Trong đêm điện thoại di động của tôi có tin nhắn tút tút vang lên không ngừng, tôi thật sự rất lợi hại, bò dậy tìm điện thoại rồi ghé vào thân Giang Thần ngủ thiếp đi, ngày hôm sau nửa người Giang Thần đều bị ép đến tê, phụ nữ thật khó nuôi. Lúc đi làm trên đường tôi lấy điện thoại ra mới nhớ tới tin nhắn tối qua, mở ra là Đại sư huynh nhắn tới, tôi quơ điện thoại ra hiệu Giang Thần: "Tin nhắn Đại sư huynh." Anh liếc qua: "Có việc gì không?" Tôi nhún nhún vai: "Nhắn rất nhiều đó..." Tôi mở từng cái từng cái, tôi thuyết minh trôi chảy và nước chảy mây trôi còn đặc biệt nhấn mạnh điều thứ mấy thứ mấy, tóm lại rất nhiều tin. Độ dài mà nói đại khái là một học sinh tiểu học lớp 6 viết văn; cảm xúc mà nói đại khái và giống với bức thư tình bách khoa toàn thư gần gũi với đời sống; nội dung tư tưởng mà nói như tìm hiểu quá khứ, hiện tại bàng hoàng và tương lai tuyệt vọng; dấu câu mà nói, nên dùng hữu dụng, không nên dùng vô dụng thế... Đến cùng tôi vẫn muốn nói nó không có nội dung, muốn muốn.... Đại sư huynh nói: "Tiểu Hi, anh còn nhớ rõ ngày đâu tiên khai giảng, lúc đó anh đang ở nhà vệ sinh, nghe được trong kí túc xá có một giọng nữ thanh thuý nói tớ giúp cậu dọn dẹp giường được không. Lúc anh đi ra, Giang Thần đang mắc màn còn em đang dọn dẹp giường, anh nhìn em quơ khăn nói bạn học tốt. Lúc ấy trong lòng giống như bị cái gì va vào, em vừa rời đi thì anh liền hỏi Giang Thần em là ai, cậu ấy nói là bạn gái cậu ấy. Thật lâu về sau nghe em kể về lịch sử vẻ vang theo đuổi Giang Thần là máu và nước mắt thì anh mới biết bị cậu ấy lừa. Anh đi hỏi cậu ấy, ngược lại câu ấy rất thản nhiên, nói em vốn là bạn gái cậu ấy, không trước thì sau chẳng có gì ghê gớm. Xem đến đây, tôi không nhịn được nghiêng đầu nhìn Giang Thần, anh cũng phát hiện được tầm mắt của tôi nên liếc tôi, không hiểu gì: "Sao thế?" "Không có." Tôi cúi đầu tiếp tục xem tin nhắn: Nhưng anh cũng không thích em nhiều lắm, chỉ là quen biết em ở ký túc xá trước rồi. Sau này anh lại thích Lưu Hân Na hơn. Anh luôn đùa giỡn với em sớm biết đã theo đuổi em rồi, thật ra anh đang tận hưởng những lời nói của Giang Thần lúc giận dữ đó, để anh có thể trả thù sảng khoái. Biết hai người chia tay anh còn mua một chai rượu vang về nhà xem phim chúc mừng, anh muốn nói chờ một lúc nào đó em quên Giang Thần anh quên Lưu Hân Na rồi chúng ta đến bên nhau, chẳng lẽ anh quên được Lưu Hân Na mà em không có khả năng quên Giang Thần. Còn sự việc kia anh rất xin lỗi, những năm qua đi, hai người không thay đổi, chỉ có anh, anh đôi khi sẽ có cảm giác lo sợ, làm sao anh từng bước đưa mình thoát khỏi dáng vẻ trơ trẽn, chắc em không không hiểu tại sao anh nhờ em khuyên Giang Thần trong khi bao nhiêu con người phải chiến đấu. Làm việc với nội dung nghiêm túc như vậy, thật sự không giống anh. Cuối cùng, hi vọng hai người có thể vì tin nhắn của anh mà cãi nhau rồi chia tay. P/S: nếu như hai người kết hôn cũng không cần cho anh biết. Tôi tắt điện thoại nhất thời cảm xúc có chút suy sụp, thật sự anh nói không sai, ai cũng đang thay đổi, ai cũng không có quá khứ thuần túy , đó là việc sẽ xảy ra, giống như ăn đồ ăn nào đó nhất định phải lôi ra vậy....