Gọi Tao Là Anh Yêu
Chương 43 : Chuyện của năm năm về trước.
~ Nghỉ lễ rảnh nên viết một phần mới. Chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ
~Một ngày mùa đông của năm năm về trước.
" Cốc cốc cốc "
Mi quấn chăn bông khắp người, lon ton chạy ra mở cửa.
" Ai đấy ạ?"
" Xin lỗi, có phải cô tên là Lê Ngọc Huyền Mi không?"
" Dạ vâng ạ"
" Đây là thư của cô, nhờ cô kí tên vào tờ giấy biên nhận này giùm tôi"
Mi lễ phép nhận lấy bức thư rồi kí tên vào tờ giấy.
" Bác ơi, cho cháu hỏi ai gửi cho cháu bức thư này thế?"
" Cô thử xem trên phong bì coi sao? Nếu không có thì chắc là người gửi giấu tên rồi, tuổi của các cô cậu chắc là gửi thư tình cho nhau chứ gì? Thời đại này mà cũng còn gửi thư cơ đấy, nhưng cũng may là nhờ lũ tiểu quỉ các người tôi mới không bị thất nghiệp, haha" Bác đưa thư cười khì khì rồi tiếp tục công việc của mình.
Mi xem tới xem lui, chỉ thấy toàn là những chữ tiếng anh. Bức thư đề tên người gửi là Magarita, lạ thật nhỉ, chẳng lẽ cô có bạn bên nước ngoài mà không biết. Địa chỉ cũng toàn là tiếng anh. Chỉ có tên và nhà cô là được đề bằng nét chữ tiếng việt nguệch ngoạc.
Nhẹ nhàng xé bao bì, thật may quá, chữ bên trong là tiếng việt, tuy có cẩu thả một chút nhưng vẫn đọc được. Còn nếu mà viết bằng tiếng anh, chắc đêm nay cô phải thức trắng để dịch quá.
" Gửi Huyền Mi, tôi tên là Magarita, chắc bạn không biết tôi là ai đâu nhỉ? Nhưng tôi thì biết bạn rất rõ, anh Lâm đã kể cho tôi nghe nhiều chuyện về bạn"
Anh Lâm? Là anh Ca sao? Đã bao lâu rồi cô không nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc, đã bao lâu rồi cô không còn ngửi thấy mùi hương gỗ trầm thân thương. Anh bây giờ ra sao? Sống có tốt không? Có còn nhớ đến cô không? Mi không giấu nổi tò mò, nghiền ngẫu đọc tiếp.
" Tôi rất muốn làm quen với bạn, anh Lâm có cho tôi xem hình bạn, bạn thật là một cô gái dễ thương. Bạn đừng lo, anh Lâm sống bên này rất tốt, anh ấy còn học hành rất chăm chỉ nữa, anh ấy tháng nào cũng đứng nhất trường. Ngày nào anh ấy cũng kể cho tôi nghe những chuyện về bạn, tôi cảm thấy thật sự rất ghen tị đấy. Mới quen nên chỉ viết được có nhiêu đây thôi. Ở dưới là địa chỉ và ảnh của tôi, rất mong chờ hồi âm của bạn.
Thân: Maga."
Mi cầm tấm ảnh nhỏ nhắn lên xem, cô gái trong hình thật sự rất đẹp, vẻ đẹp lai Tây quyến rũ chết người, mái tóc vàng xoăn nhẹ bồng bềnh được vén gọn qua một bên vai. Vẻ đẹp của cô ấy, thật hoàn mĩ.
Nhìn lại mình, cô bỗng cảm thấy tủi thân ghê ghớm, nhưng cũng nhẹ nhàng an ủi bản thân rồi lôi từ dưới gầm bàn ra một tờ giấy, viết lại bức thư hồi âm cho cô bạn từ trên trời rơi xuống.
