Trịnh Hòa hí hửng cầm theo ảnh của Bạch tiên sinh vào đoàn làm phim. Cậu chỉ muốn tóm một ai đó lại, cho người nọ xem ảnh, đợi đến lúc người nọ bị nhan sắc của Bạch tiên sinh mê hoặc thì dõng dạc hô: “Đây là người đàn ông của tôi!” Đương nhiên, Trịnh Hòa chỉ tưởng tượng thế thôi. Thực ra là, Trịnh Hòa lén lút đi vào trường quay như kẻ trộm, còn bồn chồn lo lắng, thiếu điều nhét di động vào quần sịp để bảo vệ. Đợi đến lúc thấy chị Phương, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý mấy phút mới nhịn xuống ý nghĩ ‘chỉ mình mình mới được xem ảnh này’ để cho chị xem được. “Chị Phương, em cho chị xem cái này.” Trịnh Hòa giơ di động lên nói. “Mặt như thế là có ý gì, nhìn chị mà cũng bi thương thế sao?” chị Phương nói không chút nể tình, đi qua giật lấy điện thoại của Trịnh Hòa, mở ra… Chị Phương há hốc mồm hồi lâu, chỉ vào tấm ảnh được Trịnh Hòa chỉnh chế độ đen trắng để tăng độ nổi bật của cơ bắp: “Ghép phải không?” Trịnh Hòa giật lại điện thoại, cơ bụng của Bạch tiên sinh bị cậu cắn đâu chỉ một lần, trăm phần trăm là hàng thật, cậu xầm xì nói: “Tin hay không tùy chị, trả di động lại cho em!” “Đợi đợi đợi đã!” chị Phương nhìn đi nhìn lại vài lần, Trịnh Hòa có thể thấy rõ hai mắt chị biến thành hình trái tim. Trong lòng cậu đang đan xen cả cảm xúc tự hào, lẫn sự chua xót khi bảo bối của mình bị người ta ao ước. Nói chung là rối như tơ vò. Tay chị Phương sờ qua sờ lại phần mặt của Bạch tiên sinh mấy lần, ngẩng đầu hỏi Trịnh Hòa: “Không phải ảnh ghép thật à?” Trịnh Hòa phiền lòng, giật điện thoại lại: “Ghép đấy, chị đừng nhìn nữa!” Nghe cậu nói thế, chị Phương tin đây là hàng thật. Nhớ lại tấm ảnh mình vừa xem, cô lắc lắc đầu, nói: “Bạch tiên sinh đẹp trai quá đi.” Bạch tiên sinh mà được khen, người vui vẻ nhất là Trịnh Hòa, cậu quẳng hết sự khó chịu đối với chị Phương đi, tự hào nói: “Đúng thế, đúng thế! Nam thần của em đấy!” A Long vẫn quanh quẩn phía sau hai người từ nãy đến giờ, rốt cuộc không nhịn được liền xán lại hỏi: “Ôi Trịnh ca, có thể cho em xem cái đó là cái gì được không?” Trịnh Hòa không vui: “Tò mò giết chết mèo đó.” A Long nói: “Không sao, mèo có chín mạng cơ mà!” Trịnh Hòa nhìn chị Phương vừa tội nghiệp vừa ai oán. Bạch tiên sinh là của riêng mình em thôi! Chị Phương che mặt Trịnh Hòa lại, mở phần album chứa ảnh của Bạch tiên sinh ra. Giờ nhìn kỹ mới giật mình, ngoài tấm ảnh khi nãy, trong đó còn mấy tấm khác với những tạo hình khác nhau. Tấm quyến rũ nhất là tấm Bạch tiên sinh quay lưng về phía Trịnh Hòa, chỉ để lộ ra một bên mặt, cơ lưng nổi lên, quả là tác phẩm nghệ thuật. “Ôi đệt…” A Long không nhịn được, chửi thề một câu: “Thế này thì người khác sống sao.” Chị Phương cũng nói móc theo: “Xem người ta kìa, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, ngoại hình cũng hơn ối cậu, bảo sao hai mươi bảy tuổi rồi mà cậu còn chưa có bạn gái. Là do điều kiện không đủ nha.” A Long lật đi lật lại mấy tấm ảnh đó, làm một động tác *** dê trước mặt Trịnh Hòa: “Cơ bắp thế này, lúc được đè lên, anh có thích không?” Nếu là mấy năm trước, Trịnh Hòa chắc sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng từ khi ở cùng Bạch tiên sinh, chuyện đáng xấu hổ nào mà chẳng làm mấy lần, vậy nên cậu cũng làm ra bộ mặt *** tà đáp đòn: “Thích lắm, vừa được nhìn vừa được sờ, ” sau đó liền ra vẻ nghiêm túc, “Tiếc là, cả đời này cậu cũng không được hưởng.” A Long: “…” Chị Phương cười trộm: “Hì hì.”