Good Boys Gone Bad...
Chương 6 : Nhật vs Tuấn
—- o0o —–
Người ta hay nói, nam thanh nữ tú ngồi chung một phòng thế nào cũng có lửa. Nó thì không cho là vậy. Nhật lau bàu. Nam thanh ngồi chung với nhau cũng có chuyện như thường. Nó đang bị đặt trong một tính huống ngặt nghèo và hết sức dễ giận:
– Bỏ ra …
– Bỏ cái gì?
-Tay, không có giỡn đâu nhá.
– Giỡn gì đâu?
– Tôi nói em nghe không?– Thì em đang học mà thầy.
Nó điên đầu với tên học trò này mất. Vậy ra nãy giờ nó tưởng tượng ra à? Tên Tuấn này học hành thì chẳng ra cái giống ôn gì cả, hắn chỉ toàn hỏi các cái thứ linh tinh gì đâu không, đã vậy lâu lâu, nó còn thấy chân hắn lại cạ cạ vào chân nó và tay cứ lăm le chạm vào tay nó.
– Học gì! Làm bài lẹ lên … LÀM NGAY …
– …
Tuấn cuối xuống giả bộ làm bài mà không quên len lén liếc nhìn ông thầy nhóc của mình. Mái tóc dài dài rũ xuống trán, quả đầu tua tủa như chôm chôm nhìn yêu cực, cái má thì phúng pha phúng phíng, môi thì yêu không tả. Nhất là khi tập trung hay bực mình thế này. Hàm răng lại bậu vào môi dưới, trề cái môi trên ra, nhìn nhọn nhọn mà xinh khủng. Hắn cứ muốn cạp một cái thật ngon cho đã thèm.
Ấy chứ, mà ngán một bạt tai và làm đổ bể lâu đài tình ái mà hắn mới xây dựng [được phần móng ] nên mới kềm chế. Không thì, cái gì đến cũng đã đến …
Hắn ngáp một cái rõ dài, liếc Nhật. Nó đang ngậm đui cây bít chì bấm, nét mặt đanh lại theo các con số của một công thức toàn dài dòng dai dẳng …
Hắn nhìn ra cửa sổ, con mây bò trên nền trời xanh lơ … phải con mây! Con mây đang bò … [ tại sao là con thì nên đi hỏi hắn ” ]
Đó là một tối, khoảng chắc là sau khi thi xong được một, hai tuần gì ấy. Hắn dám chắc như thế vì cuộc sống lúc đó không khác gì tù nhân. Xe không, điện thoại không, tiền không, đi chơi không, nói chung là kiếp giai không [ trai không có gì ]. Mà cũng không có gì khó hiểu, vì môn Văn và Hoá trường kì ăn gậy thì cái việc bị cấm túc há ra còn dễ hiểu hơn “Á, con cá biết bơi! “.
Mà vì thế, đương nhiên, đó cũng là một cực hình khủng khiếp với cái loại người ưa náo nhiệt như hắn. Tuấn chẳng ăn chơi trác táng, cũng không nghiện ngập rượu chè, lại càng không đánh nhau u đầu mẻ trán, duy chỉ có hội họp đàn đúm, sì tai sì trét, thời trang với phụ kiện mới làm hắn động lòng.Hôm đó hắn trốn ra khỏi tù quả là một kì tích khó tin, vớ được con Novo, hắn tạm thời vi vu với 1 khoảng tiền kha khá còn tích góp trước khi bị bắt giam vài tuần trước. Được hưởng cái cảm giác hít bụi thật là sau một thời gian dài quả là tuyệt vời chẳng khác gì chết đi sống lại. những rõ ràng ông trời hay ghen với những ai hạnh phúc. Lỗ hổng duy nhất còn sót lại là chả có con ma nào đi với hắn. Tất cả các chiến hữu đều chung số phận quản giáo.
Oán đời, Tuần phóng trên Nam Kì, kiếm một quán nhâm nhi ly café. Hắn dừng lại tại 1 Club tên Planet.
