Gọi Tao Là Anh Yêu

Chương 47 : Yêu anh-sao lại khó khăn đến thế.

" Maga, em tỉnh lại đi" " Maga à, em nghe anh nói không?" " Anh Lâm?" " Ơn trời, may quá, em làm anh lo muốn chết" " Sao anh lại ở đây? Em tưởng là anh đang ở cùng Mi cơ mà" " Mi? Mi nào? Maga à, em đang nói gì vậy? Em là người yêu của anh, anh không ở bên em thì ở bên ai được cơ chứ" " Em tưởng, em tưởng anh yêu Mi " " Thật sự anh không biết người tên Mi mà em nói là ai hết. Anh đã nói rồi, anh chỉ yêu mỗi mình em thôi, em đừng suy diễn lung tung nữa có được không? Em làm anh lo lắng lắm đấy" " Em..." " Chẳng nhẽ em không tin anh à Maga?" " Không, em tin, em tin, anh đừng đi mà anh Lâm" " Làm sao anh bỏ em được chứ, em tin anh là được rồi" " Anh Lâm, em yêu anh" " Anh cũng yêu em, Maga" .... " Cô Maga, cô tỉnh lại đi, cô Maga" người bác sĩ mặc áo blouse trắng nhẹ nhàng nhàng đánh thức cô gái xinh đẹp. " A..anh Lâm? T...tôi đang ở đâu đây. Anh Lâm của tôi đâu? Anh ấy đâu rồi? Các người đưa anh ấy đi đâu mất rồi. Mau trả anh ấy lại cho tôi đi mà, làm ơn đi, tôi xin các người mà" " Từ hôm qua đến giờ cô ấy cứ nằm mơ gọi tên người đàn ông này mãi đấy bác sĩ ạ" Cô y tá đứng cạnh nhìn nữ bệnh nhân trên giường với ánh mắt đầy thương hại. " Thế đã liên lạc được với người nhà của bệnh nhân chưa?" " Dạ rồi ạ, hình như là họ đang trên đường tới thì phải" " Vậy được rồi, mau tiêm cho cô ấy một mũi thuốc an thần đi. Tôi đi chuẩn bị hồ sơ bệnh án" " Nhưng mà bác sĩ, bác sĩ có thể cho em biết cô ấy bị bệnh gì không? Em hỏi thì tất cả các bác sĩ khác đều chuẩn đoán là cô ấy bị bệnh rối loạn thần kinh. Nhưng riêng bác sĩ lại nói không phải vậy, đã thế còn nhận trách nhiệm về mình. Dù gì thì bác sĩ cũng chỉ mới có 24 tuổi, một mình đứng lên chống đối cả hội đồng, làm như vậy thì có... " " Ý cô là tôi dựa hơi của viện trưởng?" " Dạ không, xin bác sĩ đừng hiểu lầm, em hâm mộ bác sĩ còn không hết ấy ạ. Đỗ thủ khoa của một trong những trường đại học y danh tiếng nhất thế giới, lại còn là con một của viện trưởng, không những thế lại còn đẹp trai nữa. Quá tuyệt vời luôn rồi ấy ạ. Nhưng có mấy tiền bối hơi bắt đầu khó chịu rồi, bác sĩ nên cẩn thận thì vẫn hơn" " Được rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhờ cô chăm sóc tốt cho cô ấy" " Dạ vâng, tất nhiên rồi ạ" " À mà, nới lỏng tay trói ra một chút...ừm, í tôi là...người nhà bệnh nhân thấy có lẽ sẽ không hay" Cô y tá bụm miệng cười nhìn cô gái trên giuờng bệnh, phải chăng bác sĩ hotboy của họ đã trúng tiếng sét ái tình với nữ bệnh nhân này rồi chăng? .... " Này, nhanh lên đi. Sao hôm nay anh ăn cái gì mà lái xe chậm chạp quá vậy hả?" " Anh Ca à, anh bình tĩnh đi, chắc bạn ấy không sao đâu mà" " Bình tĩnh sao mà được chứ. Tự nhiên ở đâu lại lòi ra cái tin nó