"Shinakawa..." Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên khiến Gin ngưng việc uống nước, mắt liếc qua nhìn chủ nhân của nó. "Gì vậy?" Anh quay hẳn người qua, mỉm cười, hơi nghiêng đầu để uống thêm một ngụm nước nữa. Sakura cúi mặt, mím môi luống cuống một lúc, rồi ngước mắt nhìn anh: "Cậu thích Miyamoto à?" "Ặc!" Vừa nghe xong câu hỏi của Sakura, anh đã xém nữa phun hết nước ra ngoài, ho sặc sụa liên tục. "A... Cậu không sao chứ?" Sakura bối rối không biết làm thế nào. "Không!" Gin xua tay "Mà sao cậu lại hỏi vậy?" "À... chỉ là thấy cậu quan tâm nhiều đến cô ấy quá..." Cô cúi đầu, đan hai tay vào nhau, yên lặng một lúc lại tiếp "Ừm... vậy còn... cái hôn của cậu dành cho tớ thì sao?" Gin cứng người lại, đôi mắt mở to ra, thể hiện rõ sự kinh ngạc đến trống rỗng. Anh quên mất mình đã từng hôn cô ấy nhưng lại không giải thích rõ ràng. Bởi vì cô ấy quá rộng lượng, tha thứ cho anh, nên anh cũng dần quên bặt đi chuyện ấy. "Lúc đó, thật sự rất xin lỗi cậu..." Sau vài giây im lặng, anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói đầy nghiêm túc và thành tâm. "Tớ hiểu mà!" Sakura cười tươi "Lúc đó tớ cũng đã hiểu rồi. Chỉ là hôm nay muốn nhắc lại một tí. Để..." "Để làm gì?" Gin nhướn mày tò mò khi cô bỏ lửng câu nói. Sakura đỏ mặt. Cô biết bây giờ làm chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật sẽ không tốt, nhưng nó chính là bước ngoặt để cô có thể thôi ngăn cản Gin và Chiaki đến với nhau, một lần nữa. Bởi lẽ, lỡ đâu quá khứ sẽ mãi bị vùi chôn thì sao? Lỡ đâu anh và cô sẽ mãi mãi không thể nhớ ra thì sao? Cỗ máy xoá trí nhớ ở phòng thí nghiệm của bà chủ là một trong những công nghệ hiện đại bậc nhất, nên sẽ không có chuyện đối tượng sẽ lấy lại được kí ức. Chí ít thì 98% là vậy. Nếu để họ nhớ ra, họ sẽ lại vô vọng chìm trong ranh giới giữa yêu và hận. Cái ranh giới ấy khiến họ điên cuồng, khiến họ mệt mỏi. Mối thù kia, sẽ cứ mãi mãi bám víu lấy họ. Nên tốt nhất là đừng nhớ ra, để họ thử yêu nhau lần nữa, xem như là bắt đầu lại từ đầu. Gin thấy vẻ mặt Sakura dường như đang suy nghĩ rất lung, nên chớp mắt tò mò, hơi cúi người xuống định lên tiếng hỏi thì bất ngờ, cô lại áp sát môi của cô vào môi của anh khiến anh trợn mắt lên. Dĩ nhiên là, bao nhiêu cặp mắt đang ở gần đó đều bắt đầu đổ dồn về phía hai người. "Hình như bên lớp tớ đang có chuyện gì vui lắm. Để tớ qua xem đã." Sumire rướn cổ lên nhìn không được, nên đành vội vã đứng dậy chạy đi, bỏ lại Bảo Anh ngồi ngơ ngác như nai tơ một hồi. Cô nàng đứng dậy, bước ra khỏi khu nghỉ của lớp để nhìn. Và trước mắt cô lại hiện ra một cảnh tượng vô cùng lãng mạn. Lãng mạn đến mức có thể đưa vào tiểu thuyết tình cảm ấy chứ! "Xem như tớ trả lại cho cậu." Sakura buông Gin ra và nói, giọng cô bình tĩnh đến lạ thường. Nói xong, cô xoay người, khó khăn chạy đi thật nhanh. Bảo Anh vừa hết đau bụng, lại cảm thấy đau âm ỉ trở lại. Cô nhận ra mình đã quên, quên rằng Gin đã từng nói anh và Sakura đang hẹn hò. Tại sao một chuyện quan trọng như vậy cô lại có thể quên được cơ chứ? Anh là của người khác, nhưng anh lại thích quan