Tối về khách sạn, sau khi đã tắm rửa xong xuôi, Bảo Anh lại lon ton đi kiếm Gin để ngồi tán chuyện, nhưng khổ cái anh lại không cho cô ngồi ở ngoài quá lâu, sợ cô lại bị cảm lạnh này nọ thì khổ thân. Chỉ mới ngồi có nửa tiếng mà anh đã bắt về phòng, Bảo Anh kì kèo mãi cũng chẳng thể nào lay chuyển được anh nên đành tiu nghỉu làm theo. Anh mua cacao nóng cho cô rồi mới về phòng mình, trước khi vào phòng còn tặng cho cô một nụ cười kèm câu: "Chúc ngủ ngon!" làm cô vừa giận vừa bối rối. Anh là đồ đáng ghét, muốn nói chuyện một chút cũng không cho, tối ngày lo cô sẽ thế này thế nọ... Anh có thể ngồi sưởi ấm cho cô cơ mà!! Tại sao lại không chịu làm vậy? Bảo Anh vào phòng, nằm ườn ra giường tám chuyện với Sumire. Sau một lúc lâu, thấy ngứa tay quá, cô nàng đành cầm điện thoại lên và nhắn tin cho Gin. "Nè đồ đáng ghét." Năm phút. Mười phút. Mười lăm phút trôi qua... Chẳng thấy tin nhắn nào đến, điện thoại của cô vẫn nằm im lìm. Tức mình, cô lại nhắn thêm một tin nữa: "Anh đang bơ em đó hả?" Thời gian lại đều đều trôi qua, chẳng thấy hồi âm của anh chàng phòng bên cạnh đâu. Bảo Anh bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ anh đang nói chuyện điện thoại với em nào nên không thèm trả lời tin nhắn của cô? Nghĩ vậy, cô liền bấm gọi cho anh, quả nhiên là máy bận!! Không lẽ anh đang nói chuyện điện thoại với cô gái nào đó thật? Không được, không được nghĩ bậy! Anh thương cô còn không hết ở đâu ra mà lén lút đi nói chuyện với gái cơ chứ? Thật ra thì anh đang nói chuyện điện thoại với đối tác của công ty, mắt thì tập trung vào laptop. Anh một khi đã tập trung vào công việc thì không có gì làm anh phân tâm được, dĩ nhiên là trừ cái hôm cô say xỉn và nằm lên người anh ra! Nói chuyện xong thì cũng đã là mười giờ rưỡi đêm, vừa tắt máy thì Kuro lại gọi đến để báo cáo về cuộc họp hôm qua. Gin ngồi bàn bạc với Kuro cũng khoảng chừng một tiếng đồng hồ, tắt máy rồi mới thấy có hơn mười tin nhắn của cô hiện lên. Gin giật mình, lập tức gọi lại cho cô, nhưng không ai bắt máy. Anh nhìn đồng hồ và khẽ thở dài một hơi, chắc giờ này cô đã ngủ rồi. Công việc làm anh lại vô tình bỏ rơi cô, không quan tâm đến cô lần nữa. Chưa bù đắp cho cô được bao nhiêu, lại để cô phải chờ đợi như vậy... Vì không ở công ty nên Gin phải tăng cường độ làm việc lên, buộc anh phải thức suốt cả đêm. Cấp dưới của anh đã được anh cho tan ca từ mười giờ rưỡi, đồng nghĩa với việc anh phải hoàn thành cả việc của họ. Kuro cũng được anh cho nghỉ, nhưng anh ta lại không chịu, cậu chủ còn thức thì anh ta cũng sẽ thức, giúp được việc nào hay việc ấy, đó chính là cách mà anh ta làm việc. Sáu giờ rưỡi sáng, hơn một nửa công việc được hoàn tất, số còn lại chỉ cần để cấp dưới làm và đem cho chủ tịch kí duyệt là xong. Gin tắt máy tính, ngáp một hơi thật dài và đứng dậy đi tắm rửa. Hôm nay anh hứa sẽ chỉ cho Bảo Anh trượt tuyết tiếp, không thể thất hứa với cô