Sáng hôm sau. Mới có chín giờ rưỡi, Bảo Anh đã bị nhỏ Nhi đến nhà lôi đầu dậy. Đang là nghỉ hè, nên cô nàng vẫn không thể chấp nhận chuyện đột ngột bước ra khỏi mộng đẹp nên không chịu mở mắt. Thấy con bạn cờ hó của mình vẫn lì như trâu, nhỏ Nhi đành vận dụng nội công, leo lên giường, dùng bàn chân ngà ngọc đạp vào mông Bảo Anh làm cô nàng bay thẳng xuống nền nhà. "Mày làm cái vẹo gì thế hả?" Bảo Anh lồm cồm bò dậy, tức tối. "Dậy! Dậy đê! Dậy tao kể mày nghe vụ này." Nhi hồ hởi, lắc lắc vai con bạn mình. "Vụ gì? Quan trọng hơn giấc ngủ của tao à?" Bảo Anh chép miệng, mắt nhắm mắt mở hỏi lại. "Vụ của anh soái ca hôm qua đó." "Hả?" Bảo Anh đớ người ra, mắt trợn lên "À... cái tên võ sư đầu đất ấy hả?" "Đầu đất mà lại cua được gái đẹp mới ghê." Nhỏ Nhi cười cười đầy nguy hiểm. "Cua với ghẹ cái gì?? Tao biết tao đẹp rồi mà..." Bảo Anh vuốt vuốt tóc, chớp chớp mắt (giả nai) ra vẻ dễ thương. "Tao đâu có nói mày!" Bảo Anh đớ người tập hai. WTF? Vậy thì nói ai mới được? Cái tên đó cua ai? À mà khoan, sao cô lại có cái ý nghĩ cậu ta tới đây để cua cô cơ chứ? Điên khùng thật... "Mày vô đánh răng rửa mặt đi, rồi ra tao kể." Nhỏ Nhi thở dài, với tay lên giường lấy cái gối ôm. Bảo Anh gật gù cái đầu, rồi bay ra ngoài hành lang, vào nhà vệ sinh. Mới sáng sớm mà có chuyện gì vậy? Gái đẹp? Gái đẹp nào? Mặc dù cô không ưa Gin vài chỗ, nhưng cũng phải công nhận, cậu ta thực – sự - đẹp – trai... Nhưng mà chuyện cậu ta đẹp trai thì đâu có liên quan gì đến cô? Nên đó giờ cô cũng chẳng thèm để tâm lắm. Ai mê thì mê, ai thích thì thích, cô không thích là chuyện của cô. Mười phút sau, Bảo Anh mặt tươi tỉnh bước vào phòng, cột tóc lên gọn gàng và trưng cái con mắt tò mò ra nhìn con bạn mình. "Hồi sáng, tao đi qua Bitexco mua cà phê ở Coffe Bean & Tea Leaf..." Nhỏ Nhi bắt đầu kể. "Vờ lờ... mày uống một mình hả con ích kỷ?" Bảo Anh nhíu mày lại, giọng giả bộ ra vẻ tức tối. "Kia kìa con quể!!!" Nhỏ Nhi chỉ lên bàn học của Bảo Anh, nơi có một ly Pure Dark Chocolate nằm yên vị trên đó "Mà bỏ qua đi! Đó chỉ là chuyện phụ thôi." "Kể tiếp đi." Bảo Anh chồm người lên lấy ly nước thơm đầy mùi nhang chùa, vẻ mặt hớn hở. "Ừm... lúc tao ra khỏi quán, thì thấy cái chiếc Aston gì gì đó. Thấy quen quen nên tao đứng lại xem. Ai dè tao đoán đúng, anh đẹp trai hôm qua từ trên xe bước xuống, mặc complet xám cực kỳ ngầu." "Rồi sao? Mày nói là có gái đẹp gì gì mà?" Bảo Anh để ly nước qua một bên, hỏi thẳng chuyện mình đang tò mò. "Lúc anh ý vừa bước xuống, thì có một nhỏ nào đó... à không, bà chị nào đó chứ, ăn mặc sang chảnh, tướng tá gì chuẩn không cần chỉnh, da dẻ trắng trẻo, đi tới kế bên ảnh và khoác tay sánh đôi bước vô trong toà nhà." Mắt Bảo Anh trợn ngược lên khi vừa nghe nhỏ Nhi kể xong. Cái