tâm cô, làm cô bị ảo tưởng bao nhiêu lần. Hồi trước cứ nghĩ tới chuyện này là tức sôi máu, nhưng lần này, lại cảm thấy hơi buồn một chút. Cô nên suy nghĩ cậu ta làm vậy là vì tình nghĩa bạn bè mới đúng chứ! Bạn bè giúp đỡ nhau khi hoạn nạn, đó là lẽ đương nhiên còn gì? Làm người yêu thì phải như Sakura kia kìa, muốn hôn ở đâu thì hôn, chẳng ai cấm, cũng chẳng bị nói gì. Gin đứng trong chỗ nghỉ của lớp mình, khẽ liếc nhìn ra sân ngập nắng ban trưa thì thấy Bảo Anh đứng một mình ngoài trời nên cảm thấy hơi khó chịu. Sao lại không ngồi trong chỗ nghỉ mà lại ra đó đứng? Rồi anh đột ngột nghĩ ra chuyện gì đó, trợn mắt nhìn chằm chằm cô trong đúng ba giây, rồi chạy lại gần cô ngay lập tức. "Chuyện vừa nãy, không giống như em nghĩ đâu." Đứng đối diện cô, anh lên tiếng thanh minh. Bảo Anh cúi đầu nãy giờ, đột ngột ngẩng lên, cười một cái và đánh vào vai anh: "Sao cậu cứ thích đi minh oan cho mình thế hả? Bạn bè mà, đâu cần phải giấu nhau chi cho mệt?" Gin sững sờ. Anh chưa bao giờ thấy nụ cười này của cô. Nụ cười này, có cái gì đó như đang đùa cợt, nhưng cũng rất trống rỗng. Trống rỗng đến mức khiến anh hơi sợ hãi. "Hmm... Hồi trước cậu nói cậu đang hẹn hò với Sakura còn gì? Cậu ấy chỉ đang thể hiện tình cảm với cậu thôi, có gì đâu mà phải ngại?" Cô lại vui vẻ nói. Gin bình thản nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng dấy lên sự khó chịu cực độ. Cái câu anh đang hẹn hò với Sakura chỉ là do trong lúc nóng giận nên anh mới nói như vậy. Vì lúc đó cô quá ngoan cố, cô quá xem trọng sự nhầm lẫn của anh, nên cứ một mực gán ghép anh và Sakura. Lúc đó anh chỉ nghĩ rằng, anh sẽ cho cô toại nguyện. Anh chiều cô rồi, cô đừng gây ra rắc rối nữa! Không ngờ mọi chuyện lại đến mức này. "Không phải!" Anh thấp giọng nói. "Đã nói là..." "Không phải hẹn hò."Anh lập tức chặn ngang câu nói của cô khiến cô im bặt. Anh thở dài, đưa mắt nhìn bâng quơ chỗ khác một lúc, rồi đột ngột nhìn thẳng vào mắt cô "Đừng có để ý những lời nói lúc tôi đang nóng giận." Bảo Anh có nghe lầm không vậy? Không phải? Anh nói không phải sao? Chẳng phải hai người đã hôn nhau rồi hay sao? Anh thích giấu mọi chuyện với cô lắm hay sao? "Thôi được rồi! Cậu thích nói vậy cũng được." Bảo Anh nhún nhún người, mỉm cười gượng gạo "Nhưng quen nhau là chuyện tốt. Vả lại cậu cũng đã từng nói với tôi còn gì? Không cần phải thanh minh vậy đâu." Lần này Gin thật sự cứng họng. Anh không biết phải trả lời cô như thế nào! Chính anh đã từng nói rằng anh đang hẹn hò với Sakura, thì làm sao bây giờ anh có thể nói lại được đây? Cái nắng nóng cuối hè dường như lúc này không còn có thể tác động gì đến hai người nữa. Xung quanh đột ngột yên lặng đến lạ kì. "À! Nếu cậu nghĩ ra được thứ mà cậu muốn tôi làm cho cậu thì nhớ nói tôi. Dù sao thì giao kèo vẫn là giao kèo. Nếu như có khả năng, tôi sẽ làm cho." Bảo Anh đột ngột chuyển chủ đề. "Ừ!" Gin trả lời. "Vậy thôi... Tôi phải về đây! Hôm nay cảm ơn cậu vì đã cõng tôi." Vì không quen với thái độ im lặng này của Gin nên cô thấy hơi căng thẳng, đành phải kiếm cớ để chuồn đi cho lẹ. "Ừ..." Gin dường