được. Khoảng hơn bảy rưỡi, sau khi chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, Bảo Anh lại lững thững đi sang gõ cửa phòng của Gin. Hôm qua anh đúng là có tâm, đợi cô ngủ say li bì rồi mới chịu gọi điện lại. Anh làm gì mà thức đến giờ đó vậy chứ? Cửa mở ra, Bảo Anh ngước mắt lên nhìn anh chàng người yêu đứng đối diện mình và ngay lập tức, đôi mắt của cô khẽ nhíu lại đầy nghi hoặc. Sao nhìn anh mệt mỏi vậy nhỉ? Mắt còn có thâm quầng nữa đây này! "Anh mệt hả?" Cô vươn tay lên sờ nhẹ má anh và hỏi. Gin nắm lấy tay cô, mỉm cười: "Bộ anh giống kiểu người dễ mệt mỏi lắm sao?" "Sao hôm qua gọi em trễ vậy?" Bảo Anh nhướn mày, hỏi lại anh. "Giờ đó mới thấy tin nhắn của em." Anh thành thật trả lời. Bảo Anh còn định hỏi thêm vài câu thì lại bị tiếng thúc giục của đám bạn đứng trước cửa thang máy làm gián đoạn, đành phải tạm gạt bỏ sang một bên, nhanh chóng đi lại đó để kịp vào thang máy. Bảo Anh đã đoán đúng, anh đang rất mệt. Cả buổi sáng anh cố gắng dạy kĩ thuật trượt tuyết cho cô, lâu lâu lại đứng một chỗ xoa xoa đôi mắt của mình. Rõ ràng là anh đã thức rất khuya, nhưng lại cứ cố tỏ ra không có chuyện gì. Bảo Anh cũng không dám làm phiền anh quá nhiều như hôm qua nữa, cố tập với anh một lúc rồi đòi anh dẫn đi uống cà phê, chủ yếu là để cho anh ngồi nghỉ mệt. Quán hôm nay còn vắng, vì khách du lịch vẫn còn đang bận vui chơi ở khu trượt tuyết. Vừa bước vào, Bảo Anh đã chiếm ngay một bàn ở góc quán và gọi đồ ăn nước uống và bắt Gin ăn nhiều nhiều một chút. "Em định nuôi anh thành heo đấy à?" Anh thở dài, cười khổ xoa đầu cô. "Nhìn anh mệt quá, em muốn anh ăn nhiều một chút rồi nghỉ ngơi một chút cho khỏe lại." Bảo Anh phồng má, trả lời với giọng lo lắng. Gin gật gật đầu, chiều theo ý cô ăn hết chỗ đồ ăn cô gọi, rồi yêu cầu cô ngồi xích xa anh ra một chút. Cô khó hiểu, nhưng cũng làm theo, nhấc mông lên xích người qua. "Chưa được, xích ra ngoài cùng luôn." Anh hất hất tay, yêu cầu. "Làm gì chứ?" Cô giậm chân một cái, hậm hực hỏi lại. Chẳng lẽ anh không thích ngồi gần cô nữa à? Tức thì cô vẫn phải làm theo thôi. Khi thấy Bảo Anh đã xích người chạm vào tay ghế ngoài cùng, Gin mới nghiêng người và bất ngờ nằm lên đùi cô khiến cô giật bắn cả người, mặt bất giác đỏ lên. "A... anh làm gì vậy?" Mắt cô liếc ngang liếc dọc, miệng lắp bắp hỏi anh. Gin im lặng vài giây, để tay lên má cô, mỉm cười thở dài: "Em nói anh mệt mà? Bây giờ không cho anh nằm nghỉ luôn à?" "K... không phải..." Bảo Anh bặm môi, thân người khẽ run lên vì ngượng. "Miyamoto..." Giọng anh đột ngột yếu ớt hẳn đi "Giả sử bây giờ, lỡ anh nhắm mắt và không bao giờ tỉnh lại thì sao?" "Nói cái gì bậy bạ vậy hả?" Bảo Anh đấm vào ngực anh một cái, bực bội càu nhàu. "Anh hỏi vậy thôi..." Gin lấy ngón cái vuốt nhẹ má cô, đôi mắt từ từ nhắm lại. Tay anh dần dần cũng không còn sức nặng, buông thõng xuống nằm yên vị trên ngực mình. Bảo Anh thấy hơi là