Gọi Tao Là Anh Yêu

Chương 35 : Trở về

Cô bước vào lớp, tên bàn kế bên đã đến từ lúc nào. Hắn ngồi hai chân gác lên bàn, tay khoanh trước ngực, mặt thì vẫn khẩu trang kín mít chẳng khác nào một tên tâm thần đang tỏ ra mình là người trịch thượng. Nhẹ nhàng ngồi xuống, cô mở cặp lấy điện thoại ra, tiếp tục công cuộc "sờ mó" của mình. " Pip" " Pip pip" "Pip pip pip" "Này, ồn ào quá đấy" hắn hét lên, tay ngoáy ngoáy cái lỗ tai. " X...xin lỗi" giọng nói này, sao cô nghe quen đến thế nhỉ. " Mi, sao vậy?" Minh đi tới, tỏ vẻ khó chịu ra mặt với hắn. " À, tại tớ lướt hoài mà cái điện thoại vẫn không chịu mở " " Điện thoại cậu hả?" Minh cầm cái điện thoại trên tay, xem qua xét lại. " Ừm, tớ mới mua hôm qua thôi" " Cậu gắn sim vào chưa?" " Sim là gì?" Cô hồn nhiên. " Há há há há" hắn đột nhiên cười một tràng sặc sụa làm cô thẹn đỏ cả mặt. Minh vẫn thản nhiên coi như không có gì. " Tớ có dư một cái sim, để tớ lắp vào cho" Cậu lấy từ trong cặp ra một cái sim Mobi, mở nắp điện thoại ra rồi cẩn thận lắp vào cho cô. " Được rồi này, để tớ chỉ cậu cách xài luôn nhé" " Ừm" Có hai người thân mật cứ cười cười nói nói đến là tự nhiên làm ai đó giận tím mặt. Cô giáo nhìn các tờ bài kiểm tra đã chấm điểm dần dần được phát ra, khẽ thở dài. Mi quay qua quay lại, ngó tới ngó lui, ai cũng đã có bài kiểm tra của mình hết rồi, sao cô lại không có thế nhỉ. " Lê Ngọc Huyền Mi, mời em đứng lên" giọng cô giáo đanh lại. Mi run run đứng lên, cả lớp nhìn hotgirl bị gọi thì đứa nào cũng mắt tròn mắt dẹt, tai dỏng lên để nghe ngóng sự tình. " Cô dạy môn gì?" " Dạ môn Sinh ạ" " Tốt, thế hôm qua em kiểm tra môn gì?" " Dạ tất nhiên là môn Sinh ạ" Mi lớ ngớ. " Thế để cô đọc một đoạn em làm bài cho cả lớp nghe nhé. Câu hỏi là tim có vai trò như thế nào đối với cơ thể của con người, em có nhớ em trả lời như thế nào không?" " Em...em" Hôm qua cô cứ lo chép lia chép lịa những gì hắn đọc chứ có xem lại là hắn đọc những gì đâu cơ chứ. " Cả lớp nghe câu trả lời của bạn Mi đây" cô giáo tằng hắng "Trái tim là một bộ phận rất quan trọng đối với cơ thể của con người, trái tim có màu hường- màu của tình yêu thuần khiết, trái tim còn biết đập rất mạnh khi gặp một nửa của cuộc đời mình. Trái tim của chúng ta có một vai trò rất quan trọng là yêu thì đập, không yêu thì không đập. Nhưng vì trái tim của mỗi người trong chúng ta lúc nào cũng đập nên chúng ta luôn có tình yêu với mọi thứ xung quanh, không yêu gia đình thì yêu bạn bè, không yêu bạn bè thì yêu thú vật, không yêu thú vật thì yêu cây cảnh, không yêu cây cảnh thì yêu sâu bọ, còn nếu không yêu sâu bọ thì cũng phải yêu c...t. Nói chung là trái tim rất quan trọng đối với cơ thể chúng ta, vì nó là một trong những công cụ để các cặp vợ chồng đến với nhau, cùng thực