tự tử. Hôm bác Hai gọi điện tao đã hứa chăm sóc cho nó rồi, bây giờ lại xảy ra cớ sự như này, biết ăn nói như nào đây chứ? Mà cũng không biết nó có làm sao không nữa. Thật lạ, tức chết đi mà!" " Dạ " Biết làm sao bây giờ, cô cũng lo lắm chứ, ngồi trong xe mà ruột gan nó cứ cồn cào hết cả lên. Mong là Maga sẽ không sao! .... " Maga à, em mau tỉnh lại đi" " Y tá, em gái tôi bị làm sao vậy hả? Sao phải trói tay trói chân nó lại thế kia?" " Xin anh bình tĩnh một chút đi ạ. Bác sĩ đang trên đường tới" " Chị ơi, nhưng mà bạn ấy chắc sẽ không sao chứ ạ?" " Vâng, chị cứ yên tâm, vết thương trên đầu lúc chị ấy nhảy xuống đụng cạnh bể bơi đã dần hồi phục rồi, quan trọng bây giờ là phải ổn định tâm lí cho cô ấy thôi ạ" " Ý cô là sao chứ? Sao Maga nó lại cần hồi phục tâm lí? Rốt cuộc là nó bị gì?" " Cô ấy chắc đã phải trải qua một cú sốc rất lớn nên mới thành ra túng quẫn dẫn đến tự tử như thế" " Bác sĩ?" " Linh Chi, phiền cô ra ngoài một chút được không" " Dạ, vậy em xin phép" " Bác sĩ, em tôi nó bị làm sao vậy?" Vị bác sĩ trẻ chỉnh lại gọng kiếng cho ngay ngắn rồi lấy ra một tập hồ sơ đặt lên trên bàn. " Đơn giản là cô ấy chỉ bị sốc tâm lí thôi, một thời gian sau khi ổn định sẽ bình phục hoàn toàn. Nhưng, chuyện làm tôi lo lắng là..." " Bác sĩ, có gì thì bác sĩ cứ nói" " Cô gái này, căn bản là cô ấy không thể tự hồi phục. Cái tôi cần là sự hợp tác của mọi người. Từ bây giờ, bất kể là điều gì, dù đúng hay sai, tôi cần mọi người hãy cứ làm theo mọi yêu cầu của cô ấy" " Điều này tất nhiên là không khó, tôi có thể làm được, nhưng phải mất bao nhiêu thời gian thì em ấy mới thật sự hồi phục vậy?" " Tôi nghĩ sẽ không lâu lắm đâu. Bây giờ hai người hãy ra ngoài đóng viện phí đi, quầy thu ở phía bên phải nhà thuốc đấy" " Anh cứ ở đây trông Maga đi, để em đóng cho" "Ừm" Mi nhận lấy tiền anh đưa rồi nhanh chóng chạy đi. Ở phía xa, vị bác sĩ trẻ bất giác mỉm cười cay đắng. " Anh Lâm? Anh Lâm?" " Maga, anh đây, em tỉnh rồi hả?" " Anh Lâm, anh đừng đi, huhu" Maga ôm chầm lấy Lâm, anh khẽ giật mình, nhớ lại lời khi nãy bác sĩ nói về bệnh tình của em gái, anh cũng không nỡ đẩy cô ra. " Ừ, anh đây, ngoan. Em chờ một chút nha, anh đi mua cháo" " Không, em không muốn ăn, anh cứ ở đây với em thôi, em nhớ anh lắm, mình về nhà đi anh, em không muốn ở đây tí nào hết" " Không được, em còn chưa khoẻ hẳn mà" " Em khoẻ, khoẻ lắm rồi. Anh cho em về nhà đi mà, ở đây toàn mùi thuốc sát trùng thôi, em thấy buồn nôn lắm" " Maga à, nghe lời anh, nằm đây vài bữa nữa thôi rồi anh đưa em về" " Vậy hai hôm nữa thôi nhé " " 3 hôm " " Ok, deal" .... .... Ngoài cửa, tất cả những lời họ nói, những cử chỉ ấu yếm mà họ dành cho nhau, dù biết đó là bắt buộc, nhưng cô vẫn thấy đau lắm. Yêu anh, sao lại khó khăn đến thế.