Đừng đánh tôi, hãy dùng góc độ y học để tiêu hóa các ví von của tôi....Á, ý tôi là tiêu hóa lý giải...Lý giải. Tôi hỏi Giang Thần: "Anh cảm thấy em có thay đổi không? Không phải bề ngoài của em là hành động." "Có." Anh hững hờ nói: "Trước kia một bát cơm em ăn không hết, bây giờ có thể ăn hai bát." Vị tiên sinh này, anh thật vui tính.... Tôi nhìn Giang Thần như có điều suy nghĩ: "Em nghi ngờ tối qua anh ghen, lúc sau bởi vì có lý do khác nên em quên hỏi anh, cho nên bây giờ em hỏi anh, tối qua anh có ghen không?" Mặt anh không đổi sắc: "Không có." "Không có à...." Tôi gãi cổ nói một mình: "Thế nhưng Đại sư huynh nhắn tin tỏ tình với em...." Phanh gấp, tôi nhào về phía trước, bị dây an toàn kéo trở về, đầu đập vào ghế vang lên: "Làm gì vậy!" "Đèn đỏ." Anh giương cằm để tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm đèn đỏ một lúc, cảm thấy nó lóe trên không trung thật giống ma quỷ một mắt, cúi đầu mới phát hiện điện thoại trong tay không thấy, quay đầu nhìn Giang Thần, phát hiện anh đang khinh thường nhìn điện thoại tôi. Tôi ngốc ghê, cử chỉ của anh làm cho người khác rất xấu hổ, ban ngày ban mặt lại nhìn lén tin nhắn điện thoại của phụ nữ, ban ngày ban mặt nha ban ngày ban mặt nha! Tôi giận mà không dám nói gì mà không dám nói gì! Mấy chục giây sau bật đèn xanh, anh ném di động vào ngực tôi, dù bình thản những vẫn có chút giọng điệu khinh thường nói hai câu ngắn gọn và hữu lực: "Nhàm chán, mớ lộn xộn." Tôi nhìn anh đánh giá ý chính của từ, cũng thật sâu kiểm điểm bản thân, tôi xem xong tin nhắn tới bây giờ đã mười phút đồng hồ, nhưng chưa thể phát hiện nhàm chán và một mớ lộn xộn, tôi có tội. Hai phút sau Giang Thần hỏi tôi: "Em suy nghĩ thế nào về tin nhắn của anh ấy?" Tôi lắc đầu. Khoảng hai phút sau, Giang Thần lại gọi tôi: "Trần Tiểu Hi?" "Sao thế?" Tôi không kiên nhẫn nhìn anh. Anh đặt tay lên tay lại nghiêng ngón trỏ chỉ ra hướng bên phải ngoài cửa sổ: "Bán trứng luộc nước trà kìa." Tôi khéo léo móc ra ba xu, sau đó mở cửa sổ xuống, giơ đầu và tay ra ngoài: "Dì ơi, sáu trứng luộc nước trà ạ." "À được. Tiểu cô nướng xinh đẹp quá." Dì vừa bỏ trứng luộc nước trà vào túi nhựa vừa khen tôi. Miệng tôi ngọt theo dì nói: "Nhìn dì còn trẻ và xinh đẹp như vậy cháu biết liền là dì ăn trứng luộc nước trà." "Ôi tiểu cô nương thật dẻo miệng, dì cho cháu thêm một cái trứng luộc nước trà nhé." "Cảm ơn dì ạ." Tôi nghiêng đầu sang chỗ Giang Thần cười đắc ý. Anh cười lắc đầu, ra vẻ "Thật sự không chịu được dáng vẻ của em." Lúc sau, tôi phải lột trứng luộc nước trà cho anh ăn, bảy cái anh ăn năm cái, bình thường mua sáu cái anh chỉ ăn bốn cái, cái này là bóc lột phần thưởng nịnh nọt của người khác mà không biết xấu hổ! Xe dừng dưới lầu công ty tôi, tôi nói tạm biệt