Thật thì cafe sống không phải gu của Tuấn nhưng hôm nay, hắn cần một chỗ đơn giản. Bỏ qua Chợt Nhớ, hắn thích 1 cái gì đó đừng hoa hoè và đầm một tí. Dừng xe tại cổng, hai tên bảo vệ sấn sổ đến dắt xe cho hắn. Tuy không được vui vẻ với kiểu đón tiếp này, lấy đại tấm thẻ xe, hắn vẫn móc vài tờ bạc bo cho 2 tên ấy.Bước vào bên trong, hắn rẻ trái, đi xê ra cái lối dẫn lên chỗ uống café vườn mà đèn thi nhau chớp tắt. Tuấn rẽ vào một quầy sang trọng, trả tiền phụ thu cho đêm diễn. Tiếp tân kêu một ả phục vụ có cái váy ngắn cũng cỡn và cặp mông lép xẹp dẫn hắn vào bên trong.Tuấn ngồi một bàn gần quầy rượu, đối diện cái sân khấu nhỏ. Còn sớm, chưa mở màng. Leo lên cái ghế một chân cao kều. Hắn kêu một đĩa đồ ăn nhẹ và một chai bia kiểu mới. Mắt hắn vẫn dán vào màng hình xanh của chiếc điện thoại N82, nghí ngoáy bấm.15 phút sau, nhạc nỗi lên, một Mc có đôi mắt mập ú, cái cảm tưởng hơi buồn cười đầu tiên là tay này nhìn y chang một con cú mặc áo vét màu xanh sậm với cái nơ tím. Bằng giọng oan oan, ông ta giới thiệu một nhóm tên Sôcôla, non xanh lè giống ba con vẹc với cái mào màu vàng. Họ ra rã trên sân khấu cái thứ ca nhạc mà chỉ có trời mới biết là của ai sáng tác. Những lời ca tình yêu não nùng thấm vào cái tẩy, làm tan nước đá. Lắc đầu ngao ngán, hắn khui chai bia và rót ra ly một dung dịch màu café sữa sền sệch mà cô phục vụ bàn với cái áo trễ tới tốn vừa giới thiệu là bia ngoại.
Chỉ có khi nhạc tắt, hắn mới rời mắt khỏi màn hình tin nhắn và cần một miếng khoai tây chấm chấm nhẹ vào bơ. Bơ gặp nóng chảy ra bám lấy miếng khoai, tí sau gôm góp đường và tan trong miệng.
Không có tin nào nhắn lại, cả chục đứa, cứ như thể ngủ tập thể vậy. Ức chế, Tuấn lảm nhảm một câu chửi chó mèo gì đó rồi nhấp môi vào ly bia.Cái vị lành lạnh, đăng đắng, ngòn ngọt len xuống khe cổ họng, loại bia này kể ra cũng không đến nỗi tồi.
Trên sân khấu, lão MC lại biến mất lần thứ hai, để lại cho sân khấu chìm vào khoảng không, mãi lầm bầm, hắn cũng không biết ai là người tiếp theo, ngã người về sau, Tuấn ngáp một cái rõ bất lịch sự.Ôi, một ngày nhàm chán…
Vừa lúc đó, bốn tên đi vào ngồi cái bàn đối diện. Hắn thoáng lơ đãng nhìn rồi lại ngó không chớp mắt. Rất lạ, khác ở chỗ là đa phần khách ở đây đều đã đầm tuổi, hoặc dẫn theo một, hai cô em xinh tươi gì đó. Bốn đứa này còn rất trẻ và sì tai.
Một nhóc mặt nhìn dễ thương. Không, không phải nhìn dễ thương mà cực cực dễ thương. Mắt to, răng khểnh, má lúm một đồng tiền sâu, tóc rũ trán, tóc mai dài qua tai một tí, nhóc ấy mặc áo tay dài màu xanh lơ và quần jeans, càng chú ý thì càng thấy nhóc ấy xinh cực.
Hắn muốn thử nói chuyện với tên nhóc ấy, xin số phone cũng được. Một tên thì mặc áo tay dài màu xám, có nón đội motip híp hóp, quần lửng, nhìn cũng tàm tạm.
Một nhóc mặt áo tay dài màu đen, áo sơ mi khoác màu hồng sọc trắng, mái tóc modem cắt ngắn, tia tỉa và xù ra. Nhóc này có nét đẹp rạng, dễ mến và đáng yêu.Tên cuối cũng dễ thương khủng khiếp, áo sơ mi kiểu rock, áo ghilê đen, caravat đỏ, tóc chải keo cầu kì. Nhìn như một ngôi sao nhí ấy.
