21.
Chị Phương làm việc hiệu suất rất ổn, Trịnh Hòa còn chưa sẵn sàng chuẩn bị cho thất nghiệp, chị đã tìm được người: “BEACHER, phòng V.I.P 221.”
Nghe tới ‘BEACHER’ cậu lại đau đầu, sao mấy lão có tiền đều thích đến đó? Chẳng nhẽ đó mới là chốn thiên đường ở cái thành phố H này?
Cậu bị sự tưởng tượng của mình làm cho phì cười, bắt đầu sửa soạn, dù gì cũng có kinh nghiệm một lần, Trịnh Hòa cảm giác mình đã có sự thay đổi lớn.
Ít nhất thì, lần này sẽ không dựa vào mặt chọn nhầm kim chủ… Có nhân phẩm mới là người tốt.
22.
Trịnh Hòa vốn cho rằng so với phòng karaoke hôm trước, phòng V.I.P này sẽ cao cấp hơn, vào rồi mới thấy ngược lại. Chứng tỏ người tổ chức lần này không tai to mặt lớn bằng người hôm trước.
Trong phòng rất ít người. Chừng ba, bốn gã đàn ông tầm 50 tuổi, đều đã có thiếu niên, thiếu nữ ngồi cạnh. Chị Phương kéo Trịnh Hòa vào, tươi cười đẩy cậu tới trước bàn trà, nói: “Đây là Trịnh Hòa của công ty chúng tôi, đây là tổng giám đốc Bao, kia là quản lý Tống và quản lý Dương.” Còn một người cô không giới thiệu.
Trịnh Hòa lặng lẽ nhìn người đó, tiếc rằng anh ta ở góc, khuất trong bóng tối.
Cậu treo nụ cười điển hình lên: “Chào mọi người, tôi là Trịnh Hòa.”
Ba người nọ không lên tiếng, người đàn ông trong góc lại nói: “Lại gần chút!”
Chị Phương giật giật ống tay áo cậu, giọng nói chỉ hai người nghe thấy: “Đó là quản lý Vương, thái tử gia đang thực tập ở công ty họ, cậu không cần để ý quá.”
Trịnh Hòa lại gần, thiếu chút thì tức dựng ngược! Đây không phải là gã nhầm mình thành nhân viên phục vụ sao!
Trái đất đúng là tròn!
CMN tròn!
23.
Quản lý Vương đã ngà ngà say, nhìn chằm chằm Trịnh Hòa, cười ha hả: “Công ty cô buồn cười thật, như cậu ta cũng làm diễn viên được?”
Trịnh Hòa sờ lại mặt mình, cậu xấu lắm sao? Sống gần 30 năm mới phát hiện mình phá hủy bộ mặt thành phố, thật đáng buồn.
“Ngồi đây.” Quản lý Vương vỗ vỗ chân mình.
Trinh Hòa hừ lạnh: “Tôi sợ đè chết ngài.”
Y bị nghẹn không nói gì được.
Trịnh Hòa định ngồi xuống ghế dựa, quản lý Vương vội vàng nói: “Đừng ngồi!”
Trịnh Hòa: “?”
Quản lý Vương: “Tôi sợ cậu làm gãy, tôi không đền nổi!”
Lần này là Trịnh Hòa bị nghẹn. Khi quản lý Vương đang đắc chí, tiếng Trịnh Hòa âm trầm vang lên: “Ngài đúng là nghèo.”
24.
Chị Phương kéo Trịnh Hòa vào WC, Trịnh Hòa lại giữ chặt cửa thề sống chết không vào. Cô nổi giận, quay đầu mắng: “Lấn cần gì! Vào!”
Trịnh Hòa chỉ tấm biển: “Chị, chị lôi em vào WC nữ mà.”
Cô vỗ đầu: “Đúng là, tức đến lú lẫn.” sau lại kéo cậu, nói: “Đi, vào WC nam.”
Trịnh Hòa lại túm chặt ván cửa: “Em không đi! Chết à! Chị là nữ mà!”
“Chết cũng là chị mày chết! Cậu sợ gì! Vào phòng đơn là được!”
“Một nam một nữ, bình thường ai vào phòng đơn chứ! Người ta lại liên nghĩ linh tinh thì sao!”
Chị Phương buông tay áo cậu ra, vẻ mặt khinh bỉ: “Ôi chao! Mắt mù mới nghĩ tôi với cậu có trò gì! Không nhìn lại bản thân mình đi.”
Lòng tự trọng của Trịnh Hòa bị tổn thương.
Lần này là thật.
25.
Cuối cùng, hai người xuống phòng hút thuốc tầng 1.
Chị Phương bắt đầu cằn nhằn: “Tôi đã nói không cần tiếp cận quản lý Vương, cậu cho là gió thoảng bên tai sao?”
Trịnh Hòa cảm thấy bất đắc dĩ: “Chị, không phải em không muốn tránh, mà ba người khác có ai để ý em đâu, em biết làm sao? Đứng đó làm cảnh ạ?”
Cô trầm tư một lát, vỗ vỗ vai Trịnh Hòa: “Rồi, chuyện này là chị sai, mặt cậu đúng là không thích hợp làm việc này.”
“Chị…” Trịnh Hòa cảm thấy không ổn, quả nhiên cô nói, “Tháng sau cậu cố gắng tìm, khả năng diễn của cậu tốt như vậy, đừng nản lòng!”
“Đừng mà!” Trịnh Hòa cầm lấy bàn tay cô khoác lên vai mình, sốt ruột nói: “Chị! Chị đừng vứt bỏ em! Lần này không được thì còn lần sau mà? Chị lại giúp em lần nữa đi, xin chị đấy!”
Cô không đủ kiên nhẫn nghe tiếp, làm việc bao nhiêu năm, lần đầu thấy một diễn viên chủ động đến thế, cơ mà không ai muốn.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
60 chương
107 chương
14 chương
39 chương
30 chương