Gợn gió đêm
Chương 10
Tạ Điệt chạy một mạch về nhà, cả người ướt sũng, chiếc áo len cashmere sáng màu ôm chặt lấy thân thể, chỉ cần vặn nhẹ là nước sẽ chảy xuống.
Cô rùng mình chạy vội vào phòng tắm, mặc lên người mộ bộ đồ ngủ khô ráo, cơ thể dần dần nóng lên nhưng toàn thân vẫn không ngừng run rẩy – bị Giang Trạch Dư làm tức chết mà.
Tạ Điệt nghiến răng khó hiểu, trong 5 năm, làm sao có thể biến một người lầm lì thành thế này, hay là trời sinh bản chất hèn hạ?
Cô lấy khăn tắm, ngồi xếp bằng trên thảm và lau tóc, suy nghĩ một chút về mọi chuyện kể từ khi họ gặp nhau, nhưng cô vẫn không tìm ra manh mối nào.
Lúc đó anh cả ngày ủ rũ không nói lời nào. Anh rõ ràng là thích cô nhưng lại muốn giấu trong lòng, ngay cả việc ở bên nhau cũng là quyết định mạnh mẽ của một mình cô.
Nào có như bây giờ nhanh mồm dẻo miệng.
———
Thời đại học, nhóm người bọn họ ở lại Bắc Kinh đi học thỉnh thoảng lại tụ tập để giải tỏa cuộc sống học đường tẻ nhạt.
Kể từ bữa tối tại quán ăn khuya Tiểu Thuý, Kỷ ấu trĩ, người đầy tinh thần công lý và trách nhiệm đạo đức, thỉnh thoảng đều sẽ gọi Giang Trạch Dư đi cùng.
Mấy người trong vòng tròn nhỏ này đa số thuộc dạng ham chơi, tìm niềm vui là chủ yếu, nên họ không để ý người ngoài lắm. Hơn nữa, Giang Trạch Dư lại không nói lời nào, toàn bộ hành trình lặng lẽ như một con gà, không có chút cảm giác tồn tại nào – nên sự kết hợp hài hòa kỳ lạ này được duy trì cho đến khi tốt nghiệp.
Năm nhất học kỳ 2, “Ngọc Uyên Đàm” hoa đào nở rộ vào đầu mùa xuân. Vài người gặp nhau ở một quán ăn quê hương Giang Tô-Chiết Giang gần đó, từ cửa sổ phòng riêng nhìn ra, có những mảng hoa anh đào.
Kỷ Du Chi và Hạ Minh đang phê bình sâu sắc về chính sách trùng tu của đại học S, nói đến cao hứng, Hàn Tầm Chu ở bên cạnh nãy giờ vẫn đang trầm mặc đột nhiên vỗ bàn đứng lên.
Cô có uống một chút rượu, khuôn mặt ửng hồng, trịnh trọng và hào hứng tuyên bố với mọi người rằng cô đã thoát kiếp độc thân, đối phương là một chàng trai trường đại học T kế bên. Hai người gặp nhau trong một bữa tiệc và anh ta theo đuổi cô suốt mấy tháng trời.
Nói xong, cô cho mọi người xem ảnh lưu trong điện thoại, úp úp mở mở. Trong ảnh, trên một mảnh cỏ xanh rộng lớn trước tòa nhà kiểu phương Tây của trường đại học T, nam sinh tuấn tú nở nụ cười tỏa nắng, vóc người cao lớn, có đôi mắt hồng đào đang cười.
Ngoại hình, chiều cao, học vấn đều ở mức khá.
Trên bàn vang lên tiếng hít thở sâu, Trang Thục chậc lưỡi 2 tiếng, giọng điệu chua ngoa: “Hàn Tầm Chu àh Hàn Tầm Chu, hèn gì lâu rồi không găp, ra là có “soái ca” nên không thèm nhìn trúng tôi, uổng công đãi cậu ăn cơm nhiều năm như vậy.”
Hàn Tầm Chu cười đến vẻ mặt ngượng ngùng, phá lệ không có dỗi hắn, hiển nhiên là bị hai chữ “Soái Ca” này lấy lòng rồi, tự hào nói: “Bạn trai tôi đẹp trai đó, thì sao? Anh ấy là thành viên khoa máy tính của trường đại học T”.
Kỷ Du Chi cảm thấy mình không giống tên ngốc Trang Thục, người không có tầm nhìn nào cả.
Anh nhìn lướt qua tấm ảnh, rồi nhìn đến Hạ Minh đang thờ ơ ngồi bên cạnh, anh không dám khen dù người kia có giỏi đến đâu.
Nhưng nếu không nói gì thì cũng kì, anh nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu, chỉ nói một câu: “Bãi cỏ trường đại học T…..thật sự rất đẹp và thật sự rất xanh.”
“Phốc……….” Trang Thục nghe vậy thì phun cả nửa cốc nước, đưa ngón tay cái lên nhoẻn miệng cười, đôi mắt híp lại đầy ý trêu chọc.
Anh lén lút liếc Hạ Minh một cái, ngón tay cái lắc lư qua lại, đồng thời tỏ vẻ kiêu ngạo: “Uh nó khá xanh đó”.