định mệnh... Tên Gin đó mới về Việt Nam mà đã có gái bu rồi ư? Lại còn đi vào Bitexco làm gì? Đã vậy còn mặc complet... Bảo Anh thật sự muốn chửi thề! "Mày có số của anh ý mà? Gọi hỏi thẳng đi! Ghen mà để trong lòng không tốt đâu con." "Ghen cái đầu mày!" Bảo Anh lườm con bạn thân một cái sắc lẹm, rồi lết lại đầu giường lấy cái điện thoại, tìm số. Nhưng bây giờ gọi thì có ổn không? Gọi cậu ta hoài cậu ta lại bảo mình nhớ cậu ta... Đúng là điên thật mà!! "Chắc là người quen hay họ hàng gì đó..." Cô nàng buông điện thoại xuống sàn nhà, bâng quơ suy đoán "Gọi làm gì cho tốn tiền điện thoại..." "Cái con này! Lỡ đâu là tình địch của mày thì sao đây hả?" Nhỏ Nhi nổi đoá, giãy nảy. "T... Tình địch? Mày nói năng cái gì vậy?" Bảo Anh há hốc mồm, đỏ mặt, giơ tay lên đánh vào vai nhỏ bạn mình một cái đau điếng. "Chứ không phải à?" Nhi vừa xoa vai vừa hỏi. "Không!!! Tao có phải người yêu của tên đó đâu??" Bảo Anh hét lên thanh minh, rồi đột ngột cụp mắt xuống, suy tư. Cô không biết nên điều tra từ đâu. Bao nhiêu chuyện ập đến quá nhanh khiến cô hơi mất cân bằng. Gin có thể thân mật với một cô gái đến mức khoác tay nhau cơ à? Ừ ha... hồi đó còn thân mật với Sakura bằng các hôn cô ấy cơ mà... Nhưng rõ ràng là đó giờ Gin luôn luôn giữ khoảng cách với con gái lạ. Anh hiếm khi tiếp xúc với người khác phái nếu người đó không phải là bạn thân thiết gì của mình. Nhưng sao giờ... lại đi khoác tay người ta? Mệt thật! Chẳng lẽ cậu ta đó giờ lại đi sống giả tạo? Nhưng cái kiểu của cậu ta thật sự không hề giống giả tạo chút nào! Bảo Anh tặc lưỡi một cái, rồi cầm điện thoại lên. Thôi kệ, gọi một lần cũng chẳng mất mát gì. Cô loay hoay tìm số, rồi ấn gọi. Đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút thật dài. Cô cố gắng đợi một hồi, cuối cùng, một giọng nữ trong trẻo vang lên nhẹ nhàng... "Thuê bao quý khách vừa gọi không nhấc máy... Xin vui lòng..." Cô nàng muốn chửi thề tập hai, tức mình ấn gọi lại lần nữa. Cái quái gì...? Cũng không nhấc máy? Mới sáng ra mà cậu ta làm trò con bò gì mà không nghe? Chẳng lẽ đang vui đùa với bà chị kia...? Cô nàng tự cốc vào cái đầu thích suy nghĩ lung tung của mình một cái. Cứ gọi thêm lần nữa thử xem vậy! Hôm qua gọi đến lần thứ ba thì được, chắc lần này cũng được chứ nhỉ...? Đáng tiếc rằng, lần này, cũng không nhấc máy... Chẳng lẽ cậu ta đang trêu ngươi mình? Bảo Anh ơi là Bảo Anh, có khi nào mày bị cậu ta bỏ lơ giả ngu không nghe máy để chọc điên mày không? Không được chịu thua cậu ta, phải gọi tới khi nào cậu ta bắt máy thì thôi!!! Do cô không hề biết anh đang bận họp, nên cứ ấn điên cuồng vào màn hình để gọi đi gọi lại, trong khi đó bên này, anh đã tắt chuông điện thoại, để nó nằm im lìm trong túi áo. Bảo Anh cáu bẳn, ném mạnh