rồi mở cửa xe đi xuống, Giang Thần đột nhiên giữ chặt tôi: "Ngồi xuống." Tôi không hiểu nên ngồi yên, anh rút trong hộp mấy tờ khăn giấy ướt ở đầu xe, kéo tay tôi qua chậm chạp từng ngón từng ngón giúp tôi lau: "Vừa lột trứng luộc nước trà, nhất định đến công ty em sẽ không nhớ rửa tay. " Tôi hít một hơi ở lồng ngực nhưng không dám thở ra, nhìn chằm chằm ngón tay dài nhỏ thẳng tắp đang nắm ngón tay mập ngắn của tôi nhẹ nhàng lau, khăn giấy ướt lướt qua da có một loại cảm giác thấm ướt kỳ lạ. Thế mà tôi lại có cảm giác "thụ sủng nhược kinh", "thụ sủng nhược kinh" tựa như ở trong lớp có một đứa trẻ tầm thường nhất nhất đột nhiên có môt ngày được giáo viên gọi lại vỗ bả vai dịu dàng cổ vũ. Mà tôi là loại người xem giáo viên có phải người ngoài hành tinh muốn xâm lấn chủng loại của đứa trẻ kia không, đối với tôi đột nhiên xuất hiện may mắn luôn luôn không có cách nào yên tâm thoải mái hưởng thụ. (Chú thích: thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo) Cho nên tôi nói: "Giang Thần." "Hả?" Đầu anh cũng không nhấc. Tôi ấp a ấp úng cố gắng sử dụng ngôn ngữ nhẹ nhàng nhất hỏi thăm: "Có phải...Có phải hộp khăn giấy ướt kia nhanh hết hạn....Anh muốn dùng cho hết phải không? Không sao đâu, anh có thể đưa cho em, em để ở văn phòng, lau lau cái bàn hay cái gì đó, có hết hạn cũng không sợ." Anh từ từ ngẩng đầu nhìn tôi một chút, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng nhưng phức tạp sau đó lại từ từ cúi đầu xuống rút hai tấm khăn giấy ướt cầm tay khác lau. Giang Thần không bóp chết miệng lưỡi lém lỉnh của tôi, tôi an tĩnh nhìn dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc của anh, trong lúc đó có chút hoảng hốt nhớ lại, lúc đó, anh mặc đồng phục áo trắng viền lam của tôi. Lớp mười một tôi ném tiền của Giang Thần ở sân chơi, sau này tôi liền đơn phương phát động chiến tranh lạnh với anh, lúc đó tôi rất thất vọng, cảm thấy tôi không muốn tiếp tụ mặt dày mày dạn bám lấy Giang Thần, thậm chí còn uy hiếp chính mình nói nếu lại đi tìm anh thì tôi sẽ gọi điện thoại tự thú với cảnh sát, để cảnh sát bắt tôi đi..... Tôi cứ chịu đựng dày vò nội tâm né anh khoảng một tuần, đụng mặt anh đang đi tới tôi sẽ lập tức vòng đi, thật sựu không vòng được tôi sẽ ngồi xổm xuống gải bộ buộc dây giày, cho đến một buổi tối, mẹ tôi sai tôi đi mua xì dầu, tôi nhảy nhảy nhót nhót mang theo bình xì dầu chạy ra ngoài, lúc trong ngõ hẻm thì đụng Giang Thần đang đeo cặp sách về nhà, tôi cúi đầu xuống phát hiện dưới chân là đôi dép của bố tôi, khi đó tôi rất hận bố tôi, tôi cảm thấy rất đau lòng, cuối cùng tất cả là tại bố tôi, tại sao lại đi đôi dép không có dây? Thế là tôi hoảng hốt quay đầu chạy, sau đó bởi vì dép không vừa chân, chân trái giẫm chân phai, tôi liên quơ bình xì dầu ngã giữ đường. Là Giang Thần đỡ tôi lên, anh để tôi ngồi trước cửa vào sân nhà anh, sau đó anh hỏi tôi: "Chỗ đó có đau không?" Tôi cúi thấp người giơ bàn tay trái: "Chảy máu." Anh lấy chai nước ấm thể thao trong cặp sách, văn ra rồi đưa nước cho tôi, tôi phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, anh liền lấy tay khác năm chặt tay tôi, quát lớn: "Đừng nhúc nhích." Sau đó anh kéo dài tay áo khoác đồng phục, bọc ngón tay thay tôi lau đi lòng bàn tay đầy máu loãng: "Còn may là chưa đụng vào miếng thuỷ tinh, bị hạt cát chà lên da, tớ lau hết cát rồi, về nhau cậu nhớ bôi thuốc kỹ." Anh cuoa đầu nhẹ nhàng thổi vết thương của tôi, khí nóng thổi vào da, tôi có thể cảm thấy được khí nóng từ lòng bàn tay lan lên mặt tôi. "Còn chỗ nào bị thương không?" Anh ngẩng đầu hỏi tôi. "Không có." Tôi lắc đầu. Anh không tin, cầm tay tôi nhìn, sau đó ngồi xổm trước mặt tôi không nói lời gì kéo ống quần tôi lên đầu gối. Tim tôi nhảy loạn xạ, tôi thẹn thùng đến nỗi khóc lã chã, bởi vì hồi bé tôi có xem qua một bộ phim truyền hình của diễn viên Chân Tử Đan tên là "Tinh Võ Môn", trong đó có nhân vật nữ xinh đẹp, cô nói là, nếu như bị đàn ông thấy được chân, sẽ kết hôn với anh ta.... Lúc ấy tôi nhìn Giang Thần cau mày dáng vẻ nghiêm túc quan sát đầu gối của tôi, tôi liền tự nhủ: bạn xem ông trời đã an bài phát sóng phim truyền hình này, ông tuyệt đối không phải tình cờ, ông là muốn ám chỉ hai người trong tương lai sẽ phát triển, bạn cũng không cần vì một chuyện nhỏ mà bận tâm, phải biết rằng số phận không thể thay đổi.... Sau đó, tôi liền đơn phương quyết định chúng tôi hoà giải. Giang Thần mặc áo đồng phục trắng và Giang Thần trước mặt mặc áo sơ mi trắng thật trùng hợp, đột nhiên Giang Thần trước mặt ngẩng đầu nói: "Trần Tiểu Hi, anh có thể tin em có thể giải quyết tốt tin nhắn không?" Phải khoảng năm giây sau tôi mới phản ứng được anh đang nói chuyện gì, lập tức vỗ ngực cam đoan: "Em nhất định sẽ giải quyết đúng cách, không gây rắc rối!" Trong lòng tôi nghĩ là: Tình cảm của chúng tôi thật kiên cố, không vì Tô Duệ, Ngô Bách Tùng và Trương Thiến mà xuất hiện chia tay, cho nên thì càng không thể vì không hiểu Đại sư huynh mà chia rẽ, đạo lý này giống với Thần Nông ăn bách thảo mà cuối cùng không bị cỏ hạ độc chết đứt ruột thì đương nhiên không thể vì uống nước mà sặc chết; bạch xà thật vất vả để báo ơn thành công đương nhiên không bị người Quảng Đông bắt lấy nấu canh rắn; Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài thật vất vả để hoá thành đôi bướm "song túc song phi" đương nhiên không thể bị bắt làm mẫu vật.... (Chú thích: Song túc song phi chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly.) Giang Thần lại gần nhẹ nhàng đụng môi lên khóe miệng tôi nói: "Rất tốt, nhanh đi làm đi." Tôi vui sướng hài lòng sờ khoé miệng đi làm, nhưng luôn loáng thoáng cảm thấy kỳ lạ, tại sao nhiều lần tôi lột trứng luộc nước trà như vậy mà không thấy Giang Thần giúp tôi lau tay? Còn có mỗi lần anh đột nhiên dịu dàng, sau khi ấm áp luôn luôn khiến cho tôi rùng mình.... Quả nhiên đột nhiên xuất hiện may mắn nên tôi luôn luôn không có cách nào yên tâm thoải mái hưởng thụ.