Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 403
Trịnh Hòa nhất quyết phải lột thuốc dán ở mắt xuống.
Đợi đến lúc cậu thấy được Bạch tiên sinh, cả hai đều giật nảy mình.
Trịnh Hòa giật mình vì bầu áp suất thấp quanh ông. Bạch tiên sinh thì bị hai cái vòng tròn đen – do cặn thuốc dán còn đọng lại trên mắt Trịnh Hòa – làm cho tức cười.
Ông dùng khăn mặt ẩm lau mặt cho cậu, nói: “Giống gấu mèo quá.”
“Sao thế?” Trịnh Hòa nhìn quanh, trên máy bay chẳng có chỗ nào để cậu soi cả.
Bạch tiên sinh lau vệt thuốc dán đi, nói: “Không có gì, đầu em dính bẩn, sắp lau xong rồi.”
“A.” Trịnh Hòa nhắm mắt lại, ngửa đầu để Bạch tiên sinh lau dễ hơn.
Bạch Ân dời tầm mắt xuống, nhìn đôi môi hơi chu lên vì ngửa cổ của Trịnh Hòa, ông cúi xuống nhẹ nhàng cắn bờ môi ấy, ngậm vào miệng.
“Ưm….”
Trịnh Hòa mở mắt. Cậu kinh ngạc nhìn hai mắt ông nhắm lại đầy say mê, Trịnh Hòa hé miệng ra để lưỡi của Bạch tiên sinh có thể len vào. Chuyện chăn gối của cậu và Bạch tiên sinh thực ra rất bình thường, một tuần hai lần, kiên quyết giữ vững tần suất làm tình khỏe mạnh, chỉ cần lần nào cũng thỏa mãn là được. Cậu thực không hiểu, người ngày thường có chút cấm dục như Bạch tiên sinh sao bỗng nhiên lại thân thiết với mình ở nơi lắm người qua lại, có một đống bóng đèn như trên máy bay chứ?
Bạch tiên sinh không “tiến tới”, hôn xong thì thả cậu ra. Ông khẽ thở gấp, khóe miệng nhếch lên còn thấy được răng nanh trắng sáng thấp thoáng phía trong. Hai người cách nhau quá gần, vậy nên Trịnh Hòa có thể thấy được bờ mi đang rung rung của ông, khi hàng mi đó mở ra, đôi mắt nâu hút hồn ấy nhìn cậu.
“OMG! Ông đừng nhìn em như thế.” Trịnh Hòa đỏ mặt.
Ông nhếch miệng cười, nụ cười khiến người ta mê mệt. Lưỡi ông đảo qua, cắt đứt sợi chỉ bạc mỏng manh kết nối đôi môi của cả hai. Hàng loạt những động tác ấy khiến Trịnh Hòa rụng tim đến nơi.
Bạch tiên sinh ngồi thẳng người, đưa tay vò vò tóc, phần cổ áo rộng mở để lộ xương đòn và hầu kết của ông, ông nhẹ nhàng nói: “Mau đến nơi thì tốt.”
Trịnh Hòa chọt chọt cánh tay ông, cảm nhận những thớ cơ săn chắc dưới lớp quần áo, dục – cầu – bất – mãn nói: “Em còn muốn hơn ông.”
“Ai.” Bạch tiên sinh thở dài, “Xuống sân bay rồi còn phải xử lý một đống việc nữa, cái đó phải đợi đến tối.”
Trịnh Hòa nhìn ông ai oán: “Thế ông còn hôn em làm gì?”
“Thấy tư thế của em…ờ, tiện cho việc hôn, liền hôn.” Bạch tiên sinh đưa tay quàng lấy vai Trịnh Hòa, nhẹ nhàng cắn tai cậu.
“Ngứa, khó chịu.” Trịnh Hòa cảm thấy có chút không thoải mái, lắc lắc đầu. Kinh nghiệm lên giường của Bạch tiên sinh thực ra không quá phong phú. Sở dĩ lần làm tình đầu tiên của hai người không có cảnh “máu chảy thành sông” cũng là nhờ vào sự phối hợp nhịp nhàng đến kỳ diệu của cả hai. Ông từng thổ lộ, ban đầu quả thực chỉ muốn 419 thôi, nhưng sau khi “dính mùi” thì lại muốn nếm thêm. Hơn nữa, lúc ấy bác sĩ tâm lý của ông còn đưa ra mấy yêu cầu không tài nào tưởng tượng nổi, sau khi làm tình với Trịnh Hòa vài lần, ông quyết định để hai người trường kỳ phát triển.
Trịnh Hòa cũng hiểu cho Bạch tiên sinh. Chẳng phải cậu cũng vì gương mặt con lai anh tuấn, cùng với khí chất u buồn dịu dàng của ông mà mê đắm, sau này lại thấy cơ bụng sáu múi nên mới “đổ” triệt để sao. Cậu cảm thấy mình là một người nông cạn. Giờ nhìn lại người khác, thấy tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của người ta cũng không quá sâu sắc, liền an tâm.
Trịnh Hòa nhịn không nổi, phủ chăn lên hai người, nhỏ giọng hỏi: “Đi WC?”
Vẻ mặt Bạch tiên sinh có chút do dự. Trịnh Hòa đoán ngay được nguyên do.
“Bẩn lắm….” / “Ông dám nói bẩn em cưỡng bức ông giờ!”
Hai người nói cùng một lúc.
Trịnh Hòa cười hì hì, Bạch tiên sinh bất đắc dĩ, kéo mặt Trịnh Hòa lại: “Đầu óc đen tối, lắm chiêu trò. Đứng lên, đi thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
11 chương
32 chương
22 chương
71 chương