Quả thật là cái số kiếp của Bảo Anh chẳng bao giờ có thể gặp may mắn suôn sẻ. Tan học, cô bị thầy chủ nhiệm túm áo lôi lại, bàn việc lớp. Nào là cập nhật chuyến đi du lịch sắp tới, rồi tổng kết điểm số, viết quy định cho lớp... Cô nàng phải ngồi đó tận cả tiếng đồng hồ với đống giấy tờ. Sau một hồi tranh luận vật vã với thầy, cuối cùng thì Bảo Anh cũng có thể về. Cô đi lại tủ, thay giày, rồi đi ra ngoài. Trời vẫn còn sáng, mặt trời vẫn còn ở tít trên cao. "Không biết cái tên kia có chờ không... hay là tưởng mình cho leo cây nên bỏ về rồi ta?" Bảo Anh thở dài đầy tiếc nuối, vậy là toi một chầu nước miễn phí rồi... Trăm năm mới có một lần mà lại... "Cô ra trễ!" Cái giọng nói ngông ngông không thể nhầm vào đâu được! Bảo Anh ngước cái mặt đang ỉu xìu lên nhìn. Gin đứng dựa lưng vào tường, nở một nụ cười đầy tinh quái, nhìn cô. "Tôi tưởng cậu bỏ về rồi!" - Bảo Anh nghênh mặt, tay khoanh trước ngực, buông ra một câu nói hờ hững. "Tôi không có thói quen thất hứa với người khác." - Gin cho hai tay vào túi quần, vẻ mặt nghiêm túc - "Với lại... có người chờ chung với tôi nữa mà!" Bảo Anh hướng đôi mắt tò mò theo hướng ngón tay của Gin và... Tada!!! "Chii - chan!!!" - Vâng! Là Ayane. "Miyamoto - san!" - Cả Akiko nữa. "Yo, Chiaki!" - Cô nàng Sumire cũng ở đây. "Chào!" - Và... Nhận ra đôi mắt ngỡ ngàng của cô nàng đang dừng lại ở tên bạn thân của mình, Gin đi lại, khoác vai anh chàng, bắt đầu màn giới thiệu. "Đây là Kinoshita Michio. Gọi Michio được rồi! Cậu ta là bạn chí cốt, và là osin của tôi." - Bảo Anh bị đứng hình mấy chục giây trước màn giới thiệu tỉnh bơ của Gin. Cái gì mà "osin"? "Cái tên này! Osin cái gì hả??" - Michio nổi đóa, túm áo Gin, dằn mặt. Bảo Anh thở dài, xua tay giả tán sự ồn ào. Cuối cùng thì cả đám cũng chịu lên đường. Tiệm thức ăn nhanh nằm ở một ngã tư. May mắn hơn là nó nằm gần nhà của Bảo Anh. Cô chỉ cần rẽ phải khoảng 100 mét là tới nhà rồi. Bảo Anh và Gin đi gọi món. Cô đang cân nhắc giữa loại hamburger này với loại hamburger kia. Nhớ lại là mình nhất định phải tiêu sạch tiền của Gin, nên cô không ngại gì mà lựa loại đắt nhất. "Này, mấy người làm cái gì vậy?" - Tiếng của Michio vang khắp quán ăn. Gin và Bảo Anh vừa nhận đồ ăn thức uống xong, quay lại nhìn thì thấy mấy tên yankee* đang áng ngưỡng trước bàn ăn của cả bọn. "Cho bọn này mượn ba em đây một chút đi, làm gì ghê vậy?" - Một tên lên tiếng, giọng bông đùa. "Tránh xa bọn tôi ra, đồ biến thái!" - Ayane dù rất run, tay ôm Akiko cứng ngắc nhưng vẫn mạnh miệng xua đuổi. Sumire thì im lặng, mắt ầng ậng nước cấu chặt tay áo của Michio. "À... cô em này gan đấy! Dám nói bọn anh biến thái sao?" - Tên đứng đầu xô Michio xuống đất, lấy tay nâng cằm của Ayane lên. "Nè mấy tên kia!" Giọng của Bảo Anh chặn ngang hành động đáng nguyền rủa của bọn chúng. "Cái gì đây? Thêm một em nữa muốn đi chung với tụi anh sao?" Bảo Anh im lặng, một tay cầm mâm đồ ăn, tay kia nắm chặt lại thành hình nắm đấm. Lông mày cô nhíu lại, lộ rõ vẻ tức giận. Cô ghét nhất những tên đùa giỡn, sàm sỡ, nói những lời lẽ không chín chắn với con gái. Mấy tên yankee này hôm nay đụng trúng tam giác quỷ rồi. "Không muốn nói gì sao? Em thật là kiêu đấy!" - Một tên đi tới gần, cúi xuống nhìn Bảo Anh. Cô mím môi, đặt cái mâm đồ ăn xuống bàn một cách không nhân nhượng, trừng trừng nhìn tên đó với con mắt "ác