Tuấn ngồi thẳng dậy, hắn đang suy nghĩ bằng cách nào mới có thể làm quen được với mấy nhóc. Nếu mang bia qua luôn thì có sỗ sàng quá không?Đang mơ màng thì …
– Nhật, ngồi lại nhá. Tao dẫn 2 thằng khốn này đi ăn vài thứ rồi mới vào xem. Hai thằng này còn ngồi đây, mày khỏi coi …
– Rồi đi lẹ đi …
Tên nhóc mắc áo tay dài màu xanh kéo tên mặc áo rock và cả tên áo tay dài màu đen, áo khoác màu hồng đi ra cửa rồi biến mất. Chỉ còn lại tên nhóc mặt áo tay dài xám, đội nón kín, không nhìn rõ mặt.
Tuấn thở dài. Cái gì đâu? Toàn đi mất. Hắn lại ngã lưng về cái ghế, mơ màng nhìn lên sân khấu. Ca sĩ lại đến trễ rồi. Hắn khẽ liếc về tên bàn đối diện. Màu da trắng nổi giữa bóng tối sân khấu, không hiểu sao tên này trắng thế. Tên nhóc ấy sắn sắn hai tay áo lên, lớp da nõn nà hiện ra dưới thứ ánh sáng yếu ớt của những ành đèn neon màu tối. Chúng nỗi lên như đối chọi với khung cảnh. Tên ấy vẫn nhìn lên sân khấu, không để ý sau lưng rằng có người nhìn mình.
Cuối cùng, khoé mắt hắn mơ màng, từ từ nhiếu lại, hình ảnh người con trai ấy mờ dần dần …
Hello!Is it me you’re looking for?
I can see it in your eyes, i can see it in your smile.
…
…
…
Hắn khẽ giật mình. Tiếng nhạc, xoáy vào tai hắn, không biết đã ngủ bao lâu. Là Kasim, cũng hay thật. Kasim Hoàng Vũ cũng hát ở đây sao …
Hắn nhìn lên sân khấu, Kasim đang say sưa với cây đàn gita, giọng anh khoẻ thật, rất hay và mượt mà …
Hello!
Is it me you’re looking for?
I can see it in your eyes, i can see it in your smile.Tuấn nhìn về phía bàn đối diện, mấy tên nãy vẫn chưa về nhưng …
Nhóc bình thường hồi nãy đã kéo cái nón trùm xuống. Mái tóc cắt đinh nhưng nó có nét cuốn hút rất kì lạ. Nhóc ấy nhìn nghiêng cười rất đẹp, lạ và đẹp. Mắt màu nâu nhạt, trong bóng đêm mà hắn cũng nhận ra đó là màu nâu … Môi cũng xinh, cũng có nét quyến rũ rất kì. Mũi lại thẳng tắp, má hồng hào và cao. Trắng đến khó tin … Áo ôm lấy cái cổ trắng, hoàn hảo với sự cân đối, cái quần lửng để lộ bắp đùi xinh kì lạ …
Nhật đang trống tay lên cằm, mắt nhắm ngiền theo tiếng nhạc, mỗi âm thanh đều được tai nó ngấu nghiến …
You’re all I’ve ever wanted and my arms are open wide cause you know just what to say and you know just what to do
And I want to tell you so much….
Tim hắn đập từng hồi … từng nhịp …Lần đầu tiên ấy. Cái ý muốn làm quen và cười đùa mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tuấn chỉ muốn nhảy xổ ra hỏi thăm nhóc ấy tại chỗ. Tim hắn đạp nhanh hơn nữa …
Nhật đang cầm ly nước, môi nó chạm vào thành ly. Tuấn không bỏ sót bất cứ cử động của làn môi nào, người hắn như hoá đá, hắn nhìn làn môi đó … nhìn làn da đó …
Cái cảm giác này khác xa khi nhìn những tên dễ thương khác. Cái ý muốn làm quen thật sự. Một cách thật sự. Một cách hơn thế nữa. Tuấn không hiểu. Hắn nhìn từng cử động của tên nhóc ấy, từng chút một …
Tim mỗi lúc một nhanh, nhanh thật nhanh …
Tai sao thế, hay hắn bệnh rồi. Tuấn nghĩ, phải bệnh rồi. Hắn bị mệt quá thôi, chỉ do mệt quá thôi …
Tiếng chuông điện thoại đổ. Nhật nghe điện thoại rồi bỏ ra ngoài. Tự nhiên, như bị ai hối thúc, hắn cũng đứng lên. Lát sau đã đứng trước cổng của căn nhà có bốn người ở, lẩm bẩm, hắn ghi nhớ số nhà này, cười một cái tươi, đột nhiên, Tuấn thấy thật thoải mái, muốn tắm một chút và ngủ ngay.
