Gợn gió đêm
Chương 13
Trước cửa quán bar, Tạ Điệt áp người vào lưng Giang Trạch Dư, hai tay ôm chặt lấy eo anh.
Cái ôm này sau 5-6 năm tuy không dài nhưng cũng đủ để Tạ Điệt cảm nhận được rất nhiều điều. Ví dụ như cơ bụng và eo của người đàn ông rất rắn chắc, cơ thể ấm áp, ôm anh vào lòng như thế này, cô bỗng cảm thấy một góc trái tim được lấp đầy từng chút một.
Trong không khí ngập tràn mùi rượu cùng vị ngọt ngào của các loại nước có gas, vậy mà giờ phút này cô chỉ có thể ngửi được hương vị tươi mát từ chiếc áo vest của anh sau khi được giặt ủi cẩn thận.
Anh vẫn giống như trước, chưa bao giờ thích dùng những thứ có mùi thơm quá nồng, trên người luôn toả ra hương vị sảng khoái và sạch sẽ.
Cô chợt nhớ lại ngày chia tay, lúc đó anh dường như muốn lại gần ôm cô.
Nhưng cô đã né tránh.
Nhiều năm sau đó, cô vẫn luôn suy nghĩ tại sao mình phải trốn tránh như vậy, nếu….nếu không né tránh anh, thì ít nhất cô cũng có một cái ôm cuối cùng, có thể dùng để nâng niu nhớ lại hồi ức.
Ngày chia tay là nửa tháng sau lễ tốt nghiệp đại học.
Cô ở nhà 12 ngày, và đó là ngày đầu tiên cô ra ngoài.
Trong 12 ngày, anh như có linh cảm không lành, gọi cho cô hơn ba trăm cuộc nhưng cô không trả lời lấy một lần, mà cũng không bấm tắt. Lần nào cũng vậy, anh cứ thở dài chờ nhạc chuông vang lên rồi kết thúc.
Nhưng rồi có một ngày, cuối cùng cô đã đưa ra quyết định và gửi cho anh một tin nhắn hẹn gặp ở bờ hồ bên trường.
Hôm đó ở Bắc Kinh trời mưa to, cô thất thần đi ra ngoài. Bác Trương từ phòng khách biệt thự chạy theo đến hành lang và đưa cho cô một chiếc ô đen.
Ông nhìn cô với ánh mắt bất lực và thương hại: “Cô chủ, cô không mang ô.”
Cô ngơ ngác nhìn ra phía ngoài, những cơn mưa xối xả của tháng bảy tạo thành một bức màn, trời rất tối, cô nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ô dài màu đen, cảm ơn ông rồi mở ra.
Chiếc ô của bác Trương rất to, nó to đến mức gần như che cả bầu trời.
Cô quay người định rời đi, nhưng lại nghe thấy bác Trương thở dài: “Cô như vậy, cậu ấy sẽ không tin là cô đến để chia tay.”
Tạ Điệt liếc nhìn chiếc gương lớn vừa vặn ở hành lang.
Năm đó cô mới 22 tuổi, tinh thần sa sút, sắc mặt trắng bệch, vì mất ngủ mà hốc mắt sưng vù, trong mắt tràn ngập tơ máu.
Bộ dạng thê thảm và đau đớn đó dường như không phải là đi chia tay mà giống như bị chia tay hơn.
Tạ Điệt vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tầng 1, rửa mặt thật sạch rồi trang điểm. Cô trang điểm rất đậm, dày đến mức không thể nhận ra một tia cảm xúc nào – thì ra cô đã có kĩ năng thành thạo này 5 năm trước.
Cô trang điểm xong, nhìn người trong gương một lần nữa đã quay lại thành một cô gái cao ngạo, cô hơi nâng cằm, luyện tập góc mắt cách liếc xéo trong chốc lát.
Lúc này mới bắt đầu đi đến chỗ hẹn.
Bởi vì giông bão nên gần hồ không có ai, từ xa cô đã nhìn thấy Giang Trạch Dư đứng trên con đường rải sỏi bên hồ chờ cô.
Anh đang dầm mưa.
Trong tay anh đang cầm theo một cái túi, dùng giấy dầu bao đến kín mít, dáng người gầy đi rất nhiều so với lần gặp trước.
Tạ Điệt dừng lại nhìn anh.