điện thoại lên giường. Cô đầu hàng cậu ta rồi! Cái đồ khó ưa đó... "Sao vậy? Gọi không được à?" Nhỏ Nhi búng trán Bảo Anh một phát, tỉnh bơ hỏi. "Biết rồi còn hỏi." Bảo Anh bực dọc, cầm ly Pure Dark Choco lên hút một phát, nuốt vội phần kem đang dần tan trong miệng. Buổi họp bắt đầu từ lúc tám giờ rưỡi, đến hơn mười giờ mới kết thúc. Gin đứng lại phòng họp chào hỏi vài ba câu với đối tác, nghe Kuro báo cáo về mấy bản tài liệu một chút. Tuần sau vẫn còn một cuộc họp báo để ký kết hợp tác, nhưng địa điểm là trụ sở chính của tập đoàn Shinakawa ở Tokyo. Mọi người đều biết Gin chỉ đi thay cha mình đến dự buổi họp này, nhưng vì cách làm việc cũng như lời ăn tiếng nói của anh rất được lòng họ, nên họ ngỏ ý muốn anh trực tiếp tham dự họp báo. "Chuyện đó đã có ba tôi lo liệu, vả lại dạo gần đây tôi cũng không muốn xuất hiện trước cánh nhà báo. Xin thứ lỗi." Gin cười xã giao, lựa lời để từ chối. "Tiếc nhỉ! Nhưng đến lúc đó, cậu có nể tình để đi dự tiệc mừng của chúng tôi không?" Một người đàn ông trung niên lên tiếng, rồi bật cười một cái. "Nếu lúc đó các ngài muốn một tên nhóc mười chín tuổi tham dự, thì tôi rất vinh hạnh." "Mười chín thì cũng sắp đến cột mốc trưởng thành rồi, nên không thể gọi là trẻ con. Hồi còn bằng tuổi cậu, tôi còn phải cắm mặt vào cuốn vở để học lên học xuống, mà cậu đã có thể làm cho cả căn phòng này ngạc nhiên vì tài tính toán của cậu. Tôi còn sợ cậu từ chối tham dự, chứ sao cậu lại sợ tôi không mời? Đúng không?" Lời người đàn ông kia vừa dứt, thì mấy người trong phòng đột ngột cười lớn và đồng thanh tán thành. Gin giữ ý lịch sự nói chuyện thêm mấy câu, rồi nhìn đồng hồ đeo tay. Sáng nay anh muốn về gấp nên đã hẹn với phi công. Anh ta dạ dạ vâng vâng lên lịch, rồi chốt hạ nói rằng khoảng mười hai giờ sẽ cất cánh, nên giờ anh phải ra sân bay ngay. "Thật ngại quá, bây giờ tôi phải ra sân bay để kịp làm thủ tục, mọi người cứ nói chuyện tiếp, tôi xin phép về trước." "Mới họp xong đã phải về nước ngay rồi sao?" Bà chị xinh đẹp hôm qua từ đâu đi tới, lên tiếng. Sáng nay, chị ta khoác tay Gin khiến anh rất khó chịu bứt rứt, nhưng không thể nào gỡ tay chị ta ra được! Anh chẳng hiểu rốt cuộc là mặt chị ta đang đánh phấn trang điểm hay đánh kem chống nhục đây? "Tôi còn việc phải làm. Chào chị." Gin cười nhạt một cái, rồi thẳng thừng quay lưng đi ra khỏi phòng họp trước, để anh chàng Kuro phải đứng lớ ngớ mấy giây rồi mới kịp chạy theo. Gin lấy điện thoại trong túi áo ra để kiểm tra. Bà chị kia thậm chí còn tự lưu số mình vào máy anh, rồi còn nhắn mấy tin nhắn cho anh. Đúng là khó chịu! Thông thường được gái đẹp để mắt người ta phải thấy thích thú, nhưng anh thì khác hoàn toàn. Anh vào lịch sử cuộc gọi để kiểm tra, phát hiện ra... tám cuộc gọi nhỡ từ Chiaki. Cô nàng này... sáng ra có chuyện gì mà gấp rút gọi cho anh vậy? Cảm giác buồn bực lúc nãy tự nhiên biến đi đâu mất, anh mỉm cười, bấm gọi lại cho cô. Hôm nay tự nhiên ba mẹ lại có công chuyện đột xuất nên đã ra ngoài sớm! Bảo Anh ngồi trên sô pha, xem phim trong phòng sách của ba. "Đường Sơn đại địa chấn" tuy là một bộ phim đã lâu, nhưng sự tác động của nó đến cảm xúc người xem vẫn rất mạnh mẽ. Đang tới khúc cao trào, người mẹ rất muốn cứu cả hai đứa con bị kẹt trong đống đổ nát, nhưng chỉ có thể cứu được một đứa, vì nếu cứu được đứa này thì đứa kia sẽ bị đè chết. Còn gì đau khổ hơn... Cô nàng xem mà cứ sụt sùi mãi, mắt đỏ hồng lên sắp khóc! Nhỏ Nhi mít ướt thì từ nãy giờ đã tốn gần hết bọc khăn giấy để lau nước mắt. Nghe tiếng chuông điện thoại, Bảo Anh với tay qua kế bên, ngón tay cái vuốt màn hình một cái rồi áp lên tai luôn, chẳng thèm nhìn ai với ai đang gọi. "Alo?" Giọng cô nàng run run. Bên này, Gin đang đi bỗng dưng đứng khựng, lông mày nhíu lại. Cô bị sao vậy? "Không khoẻ à...?" Nhận ra giọng của Gin, nhưng Bảo Anh vẫn không thể kìm nén cảm xúc, hít một hơi dài rồi nói: "Không phải! Mà cậu gọi làm gì?" " Tôi hỏi bị làm sao?" Đột nhiên, một nỗi lo lắng mơ hồ ập đến trong lòng Gin. "Có gì đáng ngại đâu?" Cô nàng dụi dụi mắt "Mà sao sáng giờ tôi gọi không bắt máy?" "Tôi bận h... À không..." Gin hơi ngập ngừng. "Hửm? Bận gì?" Bảo Anh đang tập trung vào bộ phim, nhưng tai vẫn nghe Gin nói. Anh không trả lời, đầu dây bên kia im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ đều đều của anh. "C... cái tên này!!!" Cô nàng đột ngột nổi đoá khiến nhỏ bạn thân ngồi kế bên hơi giật mình. "Cô chưa trả lời tôi. Bị làm sao vậy?" Gin quay trở lại vấn đề cũ, sắc mặt vẫn như có mây đen bao phủ. Bảo Anh ngớ người ra: "Tôi có bị sao đâu?" Gin vuốt mặt, kìm nén cảm xúc xuống. Rõ ràng là giọng cô giống như đang khóc, mà lại không chịu nói ra là sao? "Tôi sắp về Nhật, có muốn ra sân bay tiễn không?" Sau một khoảng im lặng, anh lên tiếng. Tâm trí Bảo Anh nãy giờ vẫn để ở trong bộ phim, nên cảnh cao trào tiếp theo lại khiến cô phải sụt sùi. Gin không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết trong lòng anh, sự tức giận ngày càng được hiện hình rõ. Tại sao cô không nói cho anh biết? Rốt cuộc thì cô ghét anh đến mức nào? "... Có lẽ không cần tiễn cũng không sao." "Hả? Cái gì?" Bảo Anh giật mình "Bây giờ tôi đến sân bay liền đây!" "Tuỳ cô." "Kh... khoan!! Mấy giờ cậu..." Bảo Anh chưa kịp nói ra chữ "đi" thì Gin đã tắt máy. Cô nàng ngồi ngây đơ, làm nhỏ Nhi kêu đến khản cổ cũng không thèm nghe. Cuối cùng, sau khi đã trở về hiện tại, cô đứng dậy, chỉnh lại tóc tai đàng hoàng và chạy ra khỏi phòng sách. "Mày làm cái gì vậy con quỷ?" Nhỏ Nhi chạy theo cô ra đến đầu đường sau khi đã giúp cô khoá cửa nhà. Dường như Bảo Anh không nghe, cô nàng rướn cái cổ trắng ngần lên để kiếm một chiếc taxi nào còn trống chỗ chạy ngang. Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng, cô cũng đã có thể ngồi yên vị trong xe, để lại một câu cho nhỏ Nhi rằng, ở nhà canh nhà giúp. "Chú ơi, chạy nhanh nhanh giúp con." Bảo Anh ngồi ở ghế phụ, đề nghị với tài xế bằng giọng gấp rút. Dường như đã quen với những hành khách bận rộn nên ông ta cũng không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng gật đầu và nói: "Ừ ừ, chú biết rồi." Chạy nhanh cách mấy, thì từ nhà của Bảo Anh đến sân bay cũng phải mất nửa tiếng. Sau khi trả tiền taxi, cô chạy nhanh vào đại sảnh. Nhìn vào đồng hồ trên điện thoại, đã mười một giờ rưỡi. Gin còn ở đây không? Cái tên này, không nói giờ giấc thì làm sao cô ra tiễn đàng hoàng được? Nhìn lên cái bảng điện tử gần đó, cô vô thức lầm bầm: "Chuyến bay đi Nhật hình như sắp cất cánh..." Bảo Anh đột nhiên cảm thấy có chút ảo não. Lúc nãy khóc khi xem phim, nên giờ làm cái mặt ỉu xìu thì hai mắt lại càng lộ rõ màu đỏ hoe đặc trưng. "Đến rồi à?" Nghe giọng nói quen không lẫn vào đâu được cất lên, Bảo Anh trợn mắt ngước lên để nhìn. Gin chưa đi à? Nhưng không phải chuyến bay... "Cậu chưa đi??" Cô nàng kinh ngạc. "Muốn tôi đi đến vậy à?" Gin thoáng chút thất vọng, hỏi lại. "À không! Tôi thấy chuyến bay gần đây nhất đã sắp cất cánh, nên..." Gin tặc lưỡi. Chẳng lẽ bây giờ nói với cô anh đi trực thăng riêng ư? "Tôi không đi chuyến đó." Anh trả lời. "Vậy sao..." Bảo Anh hơi cụp mi mắt xuống, nhỏ giọng. Gin nhìn kỹ cô hơn một chút. Bất giác, anh cau mày lại, sự bực tức lúc nãy vẫn còn, nên giờ giống như lại càng bị dồn thêm. "Mắt bị làm sao vậy?" Anh hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. Mắt đỏ hoe như thế chắc chắn là khóc rồi! "Cũng không có gì đặc biệt." Bảo Anh hơi ngạc nhiên, lấy tay dụi dụi vì mắt vẫn còn khô rát sau cơn xúc động lúc nãy khi xem phim. Nói với Gin cái lý do trẻ con đó thì chắc anh cười cô ra nước mắt mất. Tuyệt đối không nên nói. Đột nhiên, Gin nắm chặt lấy cánh tay của cô khiến cô giật bắn người. Mọi người đi xung quanh hiếu kỳ nán lại xem, nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại sự bận rộn thông thường. Giữa biển người nơi đại sảnh này, nhưng dường như đối với Gin, lúc này cũng chỉ có mình anh và cô đứng đối diện nhau. "Nói nhanh." Giọng anh trầm xuống, mặt tối sầm. "Đau!! Cậu làm cái quái gì vậy?" Bảo Anh khó chịu lên tiếng. Từ trước đến nay Gin chưa từng sử dụng lực mạnh như vậy "Tôi đâu có bị gì đâu...?" "Nói dối tôi sao?" Anh càng ngày càng mất kiềm chế. "Nói dối cậu tôi có được tiền không hả? Tôi nói thật!" Bảo Anh cố gắng vùng