Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 18 : Amy Elliott Dunne

28 tháng 4 năm 2011 - Nhật kí - Hãy cứ phải tiếp tực con nhé. Đó là điều mà Mẹ Mo đã dặn, và trong lúc dặn dò, sự chắc chắn của bà khi nhấn mạnh từng từ một, giống như thể đó thực sự là một chiến lược sống còn - đã khiến cho câu nói sáo rỗng kia không chỉ là một tập hợp từ nữa, mà đã trở thành một điều gì đó xác thực vô cùng. Và quý giá. Phải tiếp tục tiếp tục, chính xác là vậy! Tôi tự nhủ Tôi thực sự thích điểm này của người Trung Tây: Người ta không quan trọng hóa vấn đề. Ngay cả cái chết. Mẹ Mo sẽ tiếp tục tiếp tục cho đến khi căn bệnh ung thư khiến bà gục ngã, và sau đó bà ra đi. Vì vậy, tôi cúi đầu và cố làm những gì tốt nhất dù trong một tình thế tệ hại, và từ trong thâm tâm mình tôi thực lòng muốn làm như vậy, đúng với những gì mà Mẹ Mo đã làm. Tôi cúi đầu và làm việc của mình: Tôi lái xe đưa Mẹ Mo đến gặp bác sĩ và đi hóa trị. Tôi thay nước đã có mùi trong chiếc bình cắm hoa đặt ở phòng bố Nick. Tôi mang bánh quy cho nhân viên ở đó để họ có thể chăm sóc ông được tốt hơn. Tôi đang cố gắng để làm những gì tốt nhất trong một tình thế thực sự tệ hại, và tình thế đó hầu như không có gì tốt đẹp cả bởi chồng tôi, người đã đưa tôi đến đây, người đã buộc tôi phải rời bỏ nơi chôn rau cắt rốn của mình để được ở gần bên bố mẹ đau yếu của anh ấy, giờ đây dường như không còn quan tâm chút nào tới cả tôi lẫn bố mẹ già yếu của anh ấy. Nick đã hoàn toàn gạt bỏ bố mình: Anh ấy thậm chí còn không nhắc đến tên ông ấy nữa. Tôi biết là mỗi lần chúng tôi nhận được điện thoại từ Comfort Hill, Nick đều hy vọng rằng họ thông báo về việc bố anh ấy đã mất. Còn đối với Mẹ Mo, Nick chỉ ở bên bà duy nhất trong một lần hóa trị rồi tuyên bố rằng đó là việc ngoài sức chịu đựng của mình. Anh ấy ghét bệnh viện, ghét những người ốm yếu, ghét quãng thời gian nặng nề trôi đi, ghét những túi thuốc truyền ri rỉ nhỏ từng giọt một. Chỉ là anh ấy không thể. Và khi tôi thử nói chuyện với Nick về việc phải đối mặt với nó, khi tôi thử nắn gân anh ấy với những điều như phải làm việc anh phải làm, thì anh ấy đã đề nghị tôi làm việc đó. Vậy nên tôi đã làm, và tôi đang làm việc này. Lẽ dĩ nhiên là Mẹ Mo đã nhận trách nhiệm về mình trước hành động ấy của Nick. Có một hôm, chúng tôi ngồi cùng nhau xem lướt một bộ phim hài tình cảm trên máy tính của tôi, chủ yếu nói chuyện phiếm là chính trong lúc chờ những giọt nước truyền qua tĩnh mạch nhỏ xuống… chậm chạp… đến khi nhân vật nữ chính trong phim vấp ngã trên chiếc sofa, Mẹ Mo đã quay sang tôi và nói: "Con đừng gay gắt quá với Nick nhé. Về chuyện nó không muốn làm những việc như thế này ấy. Lúc nào mẹ cũng nhẹ nhàng với nó, mẹ chiều chuộng nó - thì sao con lại không thể làm được nhỉ? Khuôn mặt đó. Dù như vậy nó khó có thể làm được những việc nặng nề. Nhưng mẹ thực sự không bận lòng, Amy ạ. Thực sự." "Mẹ nên bận lòng." Tôi nói. "Nick không phải chứng minh tình yêu của nó với mẹ." Bà vừa nói vừa vỗ về bàn tay tôi. "Mẹ biết là nó yêu mẹ." Tôi ngưỡng mộ tình yêu vô điều kiện của Mẹ Mo, thực sự ngưỡng mộ. Chính vì vậy tôi không nói với bà về thứ mà tôi đã tìm được trong máy tính của Nick, một đề xuất viết cuốn hồi ký của một nhà báo từng làm việc cho một tạp chí ở Mahattan, sau đó quay trở về quê hương Missouri của mình để chăm sóc bố mẹ già yếu. Nick có tất cả các thể loại kỳ quặc trong máy tính của mình, và đôi khi tôi không thể kìm nén một chút rình mò - điều đó giúp tôi có được manh mối về những suy nghĩ của chồng mình. Lịch sử tìm kiếm của anh ấy trên internet cho tôi biết những thông tin gần đây nhất: các bộ phim đen, trang tin của tạp chí mà anh ấy từng làm, một nghiên cứu về dòng sông Mississippi, cho biết liệu có thể tự do thả nổi trên dòng sông từ đây cho tới vùng Vịnh hay không. Tôi biết anh ấy định làm gì: thả thuyền xuôi theo dòng Mississippi, giống như Huck Finn, và viết một bài báo về chuyến đi đó. Nick luôn tìm kiếm những cách đặc biệt để suy nghĩ về một vấn đề gì đó. Khi đang chúi đầu vào những thứ đó thì tôi phát hiện ra bản đề xuất viết sách kia. Hai cuộc đời: Hồi ký về sự kết thúc và sự khởi đầu là cuốn sách đặc biệt dành cho những