<img src="https://static./chapter-image/gui-cho-anh-you-are-my-destiny/4688bfe9968bf682ee796710bdf69d52.jpg" data-original-width=417 data-original-height=960 data-pagespeed-url-hash=3183183470 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tắm mình dưới làn nước biển xanh ngắt, trên cao là mặt trời toả nắng, cộng với bãi biển nằm trong khu resort cao cấp nên khá ít người, mùa hè này đối với Bảo Anh thật sự quá tuyệt vời! Cô thả người trôi trên mặt nước, ngắm nhìn bầu trời mây trắng trôi bồng bềnh. Cô yêu cảm giác này biết bao nhiêu, thật sự rất khó diễn tả thành lời. Khoảng không gian im lặng như vậy, khiến cô lại nhớ đến những kỉ niệm cũ. Quả thật, miệng nói quên nhưng lại rất khó làm được. Cô sẽ phải trải qua cảm giác trống vắng buồn bã như thế này đến khi nào đây? Cứ nghĩ đến những kí ức có Jiro, cô lại không thể không bật cười, mà cũng không thể ngăn nổi nước mắt. Cũng may rằng cô đang ở giữa biển nước, nên khóc cũng chẳng ai để ý. Bất thình lình, mặt nước nổi sóng khiến Bảo Anh giật mình. Chưa kịp chống chân đứng thẳng người dậy, Gin đã từ đâu trồi lên, hai tay đỡ lấy đầu và chân cô, nói trắng ra là đang bế cô nàng cố gắng nâng lên khỏi mặt nước ấy mà! &quot;Ê nè! Bỏ tôi xuống!!!!&quot; Bảo Anh gào lên, lấy chân đạp nước dữ dội. Cái tên đầu đất biến thái này không thể ngừng chọc tức cô một phút hay sao vậy? &quot;Yên lặng!&quot; Gin nói như ra lệnh &quot;Cô sắp trôi ra khu vực nguy hiểm rồi, muốn tôi để cho trôi đi luôn à?&quot; &quot;Cậu đang ra lệnh cho tôi đó hả? Có quyền gì mà bảo tôi im chứ?&quot; Bảo Anh cự lại. &quot;Có quyền gì hả? Ây da...&quot; Mặt Gin vẫn thản nhiên, &quot;Tôi là thầy của cô. Thầy cứu học trò không phải lẽ đương nhiên sao?&quot; &quot;Ai cần cậu cứu đâu?&quot; Bảo Anh khoanh tay, mặt độn lên thêm mấy cục tức giận. Gin thở dài một hơi, rồi dửng dưng thảy cô nàng xuống nước cái tùm. Bảo Anh bị bỏ xuống đột ngột, chìm xuống nước, mới nhận ra khu vực này sâu thật! Bấy giờ cô nàng hoảng quá, muốn trồi lên cũng không trồi lên được, lấy hai tay quờ quạng mãi thân thể cũng không chịu di chuyển. Làm sao đây? Cô không cử động được, muốn ra hiệu cho Gin cũng không được! Hoá ra cậu ta bơi ra đây đỡ cô đều có lí do chính đáng. Chỉ vì suy nghĩ linh tinh mà trôi ra tới tận đây! Cô bắt đầu khó thở rồi, không thể chịu đựng được nữa, cô cần không khí ngay! Gin ở trên mặt nước, đợi mãi không thấy Chiaki trồi lên, sắc mặt bắt đầu tối sầm lại. Anh nhìn quanh, rồi vội vã lặn xuống nước, thấy cô đang phồng má, nhăn mặt lại, dường như sắp không chịu nổi nữa! Gin kéo Bảo Anh lên, cô ho sặc sụa, may là vẫn bị chết lâm sàng vì ngộp nước. Anh kéo cô vào ngực mình, ôm chặt và bơi vào bờ. &quot;Ê! Bỏ... khụ... bỏ tôi ra!