hiện "quá trình" không gian khổ ấy để sinh ra những đứa trẻ bụ bẫm, đáng yêu. Nói chính xác hơn trái chym còn được dùng để duy trì nòi giống. P/s: em rất thích ăn tim heo!" Cả lớp mặt mày đứa nào đứa nấy đỏ gay, sau đó là một màn khai hỏa cho những trận cười dằng dặc xuyên thế kỉ. Cô vừa xấu hổ vừa bực mình nhìn tên bàn kế, đằng sau lớp khẩu trang, cô thoáng thấy hắn lại còn đang nhếch mép cười đểu nữa cơ chứ, thật là mất mặt mà. 15 phút sau. " Mi, em có điều gì muốn nói không?" Cô cúi gầm mặt xuống, lắc đầu nguầy nguậy. " Vậy thì ngồi xuống, chúng ta học bài tiếp nhé" cô giáo cất bài kiểm tra của Mi vào cặp rồi tiếp tục công việc. " Ê Mi, tui không ngờ tiểu cô nương lại hài hước dữ vậy luôn đó nghe, đệ đệ ta xin bái phục" tên lớp trưởng chắp tay lạy lia lịa. " Ừ, thiệt là vừa đệp vừa hài hước nữa, perfect trên cả perfect" bà tám Dung thêm vào. Cô cười trừ, quay qua dành tặng cho hắn một ánh mắt đầy sát khí. " Tại sao cậu lại làm thế hả?" " Tôi làm gì?" " Thì bài của tớ đó, tớ chép theo cậu vậy sao cậu được 10 mà bài của tớ lại bị vậy hả" nó thì thầm. " Thế ý cậu là cậu bài của tôi đó hả?" Hắn nhếch mép. " T...tớ..." cô ấm ức lặng thinh. .... " Có chuyện gì?" Hắn đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút vào túi quần. " Cậu là ai? Đề nghị cậu đừng làm phiền Mi bạn của tôi nữa" Minh giận dữ, hai tay nắm chặt thành nấm đấm. " Cậu có tư cách gì mà nói với tôi những lời như thế?" Hắn hờ hững. " T...tôi là bạn thân của cô ấy" Minh ấp úng. " Vậy xem ra tôi có nhiều tư cách hơn cậu rồi" hắn mở khẩu trang, nụ cười nửa miệng đẹp tựa thiên thần hiện ra " Vì tôi là chồng tương lai của cô ấy" .... " Minh à" Cô đã tìm khắp khu vườn bí mật này nãy giờ rồi, tại sao Minh gọi cô ra đây nhưng lại bỏ đi đâu thế nhỉ. " Tên đó không có ở đây đâu" hắn ngồi trên ghế đá, mắt nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. " Cậu...tại sao lại biết chỗ này chứ?" " Cậu muốn tôi đi nói với cô giáo cho cậu làm lại bài kiểm tra không?" " Thật hả" mắt cô sáng lấp lánh như đèn pha lê. " Thật" hắn giật phắt cái dây chuyền hình ngôi sao trên cổ cô " Với điều kiện cậu phải tìm thấy cái này" " Trả lại đây, đừng có đụng tới cái đó" cô nhón nhón chân lên nhưng 1m63 như cô thì làm sao bì được với 1m85 như hắn. Hắn khẽ cười, rồi giơ tay quăng luôn cái dây chuyền xuống hồ nước nhân tạo kế bên. " Từ giờ tới lúc ra về còn tận 5 tiết, cậu cứ thoải mái mà tìm đi ha" Hắn quay đi mà không biết rằng người con gái đằng sau, mắt đã đỏ đến nhường nào. .... Anh đáp xuống sân bay, điều đầu tiên trong tâm trí là hình bóng người con gái đó. Con nhóc đó đã lớn đến chừng nào rồi, có còn nhớ anh không, có còn ngây thơ và đáng yêu như trước. Anh nghe tin cô vẫn còn đang học lớp 11 ở trường thuộc