người đàn ông thuộc Thế hệ X, sinh vào các năm giữa thập kỷ 60 và 80, những cậu bé trưởng thành, những người vừa mới bắt đầu trải nghiệm căng thẳng và áp lực trước sự quan tâm của cha mẹ đều là người lớn tuổi. Trong Hai cuộc đời, tôi sẽ trình bày tỉ mỉ về: Sự hiểu biết ngày càng tăng của tôi về một người bố không bình thường và đã từng xa cách. Sự thay đổi bắt buộc và đau khổ, từ một người đàn ông trẻ tuổi tự do thành trụ cột gia đình, khi tôi phải đối mặt với cái chết được dự báo trước của người mẹ hằng yêu quý của mình. Sự oán giận của người vợ Mahattan giàu có của tôi khi bước ngoặt sang con đường này trong cuộc đời sung sướng trước đây của cô ấy. Cũng cần phải nói thêm là, vợ tôi, chính là Amy Elliott Dunne, nguồn cảm hứng cho các tập sách best-seller Amy Tuyệt vời. Bản đề xuất sẽ không bao giờ được hoàn thành, bởi theo những gì tôi nghĩ thì Nick đã nhận ra rằng anh ấy sẽ không bao giờ hiểu được người bố từng xa cách của mình, và bởi Nick đã trốn tránh tất cả những trách nhiệm của "một trụ cột gia đình", và bởi tôi không biểu hiện bất cứ sự khó chịu nào trước cuộc sống mới này. Một chút bất mãn, đúng là có, nhưng không phải cơn thịnh nộ đáng phải viết cả một cuốn sách như vậy. Trong rất nhiều năm qua, chồng tôi luôn tán dương bản lĩnh cảm xúc của những người miền Trung Tây: sức chịu đựng, tính khiêm tốn, không hề giả tạo! Nhưng những con người mang đức tính đó không phải là nguồn cảm hứng để có thể viết nên một hồi ký hay được. Hãy thử hình dung lời tựa trên bìa cuốn sách: Con người luôn cư xử tử tế và rồi họ chết. Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy một chút xót xa trong lòng, "Sự oán giận của người vợ Mahattan giàu có của tôi". Có lẽ tôi đã tỏ ra… ương bướng. Tôi nghĩ đến Maureen lúc nào cũng đáng yêu, rồi tôi lo lắng rằng Nick và tôi không phải là một cặp đôi phù hợp, rằng anh ấy sẽ hạnh phúc hơn với một người phụ nữ luôn vui sướng khi được chăm sóc chồng và lo toan cho gia đình. Tôi không xem thường những khả năng đó: tôi ao ước mình có được khả năng đó. Tôi ước gì mình đã quan tâm nhiều hơn tới việc Nick luôn mua loại kem đánh răng mình yêu thích, rằng trong đầu tôi cần phải biết cỡ áo sơ-mi của anh ấy, rằng tôi nên là một phụ nữ luôn dành tình yêu thương vô điều kiện, và niềm hạnh phúc lớn nhất là làm cho người đàn ông của mình được hạnh phúc. Tôi đã từng như vậy khi ở với Nick, trong một khoảng thời gian. Nhưng nó không lâu dài. Tôi không có đủ lòng vị tha. Là con một mà, giống như Nick vẫn thường nói vậy. Nhưng tôi đang cố gắng… Tôi tiếp tục tiếp tục, và Nick lại chạy loanh quanh khắp cả thị trấn như hồi còn nhỏ. Anh ấy hạnh phúc vì được trở lại với chốn rong chơi thỏa chí của mình - anh ấy đã giảm khoảng năm kilogram, để kiểu tóc mới, mua quần jeans mới, trông anh ấy vô cùng tuyệt vời. Nhưng tôi chỉ nhận ra điều đó khi thấy anh ấy trở về nhà hoặc lại đi ra ngoài, lúc nào cũng trong trạng thái tỏ ra vội vã. Em sẽ không thích đâu, đó là câu trả lời mặc định cho mỗi lần tôi đề nghị cùng đi với anh ấy, đến bất cứ nơi nào mà anh ấy đến. Cũng như việc anh ấy đã bỏ mặc bố mẹ mình khi họ không còn có ích gì cho mình nữa, anh ấy bỏ rơi tôi bởi tôi không phù hợp với cuộc sống mới của anh ấy. Nick phải làm việc để tôi được sống thoải mái ở nơi này, và anh ấy không hề muốn như vậy. Anh ấy chỉ muốn mình hưởng thụ mà thôi. Thôi ngay, thôi ngay. Tôi phải nhìn vào mặt tích cực chứ. Một cách đúng nghĩa. Tôi phải gạt bỏ chồng mình ra khỏi những suy nghĩ bi quan mờ ảo đó và chiếu rọi lên anh ấy một chút ánh sáng vàng tươi vui. Tôi phải thể hiện sự ngưỡng mộ của mình đối với anh ấy rõ nét hơn như tôi đã từng làm. Nick luôn đáp lại sự ngưỡng mộ đối với mình. Tôi chỉ ước sao điều đó công bằng hơn. Tâm trí tôi quá ư bận rộn với những suy nghĩ về Nick, như thể một đàn côn trùng vo ve trong đầu tôi: Nicknicknicknicknick! Và khi hình dung về tâm trí của anh, tôi chỉ nghe thấy tên mình như một thứ âm thanh pha lê rụt rè, khẽ vang lên một lần, hoặc có chăng hai lần mỗi ngày rồi nhanh chóng tắt lịm. Tôi chỉ mong sao anh ấy nghĩ về tôi nhiều như tôi nghĩ về anh ấy. Điều đó là sai trái chăng? Thậm chí tôi còn không biết nữa.