như đang suy nghĩ, nên chỉ kịp trả lời với cô một chữ ngắn gọn như lúc nãy. "Mai gặp." Nói xong, Bảo Anh cắm đầu bước đi thật nhanh, không dám quay đầu nhìn lại. "Khoan! Đứng lại." Gin đột ngột gọi khiến cô đứng sững, trợn mắt lên đầy khó hiểu. Thấy cô cứ như một con robot, anh phì cười, nhưng chất giọng vẫn cứ như ra lệnh "Quay lại đây." Bảo Anh khó khăn quay người, đi từng bước về phía Gin. Sân trường lúc này đã vãn người, nên chẳng ai để ý đến hai người. Vì ai cũng muốn nghỉ ngơi rồi về nhà thật nhanh. "Tự nhiên tôi nghĩ ra một chuyện." Gin hơi cong khoé miệng lên, cười cười. "Hả? Gì vậy? Nghĩ ra chuyện để tôi làm rồi à? Chuyện gì dễ dễ thôi, tôi hay lười lắm." Bảo Anh cảm thấy vừa phấn khích vừa hơi chán nản. "Ừm, chuyện này cũng dễ thôi, không khó khăn gì mấy." Gin liếc mắt nhìn đâu đâu, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười. "Dễ thì được. Nhưng dễ với cậu... thì để xem có dễ với tôi không đã..." Cô lại lo lắng. Anh bật cười một cái, sao mà cô hay lo thế không biết? "Yên tâm. Rất dễ." Anh nói, giọng điệu thuyết phục. "Ừ ừ... Cứ nói đi cái đã." Bảo Anh đưa tay lên xua xua vài cái, thì đột ngột bị anh nắm chặt lấy. Cô giật mình, luống cuống "Ê! Làm gì vậy? Lên cơn hả?" Mắt anh hơi híp lại vì nụ cười đang hiện diện trên môi. Cô chẳng biết nên gọi nó là nụ cười dịu dàng hay đểu giả đây nữa! May mà bầu trời đúng lúc ấy trở nên âm u không còn nắng, nếu không Bảo Anh đã bị chói mắt vì cái nụ cười đó rồi. "Nè, có định nói không vậy hả?" Bảo Anh thấy Gin im lặng thì hơi bức bối. Người cô hôi quá, cô muốn về tắm ngay! Nếu cậu ta cứ im im vậy thì sao mà chịu nổi chứ? "Cậu nói nhanh đi, tôi còn phải-- "Làm bạn gái của tôi." Giữa sân trường lúc này đột nhiên chẳng còn bóng dáng của ai, giọng anh nhẹ nhàng vang lên. Bảo Anh chết sững, mắt trợn lên kinh ngạc tột độ. WTF? Cậu ta vừa nói cái quái gì? Cô đang nghe lầm phải không nhỉ? Chắc chắn là nghe lầm rồi... "Ý cậu là "bạn bè là con gái" hay là... cái đó đó...?" Cô nhướn mày, hỏi ngược lại anh một cách ngây ngốc, bàn tay không bị anh nắm múa máy loạn xạ cả lên. "Đời này chắc không tìm ra ai ngốc như em." Anh lấy tay che miệng để ngăn tiếng cười phát ra. "I... im đi!!!" Cô đỏ mặt, hét toáng lên, chân lùi lại vài bước. Vậy là... là cái đó đó hay sao...? Làm bạn gái hay sao? Chúa ơi... xin cứu giúp tâm hồn con... "Đó là chuyện tôi muốn em làm. Em đã nói sẽ thực hiện giao kèo còn gì?" Gin dùng lực kéo Bảo Anh lại gần hơn một chút. Bảo Anh vừa tức vừa ngượng. Cậu ta trắng trợn xài cái vụ giao kèo đó để chọc cô à? Đúng là biến thái, đúng là khôn lỏi. "Chẳng phải cậu đang hẹn hò hay sao hả?" "Lúc đó tôi nói vậy vì em làm tôi tức." "Nhưng cậu đã hôn Sakura." "Vì cô ấy giống em." "Tôi tưởng cậu tưởng nhầm tôi là Sakura chứ." Bảo Anh giật giật lông mày, nghi ngờ lấp đầy suy nghĩ. "Từ đó đến giờ tôi chỉ toàn tưởng nhầm Sakura là em." Nghe đến đây, Bảo Anh lại trợn mắt lên. Cậu ta nói cái gì vậy? Cô lại nghe lầm à? Trời đâu có nắng đâu mà làm cô bị ảo tưởng chứ? "Sao? Không làm xem như là kẻ thất hứa." Gin nhìn thẳng vào mắt cô, ra vẻ doạ dẫm khiến cô lúng túng, đầu óc rối tung cả lên. "Đ...