Ngoại hình của anh cũng không khá hơn cô trước khi trang điểm là bao, khuôn mặt ưa nhìn thì nhợt nhạt, màu môi lại càng tái hơn, cả người trông ngượng ngùng và quẫn bách – anh thậm chí còn không bằng cô, ô cũng không mang theo.
Thiếu niên cả người ướt đẫm, mái tóc đen rối bù, nước mưa trên người không ngừng nhỏ giọt, dáng vẻ trông thực chật vật.
Tạ Điệt đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô siết chặt cán dù, đốt ngón tay vì dùng sức quá lực mà trở nên trắng bệch – Rõ ràng sau khi chịu đựng dày vò đến cực điểm mười hai ngày trước, trái tim cô không còn đau nữa, nhưng hiện tại đứng bên hồ một lần nữa nhìn anh, cô lại đau đến mức thở không nổi.
Cô đã từng ở đây đề nghị anh làm bạn trai cô, họ uống rượu đã trộm được của Tạ Xuyên, cùng nhau ngắm tuyết rơi, anh cũng từng ở bên hồ gọi cô một tiếng “Điệt Điệt”, sau đó từng chút một hôn xuống đôi môi cô.
Nhưng hôm nay, cô đến đây để chia tay.
Tạ Điệt trong nháy mắt nghĩ tới chuyện đó lại muốn chạy trốn.
Vậy đi, không chia tay, sống như thế này cũng không tệ mà. Ngày mai cô sẽ đánh một giấc thật ngon và dành cho anh nụ hôn ngọt ngào như không có chuyện gì xảy ra.
Rồi ngày mốt, họ có thể cùng nhau đi dự lễ tốt nghiệp đã lên kế hoạch trước, cô còn mua vé tàu, sẽ cùng anh đến Lhasa trong chuyến tàu muộn nhất.
Sau đó, cô không cần anh làm gì to tát, vì gia đình cô có tiền, đủ để họ sống cả đời.
Tạ Điệt đột nhiên bật cười – cô quá ích kỷ, ích kỷ đến mức muốn anh chịu mọi ô uế, tủi nhục mà ở bên cô cả đời.
Nếu còn tiếp tục, cô sẽ chỉ huỷ hoại anh mà thôi.
Tạ Điệt nâng cằm đi tới.
Bên hồ, trong ánh sáng lờ mờ, Giang Trạch Dư đột nhiên nhìn thấy Tạ Điệt đang tới gần, đôi mắt đen sáng lên một chút.
Có lẽ anh đã cảm nhận được điều gì đó nên sau khi nhìn thấy cô vài giây, anh đã rón rén mỉm cười lấy lòng cô.
Cô chưa nói ra lời chia tay, nhưng anh đã đủ cảnh giác và bắt đầu cầu nguyện cô thương xót anh.
“Điệt Điệt. Mấy ngày nay em thế nào? Anh đã gọi cho em nhưng em không trả lời. Đã có chuyện gì sao?”
Tạ Điệt không thương tiếc anh, cô dửng dưng đứng cách anh vài bước, bỏ mặc anh trong mưa.
Cô cong khóe môi: “Giang Trạch Dư, tôi thật sự không biết anh lại có kiên trì đến vậy.”
“Tôi đã phớt lờ anh trong mười hai ngày. Không lẽ ý tứ vẫn còn chưa rõ ràng sao? Dù sao chúng ta tốt xấu gì cũng đã ở bên nhau ba năm, tôi không muốn đến cuối cùng lại làm mọi chuyện trở nên quá khó coi”.
Nụ cười lấy lòng của chàng trai liền ngưng lại nơi khoé miệng, anh há hốc mồm, còn chưa nói gì nơi hốc mắt liền đỏ.
Trong lòng anh sớm đã có suy đoán như vậy, nhưng anh tuyệt đối không muốn thừa nhận, hoặc đây cũng có thể là anh đang đấu tranh đến cùng: “…..Điệt Điệt, anh đến nhà tìm em, họ nói em không có ở nhà”.
Anh vắt óc né tránh chủ đề vừa rồi, đi tới gần cô với một đôi mắt đỏ hoe, gân xanh trên trán rõ ràng đã hiện lên, nhưng anh vẫn kiên nhẫn cười, câu còn lại rất khó nói: “Chúng ta mấy ngày nữa…..hãy đến Lhasa cùng nhau đi”.