Tạ Điệt không nhịn được cười, khoé miệng khẽ nhếch lên.
Hạ Minh vừa mới bình luận về một loạt hệ thống của trường, còn nói đến hô mưa gọi gió, nhưng hiện tại anh không có nguyện vọng tham gia đề tài này.
Anh dường như không quan tâm đến những lời chế giễu của họ, chỉ thờ ơ vươn đũa gắp món ăn với dáng vẻ điềm tĩnh và phong trần.
Tạ Điệt nhìn thấy thứ mà anh ta gắp rõ ràng là một miếng gừng già trong nồi vịt kho.
Chậc chậc, nếu biết có ngày hôm nay hà tất lúc trước phải…..âu cũng là xứng đáng.
Cô biết Hàn Tầm Chu đã có bạn trai, nhìn phản ứng của Hạ Minh lúc này, cô cảm thấy rất bức xúc.
Ai ngờ nụ cười thoải mái vừa hiện lên trong đáy mắt, lại bắt gặp ánh mắt đang im lặng của Giang Trạch Dư. Hai người vô tình nhìn nhau vài giây, cô mỉm cười với anh, nhưng anh vội vàng che dấu ánh mắt mình, chỉ giả vờ gắp đồ ăn.
Hoảng loạn đến nỗi lại gắp phải một miếng gừng già.
Nồi vịt kho có 2 miếng gừng to, đại khái chưa từng nghĩ mình vậy mà thu hút hơn thịt vịt tươi mềm kia.
Tạ Điệt đột nhiên cười không nổi.
Chuyện như vậy xảy ra vài lần rồi, chẳng hạn như —
Một lần trong thư viện, cô tình cờ ngồi cạnh anh, lờ mờ cảm nhận được cái nóng như thiêu đốt từ kế bên, nhưng khi quay đầu lại, cô chỉ thấy người đó đang thu lại ánh mắt, giả vờ bình tĩnh. Nhưng mà cả tiếng đồng hồ, anh ấy không lật một trang nào.
Hai lớp cùng nhau làm những thí nghiệm lớn, một vài lần cô và Giang Trạch Dư được xếp vào cùng một nhóm, điểm số hoạt động của anh ấy rất thấp.
Nhiêu đó là đủ để giải thích, chưa kể cô vô tình nhặt được tờ giấy nháp anh đánh rơi sau một buổi học nào đó, lật ra lật lại, cả một trang “Tạ Điệt” đầy ắp. Sắc thái khác nhau, phông chữ khác nhau, màu sắc sắp xếp lộn xộn, anh viết tên cô khá đẹp.
Người này, có lẽ là thích cô.
Mặc dù Tạ Điệt đã phát hiện ra điều đó, nhưng cô đã cố gắng trả hết món nợ khuyên tai của mình. Làm sao có thể tự mình vướng vào mớ nợ nần tình cảm nữa.
Hơn nữa, Giang Trạch Dư có xuất thân nguy hiểm, có tiền án tiền sự, tuy ngoại hình ưa nhìn nhưng xét về các khía cạnh khác, không đáp ứng được các tiêu chí lựa chọn bạn đời của cô.
Đặc biệt là còn ít nói.
Tạ Điệt khi còn nhỏ thích nghe các cuộc nói chuyện trên Radio ở vùng Bắc Kinh – Thiên Tân – Hà Bắc. Sau đó, cô được đưa trở lại nhà họ Tạ, cuộc sống hàng ngày của cô rất buồn chán, vì vậy cô muốn kết hôn với một người có thể ăn nói tốt một chút.
Còn Giang Trạch Dư là một quả bầu buồn tẻ, cô đương nhiên loại trừ anh.
Kết quả là, một người đã yêu thầm mà không nói ra, còn người kia thì biết nhưng không đâm đầu vào, dường như đã đạt đến một loại ăn ý kỳ lạ.
Thời gian cứ vậy, lại qua mấy tháng.
Lúc đó Tạ Điệt vừa qua lễ thành niên, Tạ Xuyên nóng lòng muốn giới thiệu cô với một loạt nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh và chính trị, mong cô mau chóng kết hôn để phụ giúp gia đình – cô có cảm giác bi ai như là “Nuôi quân 3 năm, dụng quân 1 giờ”.
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, Tạ Điệt bị buộc xem mắt 8 lần. Những đối tượng xem mắt đều lớn tuổi hơn cô, một đám nhìn thì sự nghiệp thành công nhưng nhân mô cẩu dạng, không có bất cứ người nào có thể làm cho cô cảm thấy một chút “OH”, ngoại trừ buồn nôn.
**Nhân mô cẩu dạng: mặt người thân chó, dùng để chỉ những kẻ giả bộ tốt đẹp chính trực nhưng thật ra bụng dạ lại xấu xa khó lường.
Tạ Điệt trong lòng chán nản nên kết quả là cô ngày càng hành động lệch lạc và đối đầu với Tạ Xuyên trong mọi chuyện – Tạ Xuyên nhấn mạnh rằng cô không có quyền lựa chọn, vậy thì cô càng muốn tự mình lựa chọn.
