Gọi Tao Là Anh Yêu

Chương 31 : Quá khứ của phu nhân.

Trong phần truyện này mình sẽ đề cập đến quá khứ của mẹ Lâm nhé. Mình nói trước để các bạn có thể hiểu rõ hơn và không bị rối khi đọc. Xin mời thưởng thức truyện típ ạ :) .... .... " Bé Linh à" anh Tùng bấm chuông xe đạp kêu inh ỏi. " Em ra ngay đây" Linh từ trong nhà chạy ra, bộ đầm phục được ủi thẳng tắp trông rất hợp với dáng người mảnh khảnh của cô. " Tên đó đâu rồi ạ?" " Tên nào?" Vĩ từ đằng sau chạy xe tới, mặt nhăn mày nhó " Dù gì thì tôi cũng lớn hơn cậu một tuổi đấy, xưng hô cho đàng hoàng vào" Cô leo lên yên xe đạp của anh Tùng, lè lưỡi trêu. " Thế cậu cũng có gọi tôi là em bao giờ đâu hả, đồ nhiều chuyện" " Cái con nhóc này..." " Thôi thôi tôi xin hai người, đi học được chưa? Bộ ngày nào không cãi nhau là ăn cơm không ngon à" " Đúng vậy đấy" cả hai đứa đồng thanh, mắt liếc ngang liếc dọc. Anh Tùng khẽ cười rồi đạp xe chở nó chạy đi trước. Con đường hôm ấy nắng vàng rực rỡ, mùi thơm của lúa nhẹ nhàng thoang thoảng khắp làng quê thanh bình. .... " Được nhiều em tỉnh tò quá nhỉ" cô buông giọng giễu cợt nhìn mấy chục bức thư tình trong balo hắn. " Tất nhiên rồi, Vĩ đệp trai hot boy ngời ngời thế này mà" hắn đạp xe thở hồng hộc, cười mỉa mai. " Đúng rồi, đẹp trai lai chó không hiếm có cũng chẳng khó tìm mà" cô sẵn tay nhéo vào eo hắn. " Ái đau, có tin tôi giục cậu xuống xe không hả" hắn dừng xe, chẳng biết hôm nay thằng Tùng bận hẹn hò với em nào mà để cho hắn phải đèo con nhóc khó ưa này nữa. " Ừ đấy, tôi tự đi bộ về, ai thèm" cô bước xuống xe " Chở có một chút mà cũng kể công lãi nhải lèm bèm, đồ đàn bà" " Này, mau nói lại, ai là đàn bà hả" hắn giục luôn chiếc xe đạp bên lề đường, chạy đuổi theo người con gái mặc áo dài trắng đang hậm hực đi đằng trước. " Cậu đấy đàn bà" " Nói lại mau, tôi là đàn ông" " Chưa chắc đâu đồ đàn bà" Cô đi một hồi, chẳng thấy hắn lải nhải đuổi theo nữa. Chẳng lẽ hắn bỏ cuộc rồi à, bởi đúng là đồ đàn bà mà,nói vậy thôi chứ cô cũng tò mò quay ra đằng sau. Hắn đang đứng đó cười đểu, người trần như nhộng khoe rõ các cơ bắp cuồn cuộn và vùng bụng sáu múi, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần sịp trên người. Cô nhất thời sốc nặng, sau khi máu kịp dồn lên não đã nhanh chóng lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ bừng lại. " Mau...mau mặc đồ vào, tên biến thái kia" cô hét lên " Nói đi, tôi là đàn bà hay đàn ông" hắn tiến lại gần làm cô theo quán tính lùi lại. " Không biết" " Hay là để tôi cho cậu xem hết luôn nhỉ. Đến lúc đó là sẽ biết đàn bà hay đàn ông thôi" " Tôi cấm cậu đó Nguyễn Hoàng Vĩ, không được bước lại đây. MAU MẶC ĐỒ VÀO" " Nói đi, tôi là đàn ông hay đàn bà" " Là đàn ông, đàn ông được chưa" cô tức mình hét lớn, nhận ra có một hơi thở nóng hổi phả vào cổ. Cô thoáng giật mình, lùi lại rồi té luôn xuống ruộng, còn không quên níu theo kẻ thù ( đã kịp mặt quần áo) của mình. " Tõm" tiếng hai con người cùng phá làng phá xóm rơi xuống nước Cô sau một hồi vùng vẫy đã nhanh chóng ngoi lên, bơi ếch vào bờ, vắt nước cho khô ráo, rốt cục cuối cùng cũng cảm thấy có điều kì lạ. " Này Nguyễn Hoàng Vĩ, cậu đâu rồi hả" " Cậu đừng nói là cậu chết dưới đó luôn rồi đấy nhé" " Thôi chết luôn đi, đừng lên đây chi nữa. Có gì tôi sẽ qua nhà thắp cho nén nhang" Cô nói một hồi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, bỗng có