" Gửi Maga, rất vui được làm quen với bạn. Bạn đẹp thật đấy, nghe tin anh Lâm ở bên đó vẫn khỏe mạnh tôi thật sự rất mừng, anh Lâm có đối xử tốt với bạn không? Ảnh có bắt nạt bạn không thế? Có gì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ trừng trị ảnh, hihi. Cảm ơn vì đã viết thư cho tôi, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến anh Lâm nhé. Cảm ơn một lần nữa.
Thân: Huyền Mi"
Mi gấp bức thư cẩn thận bỏ vào trong phòng bì, cô có nhiều chuyện muốn hỏi lắm chứ, nhưng viết thư cho bạn mà suốt ngày hỏi về anh Ca thì thật là không lịch sự chút nào. Cô sẽ đợi, đã năm năm rồi, chỉ còn năm năm nữa thôi mà, thời gian trôi qua rất nhanh, rồi sẽ đến lúc cô gặp lại anh Ca của mình thôi.
Cứ cách vài ngày là lại có thư của Maga gửi đến cho Mi. Cô lúc nào cũng trông ngóng những bức thư ấy, lần nào cũng đọc đi đọc lại tới năm, sáu lần, đến khi nào thuộc lòng từng chữ rồi mới hồi âm lại. Lúc viết thì cố gắng ghìm bản thân để không hỏi về anh Lâm quá nhiều, cứ thế, họ viết thư cho nhau, tán dóc về những chủ đề không đâu ra đâu, bắt đầu cởi mở lòng mình hơn, tình bạn xuyên lục địa ấy, làm cho Mi cảm thấy ấm áp và bớt cô đơn hơn rất nhiều. Hoàn cảnh của Maga cũng không hơn kém Mi là bao nhiêu, tuy nhà giàu nhưng lúc nào cô cũng cảm thấy lạc lõng, điều đó làm hai người thông cảm và hiểu nhau nhiều hơn.
8 giờ tối thứ năm
Hôm nay là ngày nhận thư, cô vui vẻ đứng chờ bác đưa thư trước cửa, lòng không khỏi háo hức, chạy qua chạy lại, lăn ta lăn tăn.
1 tiếng trôi qua.
Vẫn chẳng có gì, tự an ủi mình, chắc là thư đến trễ thôi mà. Mi chạy vào nhà lấy cái khăn bông choàng cho ấm rồi lại chạy ra trước cửa đứng chờ, như sợ chỉ cần không có cô thì bác đưa thư sẽ đi mất vậy.
11 giờ rưỡi tối.
Mi thất vọng khép lại cánh cửa, chắc là Maga bận chuyện nên mới không viết cho cô được thôi. Đợi đến thứ bảy, nhất định sẽ có thư thôi mà.
Thứ bảy, 12 giờ đêm.
Có cơn gió rét khẽ thổi qua đánh thức cô gái trẻ đang gật gù gật gà trước cửa. Mi dụi mắt, nhìn tới nhìn lui, chỉ toàn là một màu đen dày đặc. Khóa cửa cẩn thận, cô thẫn thờ ngồi bên bàn học, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nảy ra một sáng kiến. Maga không viết thư cho cô, vậy thì cô viết thư cho Maga cũng được vậy, dù sao thì cô cũng có địa chỉ của cô ấy mà, phải rồi, vậy mà cô lại ngốc nghếch không nghĩ ra cơ chứ.
Có người hồi hộp đi gửi thư, thư lần này dài hơn hẳn mọi lần luôn đó nha. Cô hỏi thăm đủ thứ chuyện, toàn là về maga không à, dạo này thấy mình người lớn hơn hẳn.
Thứ hai.
Vẫn không có thư hồi đáp. Cô quyết định viết thêm một bức thư nữa.
Thứ tư.
Có người lo lắng, chẳng biết bạn mình đã xảy ra chuyện gì rồi. Sốt ruột, lại tiếp tục viết thư.
Thứ năm.
Chắc bạn ấy bận học rồi, hình như mình làm phiền bạn ấy thì phải. Cô buồn thiu, ôm gối mà trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Thứ bảy.
Có thư hồi đáp, còn kèm theo là một hộp quà to đùng, Mi sung sướng phát điên, cô nhanh chóng xé bao bì, chăm chú đọc.