Anh nói xong, giang hai tay muốn ôm cô vào lòng.
Tạ Điệt lùi lại một bước, mặt lạnh lùng né tránh cái ôm của anh, gỡ tay anh ra.
Cô cau mày trách móc: “….. sao anh tìm được nhà tôi? Anh không biết ba tôi chưa bao giờ chấp nhận anh sao? Tôi đã nói với ông ấy là tôi chia tay anh lâu rồi rồi nên ông ấy không biết chuyện chúng ta”.
Cô mím môi, tỏ vẻ rất không vui, nhưng cố gắng hết sức lịch sự nói: “Xin anh đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa.”
Giang Trạch Dư có chút hoảng hốt, anh cố gắng biện hộ cầu xin cô tha thứ: “…..Anh biết, anh không định đi, nhưng là….em không trả lời điện thoại của anh”.
“Điệt Điệt….chỉ là anh rất muốn gặp em”.
Nói xong, anh như chợt nhớ tới chuyện gì, vội vàng mở cái bao đang được bọc trong giấy dầu trên tay ra, trong đó có một cái túi đang được bọc trong túi chống bụi.
Đôi mắt đỏ bừng sáng lên một chút: “Chiếc túi lần trước em nói muốn mua, anh vốn dĩ dự định tặng cho em vào ngày Thất Tịch”.
Tạ Điệt một tay cầm dù, một tay khác nhận lấy túi chống bụi từ anh, cô lười mở ra, chỉ nhìn thoáng qua khe hở trên miệng túi – Khi cô xem ảnh chụp streetstyle của một blogger vào tháng trước, thuận tiện nhắc đến chiếc túi có giá trị không rẻ đó, hơn hai mươi vạn tệ.
Cô bỗng thở dài nhìn về phía anh: “Lần trước tôi có nói rằng tôi muốn có một chiếc túi của thương hiệu này, nhưng tôi đã mua nó rồi. Anh biết đấy, những gì tôi muốn, không bao giờ phải đợi đến tháng sau”.
Cô đưa lại túi chống bụi cho anh với giọng điệu cứng rắn: “Anh cầm đem trả lại đi, chưa bóc tem mác, cửa hàng này dịch vụ hậu mãi rất tốt, anh có thể được hoàn trả toàn bộ số tiền”.
Giang Trạch Dư đột nhiên trở nên bướng bỉnh, ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt càng ngày càng đỏ, khóe môi vẽ thành một đường.
Anh như mất hết hy vọng, sống lưng cứng đờ, giọng điệu cứng rắn nói: “Anh mua cho em, em không lấy thì bỏ đi, không cần trả lại cho anh”.
Tạ Điệt nhắm mắt lại, đột nhiên nở nụ cười rồi ném túi chống bụi xuống dưới chân anh: “Anh cảm thấy anh như vậy là rất có tôn nghiêm sao? Tôi đã nghe Kỷ Du Chi nói, anh mấy tháng nay đều ra ngoài làm thuê cho công ty viết mã code, mỗi ngày làm đến 2-3 giờ đêm để dành dụm số tiền này”.
Lúc nói ra những câu này, cô thật lòng rất đau, nhưng vẫn phải cố tình nói tiếp.
“Lúc còn đi học thì không nghĩ gì, nhưng bây giờ chúng ta đã tốt nghiệp, có rất nhiều vấn đề thực tế cần phải suy xét. Không lẽ mỗi lần tôi mua túi mua váy đều phải dựa vào việc đi làm thêm kia của anh? Hay sau khi kết hôn, không lẽ tôi phải thành quản gia quản lý chi tiêu của gia đình?”
Giang Trạch Dư cuối cùng cũng hiểu rõ cô vì sao lại muốn chia tay, anh cảm thấy trên mặt nóng rát, loại cảm giác đánh mất tôn nghiêm này khiến anh gần như muốn quay người rời đi.
Nhưng cơ thể như bị đóng đinh cứng ngắc ở đó, và khi mở miệng, anh đã tự đem chính mình quăng vào hố sâu: “…..Điệt Điệt, vấn đề này không phải anh không nghĩ đến, ba năm trước, ngày mà em nói anh làm bạn trai em, anh đã quay về tự lên kế hoạch cho bản thân. Hai năm trở lại đây, anh luôn cố gắng trau dồi khả năng chuyên môn, thi lấy bằng kép tài chính, anh đã nghĩ hết rồi, thị trường Internet trong nước vẫn còn nhiều chỗ trống….về sau anh sẽ nỗ lực….”