cảm giác sờ sợ. Bèn lặp tức nhảy xuống kéo một cái xác nặng nề lên bờ. " Này Vĩ, có nghe tôi nói không hả? Mau tỉnh lại ngay, tôi chưa muốn vào tù đâu, huhu" Cô làm tất cả các động tác hô hấp rồi mà hắn vẫn chẳng chịu tỉnh, đành nhắm mắt làm động tác cuối cùng. " Này tên kia, tỉnh lại ngay cho tôi. Cậu đã làm tôi mất nụ hôn đầu rồi đó, cậu mà không tỉnh lại tôi đấm cậu chết bây giờ" Cô giờ nắm đấm ra. " Con gái gì mà bạo lực vậy, bộ buổi sáng chưa đánh răng hả, sao miệng cậu hôi thế" hắn cười khẩy. Cô khóc lóc mừng rỡ ôm hắn thật chặt. " Cậu chưa chết hả Vĩ, cậu làm tôi sợ muốn chết dùm luôn" Vĩ hơi bất ngờ, định giỡn một chút ai ngờ thái độ của nàng ta lại lo lắng cho hắn đến phát khóc thế kia, thật là cảm động quá. " Tôi cũng xin lỗi, tôi sẽ không giỡn thế này nữa đâu" hắn đáp lại cái ôm của cô. " Giỡn?" Cô ngước đầu lên, mắt ngấn lệ " Ừ, cậu quan tâm đến tôi thế này tôi rất cảm động đó" hắn nhe răng cười. Cô ngay lập tức tặng hắn một đấm vào mũi, ôm cặp chạy đi, không quên chửi rủa tên thúi tha đằng sau. " Mẹ kiếp, cậu cút đi Vĩ, tôi ghét cậu" " Đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa, đm" Tên thúi tha không đuổi theo cô nàng, chỉ ngồi đó mỉm một nụ cười thật đẹp. .... .... " Cậu làm gì vậy, mau buông ra, bạn bè thấy bây giờ" cô ngại ngùng rụt tay lại. Hắn vẫn cứng đầu không chịu buông. " Cậu nói lại đi nhóc, nói thích tôi lại đi" " Còn lâu, câu đó tôi chỉ nói một lần thôi nhé, không nghe thì kệ cậu" cô đỏ bừng mặt. " Cậu không nói thì tôi sẽ nói. Tôi thích cậu nhóc à, thích cực kì" hắn la rõ to. Cô không nói gì, chỉ dựa đầu vào vai hắn, lặng lẽ tận hưởng hạnh phúc. " Kệ cũng lạ thật Vĩ nhỉ" " Lạ gì" " Hồi đó cậu vừa xấu tính nè, lại vừa biến thái nữa. Làm sao mà tôi lại thích cậu được chứ" "...." " Kể cũng tiếc thật, ngày đó mà tôi đồng ý lời tỏ tình của anh bạn Tommy là bây giờ đang chu du bên Ý rồi" " Vậy thì đi mà đồng ý đi, giờ chưa muộn đâu" Cậu tức mình bỏ đi, cô đuổi theo luôn miệng nài nỉ. " Thôi mà, tôi giỡn chút thôi" " Vĩ đẹp trai học giỏi thế này, sao mà không thích cho được" " Thật chứ?" Hắn nghi ngờ nhìn cô. " Thật" Cô kiểng chân lên, dành tặng cho hắn một nụ hôn cháy bỏng. .... .... " Anh à, mai mốt nếu mình có còn í, anh muốn đặt tên con là gì?" Cô xoa xoa tai hắn. " Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này, mà tên gì cũng được" " Thế tên là nhà xí được không?" " Cô này hay thật nhỉ, thôi đặt tên nó là Lâm đi" " Lâm?" " Ừ, anh muốn con chúng ta sẽ dũng mãnh và mạnh mẽ y như là chúa sơn lâm vậy" " Nghe cũng được đó" " Vậy họ tên đầy đủ của con sẽ là Nguyễn Vĩ Tùng Lâm nhé" " Sao lại có tên anh Tùng trong đây" cô phụng phịu. " Dù cho em đã từ chối tình cảm của nó thì nó vẫn là anh em kết nghĩa bao nhiêu năm của anh. Em đừng có cảm thấy khó chịu nữa được không?" " Em có khó chịu gì đâu, chỉ là thấy hơi...À mà thôi, anh Vĩ, em yêu anh nhất trên đời" " Thôi đi cô nương, sao hôm nay bỗng nhiên dở chứng thế, muốn gì hả?" " Muốn gì đâu nào, em chỉ là thích thể hiện tình cảm với anh thôi mà" " Ừm, tạm tin em lần này" .... Hắn lật từng tấm hình trong tay như không tin vào chính mắt của mình, hắn đã nghi ngờ bao lâu nay nhưng không ngờ chuyện này là sự thật. Người con gái mà hắn yêu đang tay trong tay với người đàn ông khác, mà người đàn ông ấy lại chính là Tùng- người mà hắn luôn coi là anh em ruột