" Mi, mình sẽ giải thích sau. Anh Lâm gặp chuyện rồi, anh ấy cần cậu. Vé may bay và mọi thứ cần thiết mình đã để trong hộp, ra sân bay sẽ có người hướng dẫn. Mau lên, tình trạng nguy kịch lắm, mình sợ không kịp. Chuyến bay khởi hành vào tối nay, mình sẽ chờ cậu"
Mi cầm bức thư trên tay mà người run lẩy bẩy, nước mắt lấm lem làm nhòe hết các chữ trên giấy. Cô vội vàng thu dọn hành lí, đầu óc mông lung, cả người bần thần, đi đến đâu là đụng vỡ đồ đạc đến đó. Hình ảnh anh Ca đang cận kề nguy hiểm cứ hiện ra trong đầu cô, rõ mồn một đến lạnh người, đau thấu cả tim gan.
.....
.....
Sân bay quốc tế LAX, USA.
Người đàn ông to cao chơi nguyên một cây đen sì không khó khăn gì để nhận ra cô gái quê mùa mà cô chủ Maga dặn đón. Ông ta phục vụ cho cô chủ đã từng ấy năm, lần đầu tiên mới thấy cô giao du với hạng tầm thường như vầy.
" Excuse me, are you Huyền Mi?"
" Dạ....á....yes, yes i am " Cô lắp ba lắp bắp, chật vật với đống hành lí nặng trịch. Lần đầu tiên đi máy bay thật là quá trời thủ tục rối rắm, làm cô loay hoay mãi đến giờ máy bay gần cất cánh mới xong.
" Please follow me " Ông vệ sĩ sách lấy chiếc va li rồi kéo đi trước. Cô như con vịt lẹt đẹt chạy theo sau. Ở đâu cũng toàn Tây là Tây, mắt xanh mắt vàng, tóc đen tóc đỏ gì cũng có, đặc biệt là họ cao khủng khiếp, cô đứng chắc chỉ tới nách là cùng. Cách ăn mặc của họ cũng thật là phóng khoáng và sành điệu, nhìn lại mình, quần jeans áo sơ mi ôm sát chẳng chừa kẽ hở nào, tự nhiên có cảm giác lạc lõng quá đi à.
Ông vệ sĩ cất chiếc vali vào cốp rồi mở cửa xe cho cô, Mi nhanh chóng chui vào, hai tay đan chặt, ngồi thu lại trong một góc nhỏ, chẳng nói chẳng rằng.
" Are you okay?" Ông vệ sĩ hơi nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt lo ngại
" Im fine, just go"
Chiếc xe rồ ga rồi phóng xuyên màn đêm lạnh giá.
Cánh cổng từ từ mở ra, ẩn đằng sau nó là một dinh thự to đồ sộ, tuy trời tối nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ được vẻ lộng lẫy của nó nhờ vào những tia sáng lấp lánh phát ra từ cái đài phun nước nhỏ được đặt ở giữa sân.
Cô bước xuống xe, người khẽ run lên theo từng nhịp. Bỗng từ đâu một bóng đen chạy tới ôm chầm lấy cô.
" Mi, cậu tới rồi" giọng nói tiếng việt ngọng nghịu của cô gái đó thốt lên.
" Cậu...cậu là Maga hả?"
Ở ngoài nhìn Maga còn xinh đẹp hơn cả trong hình gấp bội phần, cô ấy cười tươi, nụ cười trong veo hồn nhiên.
" Of course that me, mau, vào nhà thôi"
Maga có một đặc điểm đặc biệt là thích chêm đôi ba chữ tiếng anh vào câu nói tiếng việt của cô ấy. Chất giọng ngọng líu ngọng lo dễ thương cũng là điểm mà người ta dễ dàng nhận ra đó là Maga nhất.