lạ, để yên nhìn anh một lúc. Sao cô không thấy anh thở vậy? Anh lại đang giỡn với cô đấy à? Bảo Anh đưa tay đặt lên mũi anh. Anh không thở nữa!! Shinakawa Gin... anh... "Nè, Shinakawa!!" Cô lay nhẹ người anh, nhưng anh chẳng hề trả lời, vẫn cứ nhắm mắt rất bình yên. Cô lật đật cởi áo khoác của anh ra, cúi người xuống, áp tai vào ngực anh. Không nghe thấy... cô không nghe thấy nhịp tim... Đến lúc này, Bảo Anh mới cảm thấy thật sự sợ hãi. Cô vừa gọi anh vừa lay mạnh, nhưng anh không hề trả lời cô. Cả người cô như tê dại, tay chân cô lạnh ngắt, mồ hôi túa ra. Không thể nào... anh vừa nãy còn đang rất bình thường, còn xoa đầu cô, còn cười với cô kia mà? "Mở mắt ra nhìn em đi..." Nước mắt của cô bắt đầu rơi khỏi đáy mắt, rơi xuống gương mặt của anh. Cô lấy tay mình đan chặt vào tay anh và lay thật mạnh, nhưng anh vẫn bất động, không đáp lại cô. Vài giây sau, Gin mới từ từ mở mắt ra vì cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng đang rơi xuống mặt mình. Anh nhìn chằm chằm Bảo Anh, thấy cô đang khóc thì lập tức mở to mắt ra, lật đật hỏi: "Em sao vậy?" "E... em không thấy anh thở nữa... em tưởng..." Bảo Anh nấc lên, lấy tay gạt nước mắt và lắp bắp trả lời. Gin ngồi bật dậy, ôm chầm lấy cô và nhẹ nhàng xoa lưng cô để dỗ dành: "Không sao...! Chắc hôm qua anh uống thuốc an thần quá liều nên bị hội chứng ngưng thở khi ngủ thôi..." "Nhưng mà... em cũng không nghe thấy nhịp tim của anh..." Bảo Anh ghì chặt lấy Gin, cứ như cô sợ rằng anh sẽ lập tức biến mất khi buông ra vậy. "Em nghe nhịp tim của anh ở bên nào?" Gin hơi nhếch môi lên, khẽ nở một nụ cười và hỏi cô. "Ngực trái..." Cô chùi nước mắt, trả lời anh. Sao anh hỏi ngớ ngẩn thế? Chẳng phải tim người nằm bên trái hay sao? "Mít ướt ơi, tim của anh nằm bên phải." Anh vuốt tóc cô, bật cười một tiếng và đáp lời. Cô giật mình, mở to mắt ra trong kinh ngạc. Tim của anh nằm bên phải sao? Bây giờ cô mới biết điều đó đấy! Shinakawa Gin... rốt cuộc là anh còn bao nhiêu điều bí ẩn chưa nói cho cô biết nữa đây hả? "Anh làm em sợ!" Bảo Anh đấm một phát vào lưng anh, khẽ gắt lên. "Ừ, anh biết." Gin siết nhẹ vòng ôm, hôn nhẹ vào cổ cô. Cô làm anh tỉnh ngủ luôn rồi, anh còn định ngủ thêm một lúc nữa vì đùi của cô êm quá, ai ngờ... "Anh đi rửa mặt đây." Gin rời khỏi người Bảo Anh, đứng dậy và bước đi. Còn lại một mình, Bảo Anh co chân lên, vùi mặt mình vào đầu gối. Cô rất sợ, sợ lúc mình đang hạnh phúc nhất thì người mình yêu lại bỏ đi đến một nơi rất xa mà mình không thể với tới, giống như Jiro vậy. Khi cô và Jiro đang vô cùng hạnh phúc, thì đau khổ và chết chóc ập đến mang anh rời khỏi cô, khiến cô lạc lõng giữa nỗi cô đơn không định hình được. Lúc nãy khi thấy Gin không thở nữa, cũng không nghe thấy nhịp tim của anh, cảm giác trái tim vỡ vụn lại một lần nữa tràn về trong cô, hình ảnh của quá khứ lại hiện về rõ mồn một làm cô đau nhói. Bảo Anh lại cảm thấy đôi mắt mình nóng hổi, nước mắt lại trào ra ướt đẫm cả đầu gối. Nỗi ám ảnh này khiến cô mệt mỏi, khiến cô luôn luôn lo sợ khôn nguôi. Gin rửa mặt xong, quay lại bàn thì lại thấy cô ngồi co chân lên, gục mặt xuống đầu gối khóc ngon lành. Anh khẽ cắn môi, tim đau thắt. Chắc chắn cô vì chuyện lúc nãy mà nhớ lại chuyện cũ rồi... Anh đi đến gần rất nhẹ nhàng, rồi dịu dàng nắm lấy tay của Bảo Anh. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi ôm chặt lấy anh, cố gắng hít thở. Anh không nói gì, chỉ im lặng để yên cho cô muốn làm gì thì làm, miễn là cô có thể giải thoát hết đau buồn là được. "Đừng bỏ em..." Gin nghiến chặt răng lại khi nghe cô thốt lên từng từ như vậy. Anh nắm chặt tay mình lại, cố gắng kìm lại sự đau đớn đang dâng lên trong lòng và nâng mặt cô lên, nở một nụ cười đan xen rất nhiều cảm xúc: "Em là người mà anh sợ đánh mất hơn bất cứ thứ gì khác. Anh không nói mình có thể bên em mãi mãi, nhưng chừng nào anh còn yêu em, thì lúc ấy anh sẽ không rời xa em, không bỏ em đi." Đúng... anh có thể sẽ không phải là người theo cô suốt cuộc đời, nhưng chừng nào anh còn yêu cô, sẽ không bỏ cô, không rời xa cô. Anh không thể nói anh sẽ luôn luôn bên cạnh cô mọi nơi mọi lúc, nhưng anh sẽ có mặt mỗi khi cô cần anh. Ví dụ như có sống với nhau đến già, anh cũng sẽ để cô là người ra đi trước. Vì nỗi day dứt và nhớ nhung của kẻ ở lại còn đau đớn hơn cả cái chết, anh không muốn cô phải chịu đựng, một mình anh chịu đựng là đủ rồi. "Không khóc nữa!" Bảo Anh đột ngột rời khỏi người Gin, đứng dậy lau nước mắt và khịt mũi "Đang đi chơi cơ mà, khóc nhiều sẽ mất vui." "Bây giờ em muốn đi đâu?" Gin nhéo má cô một cái, mỉm cười hỏi. "Dĩ nhiên là đi học trượt tuyết tiếp rồi." Cô hào hứng trả lời "À, em đi tính tiền đã." "Anh tính rồi." Gin tỉnh bơ đáp lại cô khiến cô ngây đơ ra "Mắt của em sắp sưng lên rồi kia kìa, một hồi lại buồn ngủ cho coi." "Không có đâu!" Bảo Anh đưa tay lên mắt mình sờ thử trong khi tay kia của mình đang được anh nắm lấy và kéo đi ra khỏi quán. Ra tới bên ngoài rồi, nhìn quang cảnh trắng xóa xung quanh, cô lại vu vơ nói đùa "Chắc sau này mỗi lần đi du lịch với anh, em chỉ cần mang quần áo thôi, khỏi cần mang tiền luôn quá." "Ừ, vậy cũng tốt, đỡ phải dành trả tiền với anh." Ai ngờ anh tưởng thật, đồng ý hùa theo luôn. "Ê ê, em đùa thôi! Làm người ai làm thế đâu chứ?" Bảo Anh lập tức phản bác lại. Cái tên này sao cái gì cô đùa cũng tưởng thật hết trơn vậy? Hai người đi đến chỗ đám bạn tụ họp, vừa đến nơi, Sumire đã ngay lập tức nhảy cẫng lên và hét lớn: "Hai người nổi tiếng rồi kia kìa." Bảo Anh nghệch mặt ra, ngu ngơ hỏi lại: "Nổi tiếng?" "Ừ!" Sumire gật đầu lia lịa, mặt hớn hở và rạng rỡ còn hơn cả mặt trời "Youtube, báo mạng đang đăng hình và video của hai người đây nè. Còn bình chọn là cặp đôi dễ thương nhất năm nữa cơ đấy." Bảo Anh trợn mắt lên, kinh ngạc nhìn cô bạn của mình. Dường như biết đối phương