Bởi hồi niên thiếu, Trịnh Hòa từng chứng kiến cảnh cha mẹ li dị, cộng thêm việc một vài chuyện cá nhân xảy ra nên đối với những thứ, hoặc những người mà cậu quý trọng, Trịnh Hòa thường rất nhún nhường, tự hạ thấp mình xuống. Năm đó, khi cậu còn ở công ty của giám đốc Tống cũng thế. Lúc mới ký hợp đồng vào công ty, cậu vừa diễn một vở kịch cũng có chút nổi tiếng ở thành phố H, giám đốc tuệ nhãn thức châu, ông quyết định cho Trịnh Hòa làm nhân vật chính trong một MV của công ty. Trịnh Hòa vui lắm, cậu là người đầu tiên trong đám bạn cùng giới này được công ty điện ảnh và truyền hình ký hợp đồng, thế nên, không thèm đắn đo suy nghĩ gì, Trịnh Hòa đồng ý ngay lập tức, ngoan ngoãn nghe theo mọi an bài của người đại diện. Mối quan hệ của các nghệ sĩ đa phần đều được duy trì qua những bữa tiệc. Lúc Trịnh Hòa mới vào công ty, khi đó công ty chưa có người mới, những nghệ sĩ nhỏ cũng nói chuyện với cậu. Sau này, công ty thay đổi điều kiện được ký hợp đồng, những nghệ sĩ mới tới thấy Trịnh Hòa ở công ty lâu thế mà không có tiếng tăm gì, cũng không được trọng dụng, nên dần dà họ tách biệt cậu ra, thỉnh thoảng có nhắc tới cũng là vì đang nói về Bạch tiên sinh nên mới kèm theo vài câu miêu tả. Hậu quả của việc lâu lâu không nghe chuyện thiên hạ rất nghiêm trọng, lần này Trịnh Hòa ngã đau. Xe quẹo vào bãi đỗ, Bạch tiên sinh vừa ôm eo Trịnh Hòa vừa đi ra, thang máy phía đối diện liền mở cửa, Tang Bắc đeo cặp kính tinh anh, chững chạc đi tới, không lệch một giây. Trịnh Hòa cảm thấy nghi hoặc, tuy nói công ty đã ngừng hoạt động nhưng hình như chưa chuyển nhượng mà? Sao thang máy riêng của giám đốc Tống lại được sử dụng tùy tiện thế? Hay là thang máy này đã hủy hệ thống chứng nhận bằng võng mạc? “Bạch tiên sinh, người đã tới đông đủ.” Tang Bắc mở miệng nói. Bạch Ân gật đầu: “Các cậu tìm được giám đốc Tống chưa?” Vẻ mặt Tang Bắc đầy trào phúng: “Đã chạy sang nước ngoài từ sớm rồi, ông ta qua đây cũng chẳng làm được gì.” “Cũng phải, ” Bạch Ân cúi đầu nói với Trịnh Hòa, “Bảo bối, những món quà tôi từng tặng em trước đây thực không có thành ý gì cả, lần này dù thế nào em cũng phải nhận, được không?” Lúc này Trịnh Hòa còn chưa nghĩ được sâu sắc thế, cậu chỉ tưởng Bạch tiên sinh tìm cho cậu một kịch bản mới, còn đầu tư tiền quay phim. Nghĩ tới đây cậu lại thấy ngại, người sợ nổi tiếng heo sợ béo, từ ngày lựa chọn phát triển lâu dài với Bạch tiên sinh, cậu đã quyết sẽ không diễn nhân vật chính nữa. Nhớ tới điều mình đã quyết định vào đêm trước ngày kết hôn, Trịnh Hòa kéo Bạch tiên sinh lại nói: “Em có chuyện này phải nói với ông, những chuyện khác tạm để sau đã.” Bạch Ân dừng bước lại: “Được, em nói đi.” Trịnh Hòa hít sâu một hơi: “Em không quay phim nữa.” “…” Bạch Ân giật giật khóe miệng, “Em đang đùa à?” Trịnh Hòa nhắm mắt lại, lắc đầu: “Em sẽ không đùa cợt chuyện này.” Bạch Ân thật sự không hiểu, ông nắm chặt tay Trịnh Hòa, trầm giọng hỏi: “Em có thể nói cho tôi biết nguyên do sao? Em thích quay phim như thế….