And I want to tell you so much….
I love you.
Trên phố, trong Planet, trong khi Tuấn lái xe đuổi theo chiếc taxi của Nhật, Kasim vẫn hát…Và lần đầu trong đời, hắn gặp loại tình trạng này, phải chạy theo một ai đó, dù không hiểu là tại sao …
I long to see the sunlight in your hair
And tell you time and time again, how much I care.
Sometimes I feel my heart will overflow.
Hello!
I’ve just got to let you know
Cause I wonder where you are, and I wonder what you do
Are you somewhere feeling lonely, or is someone loving you!?.
Tell me how to win your heart, for I haven’t got a clue.
But let me start by saying…
I love you
Tuần cười thầm. Hắn lại quay nhìn bảo vật của mình. Hắn chỉ muốn vòng tay qua ôm eo nó, xiết nó thật mạnh vào lòng.
Nhe răng cười.
Miệng rộng tới tận mang tai.
– Nè, cười gì đó.
– Kệ
– Lo học đi!
– Này, chủ nhật này …
Giọng hắn có chút bối rối.
– Chủ nhật thì sao?
– Cậu có rảnh không?
Nhật nhìn hắn, cầm cuốn sách giáo khoa gõ lên đầu hắn một cái.
– Thứ nhất: lo học đi, thứ hai: ai là cậu, gan quá ha, thứ 3: học đi rồi tính tiếp.
– Sao rồi, đi được không, đi đi mà?
– Trả lời rồi thì học ha.
– Hứa.
– Ừ thi đi, làm gì mà phiền thế không biết.
– Rồi hứa đó nha, hứa rồi đó – Tuấn nhảy cẩn lên. Rõ ràng hắn trẻ con quá mà.
Hắn quay tròn Nhật. Quay tròn một hồi thì lỡ đà té cái ầm xuống cái giường gần đó. Người Tuấn đè lên nó. Hai môi chỉ còn cách nhau một tí. Hơi thở của hai người phả vào nhau, ngực của nó mềm mại chạm vào ngực hắn. Người hắn nóng lên từng chút một, mắt hắn nhìn thẳng và mắt nó. Mê dại một cách chỉ có thứ ngu mới không biết hắn đang nhìn cái gì.
Nhật cũng nhìn hắn. Ánh mắt Tuấn như ngấu nghiến đôi mắt nâu của nó. Hắn thở mỗi lúc một khó nhọc. Bao lâu rồi nhỉ. Có lẽ là khá lâu. Hắn tiến sát lại gần. Đầu hắn cuối xuống nhè nhẹ. Mắt vẫn nhìn, nhìn mãi, hơi thở nóng tiếng sát đến nhau. Tiếng tim đập dội binh binh như thể chúng đang nằm bên tai. Người hắn đổ mồ hôi, từng giọt một chạy dài trên gò má …
Hắn tiến từ từ …
Chỉ còn một chút …
Rất sát …
Hai sống mũi chạm nhau …
Làn môi người nằm trên sắp chạm vào làn môi người nằm dưới …
– Này, gì thế. Buông ra.
Nhật hoàn hồn. Nó nhanh chóng đẩy tên ấy ra và lết lại cuối giường, lưng tựa vào tường. Má nó đỏ rực và tâm trí rõ ràng còn rối loạn. Không hiểu sao cái cảm giác bất lực cứ bám lấy nó, chỉ có phút cuối cùng lí trí mới kéo nó về thực tại.
– Không, nghe này.
Và cũng thật nhanh. Không biết lấy cái bạo dạn này từ đâu. Sau khi bị xô ra, Tuấn xổ đến, hai tay hắn đặt mạnh lên tường, qua cổ Nhật, khoá cho mặt hắn và mặt nó đối diện nhau. Người hắn run lên, tim đập điên cuồng. Hai má đỏ bừng như say và đôi mắt rất trìu mến.
– Cậu làm gì thế! [ Nhật hốt hoảng ]
– Này nhóc, nghe nhé …
– Ai là nhóc, tôi là thầy cậu …
– Tôi không quan tâm, cậu nhóc.
– Nhưng, sao lại.
– Bỏ ra.
Nhật dùng tay mình gạt cái gọng kiềm trên vai ra nhưng không khả thi, nó cứng như bám dính vào bức tường xi măng vậy. Hơi mạnh bạo, Tuấn nâng mạnh hai gò má, đầu hắn nghiên qua một bên và tiến lại gần một lần nữa.