" Cậu tới đây chắc là mệt lắm hả? Không sao đâu, nghỉ chút là khỏe liền hà. It will be fine" Maga đưa cô vào một căn phòng rất đẹp, xung quanh tường được sơn màu hồng tím của hoa violet, giường ngủ to chắc hơn cả cái phòng khách nhà cô, còn có cả bàn trang điểm, kệ đựng giày dép nữa, chẳng có gì cho thấy đây là phòng dành cho khách cả.
" Surprise? Đây là phòng mình, thật ra nhà mình có phòng dành cho khách, nhưng mà mình muốn cậu ở chung với mình, được không?" Maga chu mỏ làm điệu bộ năn nỉ đáng yêu.
" Nhưng mà vậy thì phiền cậu lắm..."
" Oh my god, phiền cái gì mà phiền, cái đó người ta gọi là gì nhỉ? Khách...khách cú...à không, đúng rồi, khách sáo, no khách sáo right here okay?"
" Hihi, cảm ơn" Gương mặt Mi đột nhiên trùng xuống
" Anh Ca, á, anh Lâm, anh Lâm sao rồi, cậu nói anh Lâm gặp chuyện gì, mình quên mất, anh Lâm làm sao, cậu mau nói đi"
Khóe mắt Maga xuất hiện một giọt nước, cô khẽ nấc lên, rồi lặng lẽ ngồi xuống giường, nói bằng giọng khàn khàn.
" Hôm đó là sinh nhật của mình, anh Lâm muốn mình được bất ngờ nên mới bí mật tổ chức tiệc sinh nhật. Anh mời tất cả bạn bè của mình đến, chuẩn bị đủ thứ nào là bóng bay nè, dây kim tuyến nè, bình xịt nữa, nhưng...hức hức"
Maga òa ra khóc nức nở, Mi sốt ruột lắm nhưng cũng phải kìm lòng dỗ cho cô bạn nín khóc cái đã.
" Sau đó...sau đó cái tiệm bakery chết bầm, fuck shit đó nó quên giao bánh mà lại gần đến giờ sinh nhật nên anh ấy mới chạy thật nhanh đến, rồi chiếc xe tải không kịp tránh, rồi anh ấy...hức hức"
Nước mắt trên khuôn mặt của Mi bắt đầu rơi, cô khụy xuống, đau đớn, vật vã như chính mình bị tai nạn vậy, cô cảm nhận được chứ, nỗi đau đó chắc phải ghê ghớm lắm, làm sao mà anh có thể chịu được.
" Anh ấy...anh ấy đâu rồi? Anh ấy ở đâu? Cho mình gặp anh ấy đi mà, làm ơn, mình xin cậu"
" Không được, cậu mới bay sang đây còn mệt lắm, nghỉ ngơi đi, sáng mai mình dẫn đi"
" Không, mình không có mệt gì hết, dẫn mình đi, dẫn mình đi gặp anh ấy đi, mình xin cậu mà"
" Oh dear, được rồi, đi thôi"
....
Chiếc xe hơi dừng trước cổng một bệnh viện sang trọng tên là T&T, cô nhanh chóng theo Maga bước vào, cả người mồ hôi đầm đìa như tắm, tay chân lạnh ngắt đến cứng đờ. Maga dừng trước phòng bệnh số 502, cô nhẹ nhàng mở cửa.
Bước vào, một cảm giác sợ hãi lan tỏa đến tận sóng lưng, anh Ca của cô, đang nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch nhưng vẫn không thể nào che giấu được những đường nét đang dần trưởng thành một cách hoàn mĩ, kế bên là một dây truyền dịch mỏng manh, ống thở và một bảng đo điện tim. Từng vạch sóng chạy ngang một cách nặng nhọc, yếu ớt làm tim cô như bị bóp nghẹn lại.