Đương nhiên, nếu em đã quyết, tôi tôn trọng quyết định của em.” Trịnh Hòa cứ ngỡ, nói xong truyện này, tâm trạng của cậu sẽ rất nặng nề, nhưng giờ cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm, giống như được giải thoát khỏi một chiếc bao lớn, đầu trống trơn, không cần nghĩ ngợi gì nữa. Cậu nhớ lại những lời mình đã chuẩn bị từ trước: “Nguyên nhân rất đơn giản, em cảm thấy một người không chỉ làm một chuyện suốt một đời, nhân lúc còn trẻ, hơn nữa cũng đã kết hôn với ông, em muốn chuyển ra phía sau sân khấu, em có thể làm chuyên viên trang điểm, cũng có thể làm nhân viên tạp vụ ở một đài địa phương. Em có khuynh hướng theo loại thứ hai, cùng đội nhóm với người khác phiền toái lắm, dẫn theo cũng bất tiện.” Bạch Ân nhíu chặt mày: “Tôi vẫn không hiểu, đây là đáp án của em sao? Tôi không cần em hi sinh điều gì vì tôi, tôi có thể chăm sóc em.” Trịnh Hòa giật mình. Cậu ngẫm lại, những lời mình vừa nói đâu có câu nào có ý rằng cậu hi sinh vì ông ấy chứ? Chẳng nhẽ giác quan thứ sáu của Bạch tiên sinh quá nhạy bén nên mới đoán trúng ý mình? “Ông đừng nghĩ linh tinh, đó là lựa chọn của em, chẳng phải ông đã nói sẽ tôn trọng em sao?” Trịnh Hòa vuốt vuốt phần lông mày chau lại của ông, cười hỏi, “Chẳng phải ông có món quà muốn đưa em sao? Giờ chúng ta đi xem nó thôi.” Bạch Ân thoáng chần chờ, nói: “….Tôi nghĩ, có lẽ giờ em không cần thứ đó nữa.” Trịnh Hòa hỏi: “Kịch bản ông chọn cho em sao? Em quay nốt phim này rồi rửa tay gác kiếm cũng được.” “Không phải như em nghĩ.” Bạch Ân có chút mất tự nhiên, ông xoay xoay chiếc đồng hổ trên cổ tay mình. Trịnh Hòa nhận ra động tác nhỏ ấy của ông, cậu kiên nhẫn đợi câu trả lời. Mãi chừng đến nửa phút sau, Bạch tiên sinh mới nói: “Giờ tôi là cổ đông lớn nhất của công ty giám đốc Tống, vốn hôm nay định dẫn em tới gặp những người khác, đợi tới lúc bán đấu giá thì trực tiếp chuyển nhượng cho em, để em kinh doanh, nhưng giờ…..em sẽ vì món quà này mà thay đổi quyết định của mình sao?” Trịnh Hòa: “…” Hiếm hoi lắm Bạch Ân mới lắp bắp như giờ: “Đương, đương nhiên là giờ vẫn có thể thay đổi được.” Trịnh Hòa đột nhiên ngồi thụp xuống, chôn mặt vào đầu gối. Bạch tiên sinh không biết làm sao, ông chỉ chăm chăm chuẩn bị cho Trịnh Hòa một món quà thật độc đáo, nào ngờ lại hỏng bét thế này. Trịnh Hòa bụm mặt, nói: “Bạch tiên sinh, món quà này của ông đúng là làm em mừng lắm, mừng quá sắp choáng thành ngốc luôn rồi.”