.
Anh thật sự là cười đến chảy cả nước mắt, cũng không uống nổi nước nữa, khiến anh cười đến mức bị sặc, ho khan.
Lục Lâm Vãn ở trên sân khấu cũng nghe thấy tiếng cười của anh là đủ để chứng minh anh cười ngoa ngoắt đến mức nào, toàn trường chỉ có mình anh cười quá đáng, còn phun nước, lúc đó cô đã hy vọng anh cứ cười chết luôn đi.
Lục Lâm Vãn xem như nổi tiếng trong lớp nhờ vào điệu múa này. Ngày hôm sau Lục Hoài Chuẩn đi đến lớp bèn cười hahaha trước mặt cô, còn bắt chước tư thế múa của Lục Lâm Vãn ở trước mặt cô, cố ý chọc cô: "Lục Lâm Vãn, cậu nói cho tôi biết, hôm qua cậu múa có phải múa như vậy không? Tôi không học được tinh túy của cậu, có phải cậu xoắn ngực như vậy không? Hahaha, cậu nhảy cũng tốt quá đi, hahaha, đặc biệt là cái động tác kia, ôi trời ơi, không biết còn tưởng là cậu đang chăn trâu."
Lúc đó, Lục Lâm Vãn bị anh chọc tức, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, lấy ra một cái kim. Cô mua riêng cho anh một cái kim khâu, còn cố ý xỏ chỉ đen vào để nhắc nhở anh: "...... Lục Hoài Chuẩn! Miệng của cậu không nói lời nào sẽ chết đúng không? Không nói lời nào, miệng của cậu sẽ ngứa hả?"
Lục Hoài Chuẩn lập tức bị chiếc kim của cô dọa dẫm, không nói nữa.
Tuy Lục Hoài Chuẩn cảm thấy buồn cười nhưng cậu cảm thấy lúc cô múa quá đẹp.
Tuy rằng cảm thấy lý do thích một người như vậy có chút vô căn cứ, nhưng cậu thật sự vì nhìn thấy dáng vẻ dũng cảm của cô khi múa điệu múa Mông Cổ trên khán đài vào tối hôm đó nên mới cảm thấy Lục Lâm Vãn siêu đáng yêu.
......
Dáng vẻ đột nhiên tức giận như vậy của Lục Hoài Chuẩn vào hôm qua khiến Lục Lâm Vãn cảm thấy có chút không rõ nguyên nhân.
Có điều hôm sau môi trong của cô hơi xước, đều là bị thứ kia của anh làm xước.
Biết ngay con người anh có chút tật xấu, đang êm đẹp sao cứ phải như vậy chứ?
Hôm sau, lúc Lục Lâm Vãn đến phòng học, nhìn thấy Lục Hoài Chuẩn, ánh mắt cũng hơi mờ mịt, không biết anh có ý gì.
Ngày hôm qua cũng không đắc tội anh nha, chẳng lẽ là buộc dây chun thật sự sẽ đắc tội với đàn ông à?
Sau khi cô đến phòng học, tò mò hỏi Thẩm Chân một câu: "Chân Chân, cậu cảm thấy buộc dây chun lên cậu nhỏ của đàn ông có phạm pháp không?"
Thẩm Chân đang lén lút đọc tiểu thuyết, nghe thấy lời này, hơi ngẩng đầu nhìn cô: "... Lâm Vãn, nếu cậu thật sự làm loại chuyện này thì ngồi tù đi, mười năm trở lên."
Lục Lâm Vãn: "......" Cũng không đến mức nhỏ mọn như vậy chứ? Anh nhét trứng rung trong cô bé của cô, cô cũng không tức giận nha, sao anh lại tức giận chứ.
Hơn nữa hôm qua anh cũng không có chuyện gì nha, còn không phải vẫn cứ chém giết bốn phía sao?
Lục Lâm Vãn cảm thấy kì lạ, vẫn luôn nhìn dáng vẻ Lục Hoài Chuẩn đi vào, cuối cùng không nói chuyện.
Lục Hoài Chuẩn giống như chiến tranh lạnh với cô vậy. Kinh nguyệt của Lục Lâm Vãn bình thường chỉ bốn năm ngày, cho nên thứ Hai đến, thứ Bảy đã hết.
Ngần ấy năm, cô tự tạo thành thói quen, trước và sau khi đến tháng, tính dục đều vô cùng rạo rực.
Vì cô và Lục Hoài Chuẩn chiến tranh lạnh, vậy nên thứ Bảy tuần này không biết liệu có đến Như Gia không.
Kết quả, Lục Hoài Chuẩn gửi tin nhắn cho cô, nói gặp nhau ở Như Gia.