&quot; Cô nàng Bảo Anh dù đang ho sặc sụa nhưng vẫn cứ chống đối. Gin chẳng nói gì, vẫn cứ tiếp tục bơi, mặc cho cô nàng kia ra sức vùng vằng. Tay anh vẫn ôm chặt cô không buông. Lên tới nơi, anh để cô ngồi xuống ghế nằm, lấy khăn bỏ lên đầu cô, xoa xoa. &quot;Thấy khoẻ hơn thì về phòng ngay đi!&quot; Nói xong, anh vuốt lại tóc, định đi chỗ khác nhưng bị Bảo Anh gọi lại. &quot;Ừm... Mua hộ tôi lon nước trái cây...&quot; &quot;Nếu tôi nói không muốn đi thì sao?&quot; Gin quay lại, cười một cái. &quot;Không thì thôi!&quot; Bảo Anh vẩu môi, lấy khăn lau tóc mình. Tên Gin này tự động cứu người thì được, chứ nhờ một tí thì lại không chịu. Đúng thật là... Mặc dù cả thân thể đã muốn xụi lơ, nhưng cô nàng vẫn đứng dậy. Nãy giờ uống nước biển nhiều nên cảm giác ghê quá, phải uống cái gì khác mới được. &quot;Sẵn tiện tôi cũng muốn uống gì đó, nên sẽ đi mua cho cô luôn vậy.&quot; Gin ấn Bảo Anh ngồi xuống lại một cách dễ dàng, rồi quay lưng đi thẳng, làm cô nàng đơ như cây cơ, chẳng biết nói lại thế nào. Bảo Anh nằm xuống, mắt nhìn lên đỉnh cây dù lớn đang che nắng cho mình, thở dài một tiếng. May mà cô đang được đi biển, nếu bây giờ còn ở nhà chắc chết khô vì nóng mất thôi! Gió biển thổi, khiến những tán dừa phát ra những âm thanh xào xạc nhè nhẹ. Gió mát lành đưa hương mặn của biển quấn quýt bên người của Bảo Anh. Cô vốn dĩ có hơi mệt, giờ lại có gió thổi thế này, ông trời đúng là biết cách ru ngủ người ta mà! Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, mi mắt của cô đã cụp xuống, dễ dàng chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng. *** Gin đi mua nước về, đã thấy Bảo Anh nằm im ru ngủ say sưa. Anh đi lại gần, đặt lon nước xuống chiếc bàn nhỏ kế bên, ngồi xuống nhìn cô. Dáng ngủ của cô lúc này thật bình yên, không giống như hôm trước chất chứa quá nhiều sự hoảng loạn. Bất giác, anh đứng dậy, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô. Cô tỉnh dậy, đúng lúc nụ hôn của Gin vừa chạm vào trán mình, mắt mở to ra, trông vô cùng kinh ngạc. &quot;Cậu làm gì vậy?&quot; Cô dụi mắt,vội vã bật người dậy. Gin đứng thẳng lên, nhìn cô, mỉm cười một cái, &quot;Nước tôi để ở bàn kế bên.&quot; Nói rồi, anh thản nhiên bước đi, khiến Bảo Anh không hiểu mô tê gì. Nhưng mà nụ hôn lúc nãy là sao? Cái đó cũng là tình thầy trò à? Hay là hết trò chọc cô rồi bây giờ giở thêm cái trò đó ra nữa? Cô đưa tay lên sờ trán mình. Nụ hôn đó nhẹ nhàng quá, làm sao có thể là một trò chọc ghẹo được? Ôi trời ơi... rốt cuộc là có chuyện gì đang diễn ra ra vậy cơ chứ? Cô không thể hiểu nổi. Cậu ta vừa làm gì vậy nè? Chỉ vì cái chuyện &quot;nhỏ&quot; đột ngột kia mà Bảo Anh không thể ăn ngon, cô đi hỏi Michio thử, xem hồi đó rốt cuộc cậu ta đã có cảm tình với ai chưa...! Suy đi nghĩ lại, sau khi nói chuyện thì mới biết mình ngu ngốc. Tự nhiên khi không lại đi hỏi Gin đã từng có thích ai chưa là sao? Bảo Anh cứ nhớ lại cái cảnh đó mãi. Rốt cuộc Gin hôn trán mình làm gì vậy? Sao lại... làm chuyện đó? &quot;Không ăn à?