ra, nhưng Gin lại siết chặt hơn khiến bắp tay của cô tê buốt. Sự đáng sợ này của Gin, Bảo Anh đã từng nhìn thấy, nhưng bây giờ mới thật sự cảm nhận được! Cô nói thật sao? Anh không tin! Chiaki, em ghét tôi đến mức ấy hay sao? Bảo Anh nhìn vào mắt của Gin, cảm thấy nỗi giận dữ đã bao trùm tất thảy. Thân người cô hơi run lên, một phần vì đau, một phần vì sợ hãi. Bất giác, môi cô lắp bắp vài chữ, nhưng lại cứ nghẹn ứ trong cổ họng, không thể nói ra được. Cảm giác đau nhói này, hình như cô đã từng trải qua... Nhưng là lúc nào? Đầu của Bảo Anh đột ngột đau như búa bổ. Cô mắt nhắm mắt mở, lắc lắc đầu vài cái để tỉnh lại. Hình ảnh mơ hồ hiện ra trước mắt cô, tiếng cô van xin, khóc lóc trước một người đang ghì chặt lấy cô... Chỉ sau mấy giây, hình ảnh ấy tan biến, chỉ còn thực tại cũng đau đớn không kém. "Chỉ là coi phim... rồi xúc động, vậy thôi!" Cuối cùng, cô lí nhí lên tiếng, rồi cúi mặt xuống, hơi xấu hổ. Được rồi! Muốn cười cô thì cười lẹ đi, để cô còn chuẩn bị mặt nạ chống nhục cho đàng hoàng Gin cảm thấy người con gái trong tay mình đang run lên, thì nới lỏng lực siết, trả cô về tự do. Bảo Anh xoa xoa cánh tay của mình, đau quá đi mất! Đau chết đi được! Cậu ta là cái loại gì vậy chứ? "Nói thật chứ?" Gin lạnh lùng hỏi lại. "Thật! Cậu muốn thì tôi kể nội dung ra cho nghe rồi đứng đây khóc chung, vừa lòng chưa?" Bảo Anh giãy nảy, tức giận nói. Gin cứng người lại. Hoá ra nãy giờ là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi mà... Anh lại để cô thấy bộ mặt đáng sợ đó của anh lần nữa rồi... "Xin lỗi." Anh cười gượng gạo, nói với giọng chân thành. "Xin lỗi là xong hả?" Bảo Anh vẫn còn đang tức vì bị anh khó chịu vô cớ. Bây giờ thì cô thật sự, thật sự ghét anh!!! Gin hơi bối rối, nhìn đồng hồ, sắp đến giờ anh phải đi rồi. "Đừng giận nữa. Tôi lỡ tay..." Gin thở dài, định đặt tay lên vai của Bảo Anh, nhưng bất giác cô lại lùi ra sau vài bước nên buộc lòng anh phải rụt tay về. "Tôi phải đi rồi." Anh nói tiếp, rồi ra hiệu cho Kuro đi trước và đợi anh ở chỗ làm thủ tục. Anh ta cúi đầu, rồi vội vã chạy đi. "Thượng lộ bình an." Bảo Anh nắm chặt tay lại thành hình quả đấm, giọng run run kiềm chế. Cô tự hỏi mình đang kiềm chế cái gì? Sự giận dữ? Một phần thôi... Vậy cái còn lại là gì? Sợ hãi sao...? Dù có là gì, thì cô cũng muốn tránh xa cậu ta ra, càng xa, càng tốt! "Nhưng em cứ như vậy, tôi chưa muốn đi." Dường như thấy cô đang tránh né, nên Gin đành nán lại vài phút. "Điên à? Vậy ở đây làm gì? Bây giờ không đi thì lát nữa cũng phải đi thôi." Bảo Anh phản pháo. Gin cứng họng. Lần đầu tiên, anh không thể cãi lại cô. Lần đầu tiên, cô đã thắng thế. Chẳng thể nói gì nữa, anh đành phải quay lưng, sải bước đi với cái tâm trạng ngổn ngang và đầu óc khô khốc trống rỗng.