không tin, Sumire dí thẳng màn hình điện thoại vào mặt cô nàng kia và nói: "Xem đi nè." Bảo Anh nhận lấy cái điện thoại, xem hết tất cả các tab mà Sumire đã mở. Hình của cô, hình của Gin, hình của hai người ôm nhau giữa trời tuyết rơi... Video cô và anh nói chuyện hôm qua, lúc cô nói mặt của mình lạnh và được anh ôm cũng có nữa đây này... Bên dưới còn có tận mấy trăm lượt bình luận. Ôi trời ơi!!! Nhìn cái vẻ mặt của bạn nam khi nói câu: "Chui vào đây!" kia kìa!! Vừa giận vừa lo, dễ thương quá trời! Bạn nữ kia cũng đáng yêu quá... Cặp đôi của năm đây rồi cha mẹ ơi!! Tôi là người thấy trực tiếp đây này! Phải nói vừa ghen tị vừa phấn khích. Ước gì cũng có một người con trai lo lắng cho mình như vậy... Vân vân và mây mây... Gin thấy Bảo Anh mặt mũi đỏ lựng dán mắt vào điện thoại thì chồm người sang, ghé mắt nhìn vào, nhưng ngay lập tức cô lại giấu đi không cho xem. Anh thở dài một hơi. Được thôi! Anh tự lấy điện thoại xem cũng được mà. Bảo Anh xem tiếp, lần này là video lúc cô đánh bại hai tên tội phạm, có cả hình lúc anh đan tay cô để đánh dấu chủ quyền nữa mới ghê chứ! Ở đâu ra mà nhiều hình dữ vậy nè? Còn có cả tin "trai đẹp xuất hiện ở khu trượt tuyết Hakuba, Nagano" nữa. "Tin chưa tin chưa?" Sumire hào hứng hỏi Bảo Anh "Bây giờ hai người nổi tiếng lắm rồi đấy nhé." "Chắc mấy ngày sau sẽ bị chìm xuống thôi ấy mà." Bảo Anh cười khổ, cố gắng nói ra một câu đầy hi vọng. "Nè Miyamoto." Gin đột ngột gọi cô "Người chụp lén có tâm ghê nhỉ, anh và em lên hình nhìn ảo diệu ghê. Phải lưu làm hình nền điện thoại." "Cái anh này!!" Bảo Anh hét lên "Anh không lo gì khác ngoài lưu hình làm hình nền thôi sao hả?" "Như thế này vẫn chưa mất mát gì." Gin nhún vai, bình thản trả lời "Chừng nào họ đụng chạm đến mình thì anh sẽ ra tay. Đằng này chỉ là chụp lén quay lén, những hình ảnh này rất trong sáng, không có gì phải lo." Bảo Anh nghe Gin nói vậy thì cũng thấy có lý. Chỉ là cô chưa bao giờ được làm người nổi tiếng nên bây giờ có hơi thiếu thoải mái một chút. Từ trước đến giờ cuộc sống của cô rất bình thường, từ lúc quen Gin thì mới xảy ra bao nhiêu rắc rối, bây giờ còn được nổi tiếng nữa, chẳng biết đường đâu mà lần. "Tấm này..." Gin từ đâu xuất hiện sau lưng cô, tựa cằm vào vai cô và giơ điện thoại ra trước mắt cô "Nhìn anh thế nào?" Đó là tấm hình người nào đó chụp anh đang cười. Bảo Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cả cơ thể nóng lên vì ngượng. Một phần vì tấm hình kia, một phần vì mùi hương của anh lúc này đang lởn vởn quanh mũi cô. "Không đẹp trai chút nào." Cô gạt điện thoại của anh ra khỏi tầm mắt của mình, phồng má trả lời. "Ơ... anh đâu có hỏi anh đẹp hay xấu đâu? Anh chỉ hỏi nhìn anh như thế nào thôi mà? Em đang khen anh trá hình đó hả?" Trán của Bảo Anh hiện rõ cục tức giận to đùng. Vậy là anh đang giả bộ dắt mũi cô để cô khen anh đẹp trai đó sao? Shinakawa Gin, anh đúng là cái đồ khôn lỏi.