tập đoàn mình thì mừng muốn rơi nước mắt. Thầm kêu ông quản gia chuẩn bị mọi thứ, anh muốn tặng cho cô một bất ngờ. Cô bước vào lớp, con nhóc hồn nhiên ngày đó đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp làm tim anh ngây ngất, nhưng cô lại đi với thằng đó, anh bỗng muốn giấu cô, anh muốn coi thử xem phản ứng của cô như thế nào. Giờ kiểm tra, hình như con nhóc này không chịu học bài thì phải. Được lắm, anh sẽ chơi cô một vố. Anh lặng lẽ đọc, cô thì vẫn ngây thơ ghi chép, anh lòng như có trăm ngàn đóa hoa đua nở. Cô phải đi làm thêm, tại sao cô lại phải đi làm, nhà cô đã xảy ra chuyện gì rồi sao. Mẹ vợ tương lai không sao đó chứ? Dáng cô chạy qua chạy lại mồ hôi đầm đìa làm anh xót. Anh ghét mấy thằng đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt dê cụ, anh ghét con ả đàn bà dám lên mặt khi cô mua điện thoại. Tất cả, anh đã cho người xử hết. Nhìn mặt cô phụng phịu khi nghe bài kiểm tra làm anh phì cười, chỉ muốn cắn ột phát, chắc hẳn cô nàng đang giận lắm. Tên mặt dày dám kêu anh ra nói chuyện riêng, đã thế này anh sẽ cho hắn biết sự thật. Nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của hắn làm anh sung sướng, hắn nói sẽ giúp anh cho Mi biết, lòng tốt của hắn làm anh cảm thấy nghi ngờ. Hắn không nói dối, bóng hình ấy, anh chỉ muốn chạy lại ôm thật chặt để thỏa nỗi nhớ nhung. Nhưng không, anh muốn cô ấn tượng hơn với lần trở về này. Anh không nhẫn tâm đến độ ném sợi dây chuyền mình đã tặng cô, anh chỉ giả bộ ném rồi cất nó vào túi. Anh muốn biết lòng cô có xem đó là vật quan trọng. Nếu có, cô nhất định sẽ tìm, và anh sẽ chờ.... ..... Anh nhìn đồng hồ, đã sáu giờ tối. Suốt năm tiết học cô không lên lớp, cô ở dưới này ngọ nguậy trong nước chỉ để tìm sợi dây chuyền đó, lòng anh bỗng thấy ấm. Anh không nỡ nhìn. " Được rồi, đừng tìm nữa" " Không được, tớ nhất định phải tìm, sợi dây chuyền đó rất quan trọng" cô cứng đầu. " Cậu không mau lên là sẽ bị cảm đó, sợi dây chuyền đó quan trọng đến vậy à?" " Đúng vậy, tất cả là tại cậu, nhất định tôi sẽ tìm cho bằng được, tôi sẽ bắt cậu phải trả giá" bàn tay bé nhỏ ngọ nguậy trong nước, con người ấy, vẫn còn thật quá ngây thơ làm anh luôn muốn bảo vệ. Anh móc từ trong túi quần ra sợi dây chuyền có in hình hai ngôi sao, giơ lủng lẳng ra trước mắt. " Nó đây này" Cô ngước mặt lên, hai mắt đỏ hoe, trên môi xuất hiện một nụ cười hạnh phúc. Lao tới giật lấy sợi dây chuyền như vừa bắt được vàng, cô nói không ra hơi. " Cậu..không...giục" Anh nhẹ nhàng gật đầu, nếu không có cải khẩu trang, cô sẽ không biết được hai má của anh đỏ đến mức nào đâu. Cô nhào tới ôm anh thật chặt, một giọt nước nóng hổi lăn dài trên má. " Cảm...ơn" Cô mệt mỏi lịm đi, trong đầu vang lên một tiếng gọi, một mùi hương quen thuộc.