– Này, không có giỡn đâu, bỏ ra.
– Tôi hoàn toàn không giỡn.
– Cậu đùa quá đáng rồi.
– Tôi không đùa.
– Giỡn kiểu này chỉ khiến người khác bực mình.
– Đã bảo là không đùa mà!
Bình tĩnh đang dần chở lại với Nhật. Đặc biệt là sự manh lanh vốn có của dòng họ nhà sâu. Nó nghĩ nó biết nên làm gì lúc này rồi.
– Vậy, cậu không giỡn chứ gì …
Nó đẩy mạnh một cái, thoát ra khỏi kếm kẹp của hai cánh tay Tuấn. Rồi sau đó vòng lại, Nhật đổi vị trí của hai người. Hai tay nó khoá hắn lại. Dồn hắn vào sát tường, và tư thế thì y như khi nãy hắn thực hiện. Cổ hắn đang nằm giữa hai cánh tay nõm nà và mặt thì nhìn nhau.
– Giỡn đấy à!
Nhật biết mà, tên này sợ liến chứ gì. Muốn đùa với nó thì trò này quá rồi. Dòng họ nhà sâu tụi nó mấy chò mèo này thì thực hiện hoài hoài. Mấy tên con nít chỉ được cái khoái đùa, chứ khi dính vào rồi lại sợ, muốn thi với nó còn sớm mười năm đó chú em.
– Không, tôi tưởng cậu muốn làm thật. [ Nhật nhếch mép cười ]
– Sao …
– Sao sợ chưa, hay còn dám thử nữa không. [Đắc chí lắm ]
– Giỡn đấy à – Hắn ngơ ngác hỏi lại.
– Thật thứ giỡn gì.
Nó cắn nhẹ vào tia hắn và thỏ thẻ cái giọng ngọt ngào đến gai ốc. Nó muốn xem tên này nói xin lỗi và hứa không bao giờ tái phạm như thế nào.
– Sao, hôn ha? Sao, câm như hến rồi, sợ rồi phải không? Tha đấy, sau này cậu mà hỗn với thầy mình như …
Nó vừa nói vừa buông tay ra, quay đầu lại. Cười một nụ cười đắc thắng, rồi tính đứng dậy. ai ngờ, một bàn tay nắm lấy tay nó, kéo mạnh nó về phía sau và …
Hai mắt Nhật căng tròn. Người nó tê ra từng chút một, từng chút một. Sự lanh lợi của nó đóng băng tại chỗ.
Tuấn không đợi tên ấy nói thêm. Môi hắn đã ngậm chặt môi nó. Mắt hắn nhắm ngiền lại và tay ôm lấy mái tóc của nó. Lưỡi hắn đang bò trong khoang miệng của nó, cuộn lấy lưỡi nó, làn môi nó bị bào mòn từng chút một.
Người nó tê tê, máu nó gần như ngưng chảy. Cảm giác dễ chịu mơn mang trong cơ thể, mắt nó díu lại từng chút một.Tuấn tham lam mút từng tế bào môi, hưởng trọn cái cảm giác âm ấm ngất ngây. Bàn tay hắn vút ve cái lưng nõm mà bao lâu nay hắn chỉ tưởng tượng được ôm.
Nhật muốn đẩy tên nay ra, nhưng không hiểu sao tay chân cứ đơ ra như tượng. Mà cái cảm giác này dễ chịu lắm cơ. Nó cứ lâng lâng.
Hắn bắt đầu lê lưỡi xuống cổ, gặm miếng thịt trắng ngần và bàn tay vuốt ve nơi ngực nó. Chầm chậm, người hắn đè nó xuống giường, tay luồn cả vào trong áo …
Kẹt …
– Anh hai ơi … ăn … áXoảng …
– …
Cái gì thế này. Tuấn giựt mình, hai mắt hắn trợn tròn cả lên, Nhật thì chỉ muốn chui xuống đất.
Bàn tay hắn vẫn cỏn trong áo nó, người hắn đè lên người nó, hai người nằm ôm nhau trên giường [ có vẻ thế thôi ] và còn hôn nhau.
6 mắt nhìn nhau.
1s
2s
3s
– MOM ơi! CÓ cái này hay lắm nà – Con nhỏ la thất thanh.
Tuấn đập tay vào đầu nghe cái cốt. Rên lên 1 tiếng rõ t
– Oh shit!
—– o0o —–
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
167 chương
105 chương
41 chương
39 chương
41 chương
17 chương
78 chương
26 chương