quỷ". "Định làm khó bọn anh đó hả?" Nào, đi..." - Hắn nắm lấy tay Bảo Anh. Nhân cơ hội, cô nắm lại tay hắn, bẻ vặn ra sau, đá chân hắn một phát khiến hắn khuỵu xuống sàn. "Này thì chơi!" Hai tên kia thì bắt đầu hăng máu, lao đầu vào. Bảo Anh chưa kịp ra tay thì... Bốp! Bịch! Gin đã cao tay hơn cô, một lúc hai tên thật gọn gàng. "Tôi định xử luôn, thế mà..." - Cô lầm bầm trong tức tối và tiếc nuối. Bảo vệ ngay lập tức chạy vào, tống cổ cả ba tên ra ngoài. "Cô hay thật đấy! Yankee mà đòi xử luôn." - Gin khoanh tay, nói với giọng thán phục. "Bọn đi gây chuyện với người khác thì có gì mà phải sợ? Cậu không hớt tay trên thì ba tên đó không thấy đường mà về rồi!" - Lửa trong người Bảo Anh lúc này đã bùng nổ ra ngoài. Cuối cùng thì cả bọn cũng có một bữa ăn an toàn và vui vẻ. Mọi người trò chuyện, đùa giỡn vô cùng sôi nổi. Bảo Anh cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp được họ. "Nè, ăn xong tớ có thể về nhà của Chii - chan chơi một lúc không?" - Ayane mắt sáng long lanh, hào hứng hỏi. "Được thôi..." - Bảo Anh lau miệng, ậm ừ. "Hay quá!!" - Trông Ayane thật hứng khởi. "Cô ấy muốn về nhà cậu chơi lâu rồi!" - Akiko dịu giọng - "Nhưng vì ngại nên không dám ngỏ lời." "Nếu muốn thì cậu về cùng luôn nhé, Nakashima? Cả Sumire nữa!" - Bảo Anh hút một ngụm nước, cởi mở nói. "Đồng ý! Hôm nay tớ khá rảnh." - Sumire gật đầu ngay và luôn. Phải diễn tả cảm xúc lúc này của Bảo Anh như thế nào nhỉ? Vui, hào hứng... có lẽ vậy! Từ lúc qua đây một trong những mơ ước của cô là dẫn bạn về nhà chơi và ngồi học nhóm. Cái cảm giác đó... chắc chắn sẽ rất thú vị. "Tôi đi tính tiền đã. Mọi người chờ nha?" - Gin đứng dậy, nhờ Michio giữ cặp hộ, đi lại quầy thanh toán. Bảo Anh vừa mừng vừa lo. Mừng vì đã tiêu được "kha khá" tiền của cậu ta. Bữa ăn này "ngốn hết" tầm 1000 yên của cậu ta chứ không ít. Lo vì không biết cậu ta có trả nổi không, hay là bắt cả đám ở lại làmh thêm trừ nợ. "Đi thôi!" - Gin đi lại, lấy cặp. Cả bọn ngồi ngớ người nhìn anh một lúc lâu. Một chầu như thế này mà có thể trả đủ sao? Hiện tại thì trong đầu của tất cả đang suy nghĩ về thân thế của Gin... Có một sự nghi ngờ nhẹ ở đây... "Tôi và Michio về nhà cô chơi được không?" - Gin lên tiếng khiến cả bọn giật mình trở về thực tại. Bảo Anh nhìn anh, gật đầu ậm ừ. Cả bọn ra khỏi quán ăn, cùng đi về nhà của Bảo Anh. Tất cả đều không ngờ rằng nhà cô lại gần như thế, cách cái tiệm ăn đó chỉ khoảng 100 mét vào nhà! Bà Nguyên và ông Sơn đi làm chưa về, chắc hôm nay họ có công việc đột xuất. Bảo Anh mở cửa, mời mọi người vào trong. "Ngồi chơi nha, tớ đi làm bánh cho mọi người!" - Cô nàng tất tả chạy xuống nhà bếp, mặc tạp dề vào. "Tớ muốn làm chung!" - Ayane chạy theo, hí hửng. "Tớ nữa!" - Sumire ôm chặt cổ Bảo Anh, hào hứng nói. "Tớ cũng muốn làm!" - Akiko dịu dàng cười. Đành vậy! Bảo Anh thật sự chào thua ba cô gái này rồi. Vậy là chỉ còn hai tên con trai lười nhác đang ngồi phè phỡn trong phòng khách thôi. "Tôi cũng làm." - Gin từ đâu chui ra, gãi nhẹ mặt mình, tỉnh bơ nói. "Biết làm không mà đòi?" - Bảo Anh đập trứng vào tô, dửng dưng hỏi. "Tôi làm giỏi hơn cô đấy!" - Anh cười nhếch môi, giọng điệu có phần kiêu ngạo khiến Bảo Anh đứng đơ mặt một lúc lâu. Cô tự nghĩ, không biết tên Gin này... có thứ gì mà cậu ta không biết làm không nhỉ? *Yankee: Danh từ chỉ những tên du côn ở Nhật Bản.