Lục Lâm Vãn nghĩ anh cũng đã gửi tin nhắn cho mình, không đi cũng không được, bèn thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Lúc Lục Lâm Vãn đi ra ngoài, Thẩm Chân còn lộ ra vẻ mặt cảm thán, nói với các bạn cùng phòng: "Vãn Vãn nhà bọn mình cũng thật là một đứa con ngoan, cứ cuối tuần là lại về nhà ở, cũng là vì sợ bố mẹ sẽ nhớ cậu ấy, lúc nào tớ mới có thể hiếu thảo như cậu ấy đây!"
Lúc Lục Lâm Vãn ra cửa thì nghe thấy lời này, cô suýt chút nữa đã lảo đảo ngã xuống.
Cô quá xấu hổ, chuồn nhanh hơn nữa.
......
Lục Hoài Chuẩn đã đến khách sạn Như Gia, nói trắng ra là, bọn họ và chị lễ tân đã rất quen thuộc, mỗi lần đều sắp xếp cho họ ở cùng một phòng, sợ họ đổi phòng sẽ không quen.
Lục Lâm Vãn trực tiếp đi vào trong phòng.
Người bên trong hình như đang tắm rửa.
Có tiếng nước chảy.
Lục Lâm Vãn đi vào, Lục Hoài Chuẩn nói với cô: "Lục Lâm Vãn, đi vào."
Lục Hoài Chuẩn đã cởi hết, đang tắm ở trong đó, Lục Lâm Vãn đi vào, cũng cởi hết.
Hơn nữa, mặc dù hai người họ trẻ tuổi, nhưng ở phương diện này giống như vợ chồng già, tuy ở trường là cả đời không qua lại với nhau nhưng đáng chết là ở khách sạn lại vô cùng quen thuộc.
Cô trực tiếp cởi quần áo đi qua, Lục Hoài Chuẩn cũng thuần thục cầm vòi hoa sen xì lên cơ thể cô, rất nhanh, cơ thể đã ướt đẫm.
Lục Lâm Vãn đưa lưng về phía anh tắm rửa.
Kết quả, tay Lục Hoài Chuẩn xoa bóp lên bên trên gò bồng đào của cô, quả anh đào hồng hào được bàn tay to lớn của anh xoa nắn, dùng sức xoa bóp giống như nhào bột mì, cái dở duy nhất là nó quá nhỏ.
Lục Lâm Vãn được anh vuốt ve cũng thoải mái, Lục Hoài Chuẩn đổi tư thế của cô, đối diện anh, sau đó, anh ngồi xổm xuống, liếm huyệt nhỏ của cô, sau khi liếm một vòng quanh khu rừng bí ẩn thì tiến vào liếm láp bên trong cô.
Lục Lâm Vãn được hầu hạ thoải mái, tự mình duỗi tay xoa gò bồng đào, sau khi liếm phía dưới một vòng đã liếm ra dâm thủy, Lục Hoài Chuẩn ôm cô, để cô tạo thành tư thế nửa ngồi xổm, ngồi xổm trên bồn tắm, anh cũng nửa ngồi xổm tiến vào huyệt nhỏ của cô từ phía sau.
Lục Lâm Vãn bị anh đè xuống, bên dưới ngứa, rất muốn được cậu nhỏ của anh tiến vào, nhìn dáng vẻ này của anh thì hết chỗ nói rồi: "Lục Hoài Chuẩn, sao anh kiểu gì cũng phải khiêu chiến tư thế có độ khó cao như vậy hả?"
Lục Lâm Vãn còn chưa nói hết câu thì anh đã tiến vào, bên trong bị đâm, hai tay Lục Lâm Vãn bám vào thành bồn tắm.
May mắn là bồn tắm rất lớn, có thể chứa được hai người, nhưng tư thế ngồi xổm hơi nghiêng người của cả hai ở trong này lại hơi chật, có điều cũng là vì vậy nên phía dưới của hai người kề sát gần nhau, anh tiến vào rất sâu.
Cô không cao lắm, vậy nên sau khi ngồi xổm xuống, hai gò bồng đào dán vào thành bồn tắm. Bồn tắm lạnh lẽo kích thích gò núi nhỏ, lúc này, người phía sau lại cứ đẩy nhanh tốc độ ra vào, vậy nên quả anh đào dán sát bồn tắm, bị kích thích dựng thẳng lên.
Lục Lâm Vãn cảm thấy Lục Hoài Chuẩn thật sự là quá xấu xa mà, tư thế này quá kích thích, tư thế hai người đều là ngồi xổm, cây gậy kia của anh cắm vào bên dưới cô, mỗi lần đều đâm vào rất sâu, tay hai người đều túm lấy thành bồn tắm, cảm thấy rất xấu hổ mà!
......
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
36 chương
115 chương
35 chương