" Anh Ca ơi, em Mi đây, em qua thăm anh đây này, anh tỉnh lại đi anh. Tỉnh lại mắng em như lúc trước đi mà, huhu"
" Anh mà không tỉnh lại là em cắn lưỡi chết ngay lập tức cho anh coi. Sao hả, tại sao anh lại không tỉnh chứ? Anh muốn nhìn em chết lắm à, huhu, anh Ca ơi, em van anh mà, hức hức"
" Đừng mà Mi, cậu cứ như vậy anh ấy sẽ không an lòng đâu" Maga ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
" Nhưng mà...hức, tớ, huhu"
" Anh ấy mà biết cậu đến thăm như vầy chắc sẽ vui lắm, thôi nào, lets go home"
" Không, cậu về đi, tớ muốn ở đây"
" Nếu cậu muốn vậy thì tớ cũng không cản, để tớ kêu người chuẩn bị giường cho cậu"
" Cảm ơn Maga"
" Your welcome"
....
Cứ thế đã gần 1 tháng trôi qua, ngày nào Mi cũng ở lại bệnh viện để chăm sóc cho anh Ca, lúc thì lau mặt, lúc lại nắn bóp tay chân, khi thì kể chuyện cho anh nghe. Có lần nửa đêm vì mệt quá nên cô tưởng tượng thành tay anh đang cử động, thế là la lối um xùm cả lên làm bệnh viện được một phen náo loạn. Lúc rảnh, cô còn chạy qua chạy lại phụ giúp mọi người, chơi với các bé trong bệnh viện, tuy tính tình hậu đậu nhưng vì lúc nào cũng vui vẻ, hết mình trong công việc nên mọi người rất yêu quí cô.
" Mi ơi, họ hàng cô về quê có miếng bánh này, cháu qua ăn chung cho vui" Một cô Việt kiều phòng kế gọi lại khi thấy cô tất bật chạy ngang chạy dọc.
" Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn cô"
" Mi, can you take that bottle for me please?"
" Here it is" Cô lễ phép đưa chai nước ột ông cụ người Tây.
" Thank you very much, you such a nice girl"
" Chị Mi, chị Mi, chơi đá banh với em đi" thằng bé Jason cầm trái banh tíu tít chạy lại.
" Chị đang bận, lát chị qua chơi với Jason nhé"
" Không chịu đâu, chị chơi với em đi, nha nha?" Hai mắt thằng bé nhấp nháy như đèn ô tô.
" Được rồi, 5 phút thôi đấy nhé"
" Ok, love you"
....
Mi khẽ ưỡn người, thở dài một cái.
" Anh Ca, đã 1 tháng rồi đấy, anh có chịu tỉnh lại không thì bảo?"
" Thằng bé Jason hôm nay nó hỏi về anh đấy, anh biết nó hỏi gì không, mà thôi em không nói đâu, ngại lắm"
" Ờ thì nó hỏi là: chị Mi ơi, chồng chị tỉnh lại chưa? Thằng bé này thật, làm em ngượng chín mặt luôn à"
" Anh Ca à, em nhớ anh lắm, tỉnh dậy đi mà anh"
Một giọt nước mắt lăn dài trên má, cô nắm thật chặt tay anh, bỗng cảm nhận được cái gì đó đang động đậy.
" Không thể nào, anh Ca, anh nghe em nói phải không? Tay anh đang cử động này....hức hức...bác sĩ, bác sĩ ơi, doctor"
....
" Thật không thể tin được, đúng là phép màu" Ông bác sĩ lai xoa xoa cái đầu hói của mình, lật qua lật lại kết quả xét nghiệm.
" Chúc mừng gia đình, cậu Lâm đang có dấu hiệu hồi phục rất nhanh, chắc chẳng bao lâu nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi"
Maga và Mi ôm chầm lấy nhau, khóc lóc mừng rỡ, người của cả hai đều run lên bần bật.
" Nhưng theo kết quả xét nghiệm cho thấy, hai bên thận của cậu Lâm khi tai nạn xảy ra đã bị tổn thương rất nặng, chúng tôi sẽ phải cắt đi, nhưng nếu mà không mau tìm 1 quả thận để ghép vào, tôi e sẽ có chuyện không hay xảy ra"
....