Cô sẽ chọn một người kì quái nhất, không thích hợp nhất, để ông ta điên tiết và tức giận, để thoả mãn sự phản kháng và nổi loạn của cô.
Tạ Điệt đột nhiên nghĩ đến một người, vừa nghĩ tới chỉ cảm thấy thân thể thật thoải mái, như được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, không hề có cảm giác ghê tởm như những lần xem mắt.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thực sự có chút thích anh.
Vì vậy, ngày đó Tạ tiểu thư vừa tròn mười tám tuổi, da mặt chưa dày như bây giờ, tự mình rót cho mình một chai rượu để lấy thêm can đảm, chạy xuống lầu ký túc xá nam sinh chặn Giang Trạch Dư.
Cô cố tình kéo cổ tay anh, chạy ra bờ hồ bên trường.
Tháng năm, rặng liễu bên hồ cây cối xum xuê tươi tốt, mặt hồ lung linh trong nắng ấm.
Giang Trạch Dư nhìn Tạ Điệt với một chút nghi ngờ trong đôi mắt mù sương của anh, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị hạ gục.
Cô gái trước mặt đang nắm chặt cổ tay anh có đôi má ửng đỏ, đôi mắt kiêu ngạo xinh đẹp mang theo vài phần say sưa, nhưng giọng điệu lại chắc chắn: “Giang Trạch Dư, anh thích em.”
Những gì cô nói là lời tuyên bố.
Cô không hỏi anh, và anh cũng không biết phải phản bác như thế nào, chỉ có vành tai ửng hồng lo lắng.
Vài giây sau, cô gái nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, lông mày chợt giãn ra, nhướng mày cười với anh một cách vô cùng tự hào, lặp lại một lần nữa: “Anh xem, em nói không sai, anh chính là thích em”.
Giang Trạch Dư á khẩu không trả lời được, ánh mắt càng lúc càng sâu, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, không muốn rời mắt.
Anh sinh ra ở một khu chợ, anh đã chứng kiến đủ loại thương nhân, khách và người qua đường.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, anh phải ngồi tù hai năm. Trong tù có đủ loại phạm nhân, có người vừa phạm sai lầm đã bị bắt vào, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt; cũng có người thường nhìn núi non nước chảy, nhưng thật ra bên ngoài đã giết chết mấy người; nhưng nhiều nhất là bọn tù nhân hay tái phạm, ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà, là dạng lợn chết không sợ nước sôi.
Nhà tù là sự pha trộn giữa cá và rồng, là nơi phản ánh rõ nhất sự phức tạp của bản chất con người, anh tin rằng khía cạnh này anh rất am hiểu.
Tuy nhiên, dù có kinh nghiệm đến đâu, anh cũng chưa từng thấy cô gái nào như thế này.
Ngẫm lại cũng khó trách.
Anh gia cảnh bình thường, vận khí lại kém, cuộc đời hơn 20 năm tối tăm và bất hạnh, như thể anh sống trong một con mương u ám và hôi thối, nơi ánh mặt trời không thể rọi tới, xung quanh là những đám tảo thối rữa mọc trong bùn, đã khi nào nhìn thấy một người hào phóng và tươi sáng như cô ấy, như một đoá hoa hồng nở rộ ấm áp.
Chà, đó là một bông hồng nhỏ xinh đầy kiêu hãnh mang theo những chiếc gai nhọn.
Thấy anh không lên tiếng hay phản bác, Tạ Điệt tự nhủ: “Vậy được rồi, anh có thể làm bạn trai của em. Hôm nay em hơi chóng mặt nên về ngủ trước, sáng mai anh đến chung cư đón em đến lớp”.
Cô nâng cằm và kết thúc cuộc nói chuyện, cực kỳ ngập ngừng, mà cũng như đã hạ quyết tâm, cô nhón người hôn lên sườn mặt anh tuấn của anh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng và nhanh chóng.
Kể từ đó, Giang Trạch Dư, người hai bàn tay trắng không sợ hãi điều gì, đã có một hoa hồng của riêng mình.
Anh yêu đoá hoa này đến nỗi không nỡ buông tay, không biết rằng càng giữ chặt thì gai đâm càng sâu, cuối cùng nó đâm vào da thịt. Hoa hồng chạy đi, nhưng sau bao nhiêu năm, cái gai vẫn không bao giờ dứt ra được.
———
Tạ Điệt cáu kỉnh cuộn lại mái tóc đã khô được một nửa của mình bằng một chiếc khăn và xoa đều thêm một lúc.
Cô càng nghĩ càng thấy là mình đáng bị như vậy.
Thời điểm muốn ở bên nhau cô chưa từng cho anh có cơ hội phản bác, đến lúc bỏ đi cũng là cô đơn phương chủ động, cũng khó trách 5 năm qua đi anh vẫn hận cô như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Điệt Điệt và Tiểu Dư Dư chính là như vậy mà ở bên nhau. Thật là một cậu bé tuyệt vời, bây giờ cậu không giống như một con gà của trường tiểu học!
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
13 chương
20 chương
25 chương
11 chương