thịt. " Giải thích" hắn ném xấp ảnh xuống bàn. " Chẳng có gì để giải thích cả" cô kéo từ bên trong ra một chiếc vali. " Em đi đâu?" " Tôi đi khỏi căn nhà nghèo nàn này" " Nghèo nàn?" " Đúng vậy đấy, từ ngày sống với anh đến giờ tôi có được một ngày nào sung sướng thật sự không hả? Hay là tôi phải làm việc từ sáng đến tối chỉ để lo đủ miếng cơm manh áo. Ngay cả một cái đám cưới đàng hoàng anh còn chẳng tổ chức nổi cho tôi thì tôi cần gì phải luyến tiếc một thằng công nhân quèn như anh, hả" cô hét lên. " Tôi yêu em chân thành" " Chân thành cái con khỉ. Một túp lều tranh hai quả tim vàng hả, tôi không tin anh nghe rõ chưa" " Em tính ở đâu?" " Tôi ở đâu làm gì không liên quan tới anh, chuyện chúng ta coi như chấm dứt từ đây" " Em cứ ở đây đi, tôi sẽ đi. Nhưng em hãy nhớ rằng, sẽ đến một ngày em phải hối hận, sẽ đến một ngày em phải quỳ lạy xin tôi tha thứ" Hắn bỏ đi không quay đầu lại dù chỉ một lần. Trong căn nhà ọp ẹp có cô gái khóc lóc thảm thiết và một chàng trai ra sức an ủi. " Linh à, nhưng anh vẫn không hiểu. Em vốn dĩ đâu phải là người ham mê vật chất?" Tùng đau xót nhìn người con gái tiều tụy trước mặt. " Hức...em chỉ là muốn anh ấy...hức theo đuổi đam mê của mình" " Nhưng như vậy cũng đâu cần phải..." " Anh không biết đâu...hức...anh ấy có tất cả. Anh ấy học giỏi, tài năng và có cả nhan sắc nữa...hức, anh ấy dư thừa khả năng để giàu có...nhưng chỉ vì yêu em, anh ấy từ bỏ gia đình...hức...anh ấy bị người ta khinh bỉ, dè biểu...em hức...em thật sự không thể sống nổi..." " Anh hiểu rồi, anh mong em sẽ không hối hận với quyết định của mình. Anh cũng mong Vĩ sẽ nhận ra. Vậy trong quãng thời gian đó, hãy cho phép anh chăm sóc hai mẹ con em dùm cậu ấy" .... .... " Các người làm gì vậy, mau thả chồng tôi ra. Chồng tôi đã làm gì sai chứ, đừng đánh anh ấy nữa mà" " Làm ơn đi...KHÔNG" Hắn ngồi trên xe ô tô khẽ giật mình nhìn cây dao của bọn đàn em đâm vào bụng một người đàn ông. Tất cả chỉ là tại cô...đừng trách hắn độc ác. Tùng à, vĩnh biệt người anh em. Hắn từ từ mở chiếc khăn voan trắng ra. Người con gái mà hắn yêu đang đứng trước mặt hắn. Giờ phút này hắn đã mong đợi biết bao nhiêu lâu rồi, cứ ngỡ là hắn sẽ vui chứ, sao bây giờ lại cảm thấy đau đến thế. Cô khóc, chẳng lẽ, cô đã yêu cậu ta nhiều tới thế sao. Từ ngày bị cô phản bội, hắn điên cuồng làm việc bất kể ngày đêm. Và giờ đây, khi hắn đã thành công, hắn đã là chủ tịch của một trong những tập đoàn danh tiếng nhất thế giới, hắn quay về tìm cô, hắn sẽ buộc cô phải hối hận với quyết định của mình. Nhưng không, cô đang hạnh phúc bên cậu ta, họ còn có với nhau một đứa con, căn nhà mà cô chê là nghèo nàn khi sống chung với hắn, bây giờ lại là mái ấm hạnh phúc đối với một người đàn ông khác. Giờ phút ấy trong lòng hắn ngùn ngụt lửa hận, hắn đã sai người giết chết người chồng yêu quý của cô, hắn đã tự tay giết chết chính người anh em của mình. Hắn bí mật tổ chức một đám cưới, hắn lừa cô vào tròng buộc cô phải khuất phục mà lấy hắn. Hắn chấp nhận yêu thương đứa con của hai người họ như chính con của mình, hãy chấp nhận cô đã từng là vợ của người khác, hắn chấp nhận cho dù cô có thù ghét hắn đến thế nào đi chăng nữa. Nhưng cô chỉ đứng đó khóc thầm làm lòng hắn đau nhói. Trong đêm tân hôn của hai người, hắn thì say mèm trong một quán bar. Còn cô bế đưa con của mình vào lòng, khẽ nấc lên từng tiếng...