Giang Trạch Dư ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu đầy đau đớn, anh nhìn cô khẩn cầu, thanh âm đặc biệt run sợ: “Điệt Điệt, anh sẽ đối với em thật tốt, em tin tưởng anh một lần được không? Điệt Điệt…..anh, anh xin em…..”
Giang Trạch Dư cảm thấy trước khi gặp Tạ Điệt anh là một khối xương cứng.
Loại cầu xin lòng thương xót này, anh chưa từng nghĩ có ngày có thể nói ra khỏi miệng – ngay cả khi tòa án kết án anh một cách vô lý, anh cũng không cầu xin một câu.
Trong hai năm ở tù, anh chịu khá nhiều thiệt thòi, khi bị đánh đập, xúc phạm, anh cũng không hề van xin, chỉ tìm cơ hội trả thù thật nặng.
Thế nhưng lúc này anh lại cầu xin cô.
Anh nói xong, nhất thời không thể tin được, trong lòng đột nhiên bình thường trở lại.
Anh vẫn luôn biết rằng anh yêu cô vô cùng đau khổ, đoá hoa hồng nhỏ này luôn mang theo những gai nhọn đau đớn.
Anh thà ngồi tù và bị đánh đập còn hơn phải rời xa cô.
Anh không thể làm gì nếu không có cô.
Tạ Điệt dường như đột nhiên bị anh chọc tức, hai mắt đỏ lên, giọng điệu trở nên sắc bén, nổi lên giọng Bắc Kinh: “Anh đừng có làm trò khôi hài nữa? Anh dựa vào cái gì để nỗ lực?”
“Vào năm ba, tôi còn tưởng về sau sẽ cùng anh xuất ngoại du học, cùng lắm thì tôi bỏ tiền, mẹ nó, sau lại nghĩ vì anh đã từng ngồi tù có tiền án, ngay cả việc giấy chứng nhận không phạm tội cần thiết cho việc du học cũng không lấy được. Được, chuyện này tôi cũng nhịn, tôi thậm chí còn không đề cập đến chuyện đi nước ngoài, chỉ nghĩ đến việc tham gia nghiên cứu sinh với anh, nhưng sau đó?”
“Anh đứng nhất khoa về điểm chuyên môn và rõ ràng anh đã đậu chương trình đào tạo sau đại học của trường, nhưng anh lại không có tên trong danh sách cuối cùng của chương trình. Anh đã đến một vài công ty lớn trước khi tốt nghiệp phải không? Về khía cạnh kĩ thuật anh đều được thông qua, nhưng cuối cùng lại không có một cái offer nào, anh có nghĩ tới tất cả những chuyện này là vì nguyên nhân gì không?”
Tạ Điệt lớn giọng: “Là vì anh đã từng ngồi tù, anh có hiểu chưa? Những gì anh làm sẽ khó hơn người khác gấp ngàn lần, cho dù anh có chăm chỉ như thế nào cũng vô dụng thôi, anh nghĩ tôi…..”
—— anh nghĩ rằng em nhẫn tâm nhìn anh như vậy sao?
Cô ngừng lại câu nói dang dở, thanh âm phát ra run run: “Anh nói anh sẽ đối với tôi rất tốt. Tôi tin, vậy đợi đến khi anh có được một số vốn rồi hãy đến tìm tôi”.
Cô trút giận xong, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên trước mặt tái nhợt đến mức không có chút sinh khí, khóe mắt đỏ bừng như muốn rỉ máu.
Anh ho khan vài tiếng vì dầm mưa.
Tạ Điệt chú ý tới anh, bàn tay buông thõng ở một bên nắm chặt, sau đó buông lỏng, lại nắm chặt rồi lại thả lỏng.
Anh không nói nữa, cũng không cầu xin cô nữa, chỉ siết chặt quai hàm một cách hung hăn.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, thỉnh thoảng có một hoặc hai tiếng sét vang lên trên bầu trời âm u.
Tạ Điệt biết rằng đã gần đến giờ, cô siết chặt tay cầm ô và thu hồi mọi biểu cảm của mình: “Giang Trạch Dư, chúng ta đến đây thôi. Anh không cần phải không cam lòng, chẳng phải cũng có rất nhiều cặp đôi đều chia tay sau tốt nghiệp sao? Những người theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài từ đây đến tận Hương Sơn, anh vừa nghèo lại còn từng ngồi tù, dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi sẽ ở bên anh suốt đời?”