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt,hai chiếc xe đẩy được đưa ra ngoài cùng một lúc, đó là một chàng trai rất khôi ngô và một cô gái cực kì xinh xắn, trên môi cô gái là một nụ cười mãn nguyện đến bất ngờ. Phòng bệnh số 502 bây giờ có đến hai bệnh nhân nên lúc nào cũng có y tá và bác sĩ tấp nập đi ra đi vào.
" Mi, cảm ơn cậu"
" Sao cậu lại cảm ơn mình" Mi há miệng ngoan ngoãn ăn muỗng cháo từ tay Maga.
" Vì đã hiến thận cho anh Lâm"
" Đó là điều mình cần làm mà, anh Ca đã ình rất nhiều thứ, anh ấy đã yêu thương mình rất nhiều"
" Cậu thật là tốt, anh ấy mà tỉnh dậy chắc hẳn sẽ biết ơn cậu nhiều lắm"
" Mình không cần anh ấy biết ơn mình, chỉ cần anh ấy tỉnh lại là đủ"
" I hope so, hihi"
....
" Hức hức hức"
" Maga, cậu sao vậy? Sao lại khóc"
" Mình buồn quá Mi ạ"
" Sao lại buồn, có gì đâu, vui lên, có mình ở đây mà"
" Cậu biết không Mi, tại mình hết, tất cả là tại mình, tại mình mà anh Lâm mới gặp tai nạn như vậy"
" Đừng nói vậy mà Maga, lỗi đâu phải là của cậu. Vả lại bác sĩ cũng nói là mấy ngày nữa anh ấy sẽ tỉnh lại thôi mà"
" Anh Lâm đã làm ình rất nhiều thứ Mi à, anh ấy là người luôn ở bên cạnh mình khi không ai chơi với mình, anh ấy lúc nào cũng bảo vệ ình. Vậy mà, vậy mà mình chẳng làm được gì cho anh ấy hết"
" Không phải đâu, chẳng phải lúc anh Ca sang bên Mĩ cậu là người lo cho ảnh sao"
" Ngược lại thì có, anh ấy lúc nào cũng quan tâm tới mình. Vậy mà mỗi chuyện hiến thận cho ảnh thôi, mình hèn nhát đến nỗi không làm được"
" Cậu..."
" Một phần ảnh như ngày hôm nay cũng là do mình. Giá như mà, giá như mà mình có thể giống cậu, giá như mình có thể hiến thận cho anh ấy"
Maga khóc nấc lên, Mi nhìn bạn buồn mà xót.
" Cậu...cậu cứ nói với anh Ca là cậu hiến thận cho anh ấy đi"
" Không được, làm như vậy thất đức lắm, người cho anh ấy thận là cậu chứ không phải mình"
" Không sao đâu mà, chỉ là do cậu không gan bằng mình thôi, chứ cậu cũng sẵn lòng hiến thận cho ảnh mà phải không? Vả lại nói dối mà không gây hại cho ai thì có sao đâu, đúng không nào?"
" Mình..."
" Không có chần chừ nữa, vậy đi hén"
" Cảm ơn cậu nhiều lắm Mi, mình sẽ không bao giờ quên ơn cậu"
" Không có gì đâu mà"
" Mọi người, cậu Lâm...cậu ấy tỉnh rồi" Cô y tá hớt hải chạy tới.
" Anh ấy...anh ấy tỉnh rồi sao?" Khóe môi Mi khẽ rung lên.
" Mau, Mi, về soạn hành lí, mình sẽ đặt vé về Việt Nam ngay cho cậu"
" Mình...mình có thể vào thăm anh ấy không?"
" Nhưng nếu vậy chẳng phải ảnh sẽ biết là...À không sao đâu, nếu mà cậu...."
" Mình, mình sẽ về Việt Nam, không thể cho anh ấy biết được, đúng không?"
" Cảm ơn cậu nhiều lắm Mi à, mình sẽ tiễn cậu ra sân bay"
" Không cần đâu, cậu ở lại đây chăm sóc anh Ca đi, anh ấy cần cậu"
" Vậy mình sẽ cho người đưa cậu đi, tạm biệt Mi"
" Hẹn gặp lại, Maga"
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
17 chương
101 chương
65 chương