được! Làm thì làm. Vậy thời hạn là bao lâu?" Cô mạnh miệng hỏi. "Không có thời hạn." Anh trả lời, lại kéo cô sát đến gần hơn một chút. "Không có?? Sao lại không có?" Cô nhăn mặt thắc mắc. Gin thở dài, rồi lại cười. Cô chẳng bao giờ nhận ra anh đang thích cô! Thôi được, cứ để từ từ vậy. "Tôi là người ra điều kiện. Tôi có quyền." Anh kéo cô sát vào hơn nữa. "Đ... được! Vậy tôi làm theo là được tha chứ gì?" Cô lúng túng, cúi gương mặt đang đỏ ửng xuống, nhìn chằm chằm mũi giày của cô và của anh đang chạm vào nhau "Vậy... làm bạn gái của cậu có cần điều kiện gì không?" "Không cần nhiều lắm. Ở bên cạnh tôi là được rồi." Nói xong, anh luồn tay vào tóc cô, ôm cô vào lòng. Cô cựa quậy người, muốn nhấc đầu lên để hỏi anh thêm mấy câu nhưng lại không được! Anh giữ chặt quá, cộng với mùi hương đặc trưng làm cô hơi khó thở nên càng quậy dữ hơn nữa! Gin nhíu mày lại. Sao cô ấy lúc nào cũng hiếu động thế chứ? Để anh ôm một tí cũng không yên được à? Cuối cùng, khi đã thoát ra được, Bảo Anh lại hỏi: "Khi nào bắt đầu?" Gin lại bật cười. Lại còn hỏi khi nào nữa, đúng là... "Từ lúc em đồng ý là đã bắt đầu rồi!" Anh ngắt mũi cô một cái. "Rồi rồi..." Bảo Anh bất lực nói. "Nhưng nếu là làm bạn gái, thì có được hưởng phúc lợi gì không?" Ý của cô nàng là giảm nhẹ việc luyện tập võ xuống một tí. Đó giờ anh toàn bắt cô tập nặng không thôi! "Phúc lợi này!" Gin cốc đầu cô một cái "Chưa gì đã muốn tôi mua quà cho à?" "Không phải!!!" Cô xoay mặt đi, lấy tay xoa xoa đầu mình, bất bình cự lại. Làm bạn gái mà cứ ghét cay ghét đắng cậu ta thế này thì chẳng dễ dàng gì. Nhưng thôi vậy... cô sẽ cố gắng để hoàn thành giao kèo xong cho rảnh nợ! Cùng lắm là cãi nhau to tiếng thôi ý mà... Chia tay sớm mấy hồi! Nhưng Gin chẳng phải là một người đơn giản. Từ trước đến giờ anh toàn thấy thú vị trước cái vẻ mặt nhăn nhó của cô. Dường như anh thích những lúc cô tức giận thì phải, cứ muốn chọc cho cô điên lên thì mới hả dạ. Bình thường đã vậy, bây giờ làm bạn gái chắc còn ghê gớm hơn nữa... "Nghĩ gì vậy hả?" Gin đột ngột xoay mặt cô qua, hôn lên trán cô một cái khiến mặt mày cô đỏ lựng như sắp bốc khói đến nơi. Trời ơi... cô muốn nhúng mặt vào xô nước lạnh quá đi! Nếu không chắc mặt cô cháy đen thui vì nóng mất! Mới quen thôi mà cậu ta đã mạnh bạo thế rồi... à không phải! Chưa quen thì cậu ta cũng vậy thôi mà! "T... tôi đi về!!" Bảo Anh vùng ra khỏi người Gin, ấp úng nói. "Tôi đưa em về." Anh không dễ dàng để cô tránh xa mình quá ba bước, nên vội vàng nắm lấy tay cô. "Ừ... cũng được!" Cô cúi đầu, không muốn cho anh thấy sự ngượng ngùng của mình lúc này. Từ một người cô ghét tự nhiên trở thành bạn trai của cô khiến cô có hơi không quen "Tôi đi lấy ba lô đã." Bảo Anh biết Gin sẽ không buông tay ra, nên bèn kéo luôn anh đi theo mình. Tim anh đột nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường khi cô dẫn anh đi như vậy. "Về thôi!" Lần này, lại tới lượt anh kéo cô theo sau mình. Làm bạn gái của anh, vô thời hạn, nên đôi tay này anh cũng sẽ nắm lấy nó vô thời hạn.