&quot; Gin nãy giờ thấy Bảo Anh cứ quậy tô súp hoài nên lên tiếng. &quot;C... Cái gì...?&quot; Bảo Anh giật mình &quot;Không... không ăn thì kệ tôi chứ!&quot; Thật tình! Bảo Anh ơi là Bảo Anh, mày trở thành con gà mắc tóc trước mặt cậu ta hồi nào vậy chứ? Nhưng mà... sao bây giờ nhìn thấy mặt anh thì chân tay cô lại run như vậy? Chẳng lẽ... Gin thích cô sao? Không thể nào! Ôi trời, tên đó thì sao có thể thích ai được chứ? Bảo Anh tự cốc đầu mình một cái, rồi đứng lên đi về phòng, bỏ lại cho mọi người một câu, &quot;Tớ no rồi!&quot; Về tới nơi, cô mở cửa lối dẫn ra biển, ngồi xuống bậc thềm bằng gỗ và đưa ánh mắt mơ màng ra ngoài xa xôi. Không thể có chuyện đó được! Nhớ lại lúc nói chuyện với Michio, cậu ta đã nói, Gin có người mình thích rồi! &quot;Là một cô gái, năm xưa đứng dưới gốc cây hoa anh đào, mặc kimono, che ô Wagasa, nở một nụ cười nhìn Gin. Lúc đó cậu ấy muốn gặp lại cô ấy, nhưng nghe nói tìm cỡ nào cũng không được. Người ta gọi là tình yêu sét đánh ấy mà!&quot; Rõ ràng là đã thích người khác, vậy còn đi hôn gái nữa sao? Tên này rốt cuộc là sao đây? Tự nhiên Bảo Anh nghĩ ra một ý nghĩ vớ vẩn, có khi nào hồi xưa mình gặp anh mà chính mình không biết anh là ai không? &quot;Mày tào lao vừa thôi Nhím ơi!&quot; Cô nàng tự cú đầu mình một cái đau điếng để bỏ cái suy nghĩ tự kỉ đó đi. Nhưng mới vừa bỏ tay xuống, thì trước mắt cô đã xuất hiện một cảnh tượng không ngờ. Cách đó không xa, đối diện cô, ngay gốc dừa, là Gin và... Sakura! Họ đang làm gì vậy nhỉ? Cô tự hỏi. Giá mà giờ đến gần được thì tốt quá, nhưng cô không phải đứa thích nhiều chuyện như vậy! Cơ mà... cô thật sự muốn biết hai người họ nói gì. Nhìn bộ dạng nói chuyện như thế kia thì chắc chắn không phải đang tranh cãi. Gin với Sakura lúc nào nói chuyện cũng từ tốn với nhau, chứ chẳng giống cô, lúc nào gặp anh cũng gắt gỏng. Bảo Anh vẫn ngồi im, không nhúc nhích, hình như cô thoáng thấy Gin nhìn vào đây, nhưng chắc là lầm lẫn thôi... Sakura đưa tay lên miệng, cười. Từ khoảng cách này dù gần nhưng không thể nghe thấy, chắc là cô ấy đang cười khúc khích, Gin cũng vậy! Ánh sáng dìu dịu của cây đèn đường khiến Bảo Anh thấy được đôi mắt dịu dàng của anh, ánh mắt mà Bảo Anh chưa bao giờ thấy được ở anh. Và rồi, chuyện mà Bảo Anh với cả Sakura không ngờ xảy đến. Gin lấy tay phải đang đút trong túi quần ra, nắm lấy tay Sakura, hơi cúi người xuống. Bảo Anh chết sững người. Gin đang... hôn Sakura kìa!!! Anh đang hôn lên môi của cô ấy, trước mặt cô, trước mặt một người giống Sakura y hệt. Lúc bỏ ra Sakura trông có vẻ bối rối, vẻ mặt của Gin phức tạp hẳn. Anh buông tay Sakura ra. Bảo Anh vội vã đứng dậy, bước xuống thảm cỏ và rón rén đến gần. &quot;Xin lỗi!&quot; Lúc nấp vào một bụi cây gần đó, cô nghe Gin nói. &quot;À không... không... không sao đâu!&quot; Giọng Sakura run run. &quot; Tớ có nghe mùi rượu... Hình như lúc nãy cậu uống một chút sake nên hơi say phải không?