Cô nói xong liền kiên quyết cầm ô bước đi, ngón tay siết cán dù đến tái nhợt, không liếc nhìn lại đôi mắt đỏ hoe của người thanh niên kia.
Khi đi ngang qua, cô nghe thấy anh nói lời cuối cùng, giọng nói khàn đặc, giống như một người lữ hành đã khát nước nhiều ngày trong sa mạc.
Thật đáng tiếc khi sấm sét vang lên ngay lúc đó, lời nói của anh bị che đậy chặt chẽ đến nỗi cô chỉ nghe được từ “em” đầu tiền.
Chữ “em” mở đầu lại là ở cảnh tượng chia tay, tất nhiên không thể là câu dặn dò cô bảo trọng, có lẽ là một lời nguyền vừa yêu vừa hận.
Hôm nay những gì tàn nhẫn cô đều nói ra hết, để anh cứ như vậy, vẫn như cũ nhẫn tâm biến anh thành cát bụi.
Không ai có thể tha thứ hay buông tha cho bất cứ người nào nói mình như vậy, phải không?
Sau mười hai ngày xuyên thấu tâm can, cuối cùng cô đã nói chia tay, cuối cùng anh cũng hận cô.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, Tạ Điệt hung hăng lau mắt, bước chân lảo đảo ráng bước thật nhanh, không hề quay đầu lại.
———
Năm năm sau, trời Bắc Kinh về đêm, chỉ là không có mưa.
Tháng mười một gió đêm gào thét, lối vào quán bar xa hoa truỵ lạc, bóng đêm phồn hoa, Tạ Điệt ôm người đàn ông trước mặt, đột nhiên trong lòng buồn bã mà siết chặt cánh tay.
Người bị cô ôm cả người trở nên cứng đờ, cô thậm chí có thể cảm giác cơ thắt lưng của anh khẽ run lên, như thể anh quá sốc nên không kịp đẩy cô ra.
Sau vài giây, anh có chút giãy dụa, giọng nói cũng ngây ngốc như xưa: “Tạ Điệt, cô…”
Tạ Điệt bất mãn mà lẩm bẩm, giọng nói giống như làm nũng: “… Đừng nhúc nhích, để em ôm anh một lát.”
Khi Giang Trạch Dư nghe những lời này, cơ bắp cả người càng thêm cứng đờ, lại như cũ phá lệ mà không đẩy cô ra – rõ ràng lúc nãy đánh người nắm đấm đều nện xuống da thịt, vậy mà bây giờ một chút sức lực để đẩy cô ra cũng không có”.
Tạ Điệt ôm anh một lúc lâu.
Vài phút sau, cô gói gọn lại tất cả cảm xúc của mình, sau đó miễn cưỡng buông anh ra.
Giang Trạch Dư cắn răng quay đầu lại, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa phức tạp, đôi mắt đen lộ vẻ oán hận, giống như là một hoàng hoa khuê nữ bị lợi dụng.
Tạ Điệt nhướng mày, nhếch khóe môi vỗ vỗ hai cái vào ngực anh, thỏa mãn chép miệng, sau đó lại ngả ngớn mà sờ soạng cơ bụng của anh.
Thật rắn chắc, những đường nét chặt chẽ và mượt mà đều có thể cảm nhận được qua lớp âu phục kia, ít nhất là sáu nhân dân tệ (ý muốn nói là ít nhất 6 múi).
Đôi mắt anh tối sầm lại, nhưng anh không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào cô, như chờ cô giải thích, hoặc đợi cô nói việc chịu trách nhiệm về hành vi vừa rồi.
Tạ Điệt sung sướng cười nói: “Chậc chậc, Giang Trạch Dư anh thật chuẩn, dáng người này so với mấy người bạn trai cũ của tôi thì tuyệt hơn nhiều. Này này, chỉ ôm một cái, sờ một cái, không lẽ muốn tôi chịu trách nhiệm? Nghĩ cũng đừng nghĩ nha.”
Giang Trạch Dư: “…..”
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay Dư muội lại nhận được một cái ôm ngọt ngào từ Điệt ca
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
13 chương
20 chương
25 chương
11 chương