&quot; &quot;Chắc là vậy...&quot; Giọng Gin cũng bối rối thấy rõ &quot;Thật sự xin lỗi cậu! Chỉ tại...&quot; Chưa bao giờ, Bảo Anh thấy Gin bối rối như vậy. Rốt cuộc, lúc sáng anh hôn vào trán cô, là như thế nào? À, hoá ra là vậy! Cô hiểu rồi. Chỉ vì cô giống Sakura thôi, chỉ vậy thôi! Hoá ra cô bị Gin nhầm lẫn. Ôi trời, hoá ra cậu ta cũng chỉ là một tên đáng ghét dễ bị đánh lừa như vậy! Mà Sakura sao lại hiền đến thế cơ chứ! Nếu là cô cô đã cho cậu ta một cái tát vì tội hôn người khác khi say rồi. Đúng là chỉ khi say, thì bản tính của con người mới được bộc lộ rõ nét thôi. Bảo Anh ngồi im trong bụi cây, quên cả chuyện muỗi mòng bu quanh. Tự nhiên lúc này cô có cảm giác mình như nhân vật nữ chính trong mấy cuốn tiểu thuyết bị nam chính ngược đãi tinh thần vậy! Hoá ra những cái ôm an ủi lần trước, những câu nói mà cậu ta xoa dịu tinh thần của cô, và cả lần cứu cô cũng như nụ hôn trán hồi sáng, đều là vì cô trông giống hệt Sakura thôi hay sao? &quot;Tớ đưa cậu về phòng.&quot; Gin lên tiếng sau một khoảng im lặng kéo dài. Bảo Anh nhìn qua, thấy Sakura gật đầu, và cả hai bước đi. Bảo Anh đứng thẳng dậy, nhìn theo, trong lòng dâng lên sự khó chịu khôn tả. Nếu như anh thích Sakura, sao không trực tiếp đi mà chăm sóc cô ấy? Cứ lựa cô mà nhắm tới. Vậy anh chẳng muốn một người giống hệt Sakura buồn rầu sao? Anh không muốn thấy cô ấy đau khổ đến mức đi an ủi cô như vậy ư? Gin đưa Sakura về phòng xong, đứng ngay ngoài hành lang và đấm tay vào tường. Tên Kuro kia lúc nãy nói lâu rồi chúng ta không uống sake chung, đòi anh uống mấy li. Kết quả thì sao? Sakura gọi anh ra nói vài chuyện, nhìn cách cô ấy cười, cách cô ấy ngạc nhiên đều giống hệt Chiaki, khiến anh không thể kiểm soát được, cộng thêm men rượu có sẵn trong người, làm anh không biết mình đang làm chuyện gì. Đến khi đã buông Sakura ra thì nhận thức được cũng đã muộn. &quot;Khốn kiếp!&quot; Anh về phòng mình, thả người xuống giường một cách mạnh bạo. Lúc này anh rất rất muốn đập vỡ một thứ gì đó để giải toả. May mà Gin vẫn chưa biết lúc đó có Bảo Anh chứng kiến toàn bộ, nếu không thì căn phòng này đã bị anh làm cho tan nát từ lâu. Sakura ngồi trên giường, hơi thở vẫn chưa thể điều hoà. Lúc nãy cô giả vờ vô tình cập nhật vấn đề về rượu với Kuro, để khi Gin tới thì anh ta lại yêu cầu ngồi uống Sake. Trong lúc đó, cô tránh mặt một lúc, rồi lựa thời điểm gọi Gin ra đúng chỗ phòng của Bảo Anh, để cho mọi chuyện tuân theo kế hoạch... Nhưng cô không thể ngờ, đôi môi của Gin vẫn có sức hấp dẫn như vậy... Giống hệt như Shinakawa Gin của ba năm về trước. Sakura ngơ ngẩn và hoang hoải một sự nhớ mong. Chắc bây giờ, anh chẳng còn chút kí ức nào của ba năm về trước nữa rồi... Vốn dĩ bà ta đã xoá sổ hết tất cả kỉ niệm của anh, thì làm sao anh còn có thể có ấn tượng được nữa?