Gọi Tao Là Anh Yêu
Chương 21 : Bà ác quỷ
Cậu đi vào trong nhà, mặt hớn mày hở, cười tủm tỉm
" Biến khỏi nhà này vui vậy sao?" Phu nhân ngồi đó, gương mặt sắc lạnh.
"....." Cậu không nói gì, đi thẳng lên phòng.
" Ngồi xuống đây đi, con bé đó, con không muốn hỏi gì sao?"
Cậu từ từ tiến tới cái ghế sô-fa lạnh ngắt.
" Mẹ muốn gì, tại sao lại làm như vậy? " gương mặt cậu vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
" Mẹ là chỉ muốn làm phúc cho nó thôi, chẳng phải con cũng mong muốn điều đó còn gì?" Bà nhấp một ngụm trà, cười như không cười.
" Tôi cũng mong những điều mẹ nói là sự thật" cậu cười đểu đi lên phòng.
Phu nhân ngồi ở đó, cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình, khóe mắt bắt đầu ươn ướt chảy một giọt nước mắt yếu đuối được bà thẳng tay quệt đi.
" Từ giờ con sẽ phải vất vả đấy con trai của mẹ"
.....
Hôm nay cậu đến trường sớm hơn hẳn mọi ngày, cảm thấy sao mà chính bản thân của mình vui đến nỗi tưng tửng lên luôn ấy chứ, đi mà cứ cười cười chào chào mọi người xung quanh như thân thiết lắm không bằng khiến họ nhìn cậu bằng con mắt " tội nghiệp, đẹp trai mà bị điên" suốt cả quãng đường.
Cậu từ từ mở cửa bước vào lớp, lấy lại vẻ chính chắn hơn một chút nhưng trong lòng sao cảm thấy như có trăm ngàn bó hoa đua nhau nở rộ. Cậu đưa mắt nhìn một lượt, nó chưa đến, cái con bé này, mọi hôm đến sớm lắm cơ mà, thật là tuột hứng quá đi mất.
Từng người từng người lũ lượt bước vào lớp, cũng đã bắt đầu đến giờ học mà chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Cậu chán nản, nó mà thử vào đây, cậu nhất định đập không thương tiếc vì cái tội đi trễ bắt cậu phải chờ.
Cậu đếm, người thứ 31, chỉ còn một người nữa là đủ, chẳng biết nó ở đâu nữa, thật là, chẳng lẽ nó gặp chuyện gì rồi. Cậu ngay lập tức xua đi cái ý nghĩ đó, trong lòng không khỏi lo sợ. Nó mà đến chậm một phút nữa thôi, cậu chắc chắn sẽ đi tìm nó ngay lập tức.
Cánh cửa lớp từ từ mở ra, cậu hồi hộp. Là nó, cái con nhỏ ngốc nghếch béo múp míp nhưng vẫn rất xinh xắn đang đi vào. Hôm nay nó xõa tóc, kẹp một cái nơ màu hồng gọn bên mang tai, trông rất đẹp và đáng yêu làm tim cậu lỡ mất một nhịp.
" Mày làm gì mà đến trễ vậy hả?" Cậu tức tối hét lên.
" Em...em, ngồi vào đây đi, em kể à nghe" nó kéo tay cậu ngồi xuống.
.....
1 tiếng trước.
Có một con nhóc béo béo xinh xinh phải lững thững đi bộ đến trường vì giữa đường mẹ bận phải đi săn hàng giảm giá. Nó vừa đi vừa hát tíu tít, lòng cảm thấy sao có một chút hồi hộp.
Nó đi vào một con hẻm vắng, chỉ cần qua cái hẻm này ra đến đường cái là sẽ tới trường. Nó sợ ma lắm vì cái hẻm này vừa tối vừa ẩm ướt, nó nhắm mắt chạy thật nhanh ra ngoài.
" Rầm..." nó ngã xuống một vũng sình, áo đầm phục dơ hết cả. Ngước mắt lên, có hai thanh niên cỡ 17, 18 tuổi tóc tai nhuộm đỏ chót, xăm trổ đầy mình.
" Con...con xin lỗi" nó run rẩy
Hai thanh niên quay qua xầm xì gì gì đó với nhau, một gã cười đểu.
" Con gì, cứ gọi tụi anh là anh được rồi, bé làm gì mà chạy như ma rượt thế?"
" Con...em...xin lỗi, em...em xin phép đi ạ" nó định chạy đi thì đã nhanh chóng bị một tên giữ tay lại.
" Làm gì mà đi nhanh thế, em đụng vào tụi anh thế này mà bỏ đi được sao?" Hắn liếm môi.
" Em...em xin lỗi"
" Lỗi phải gì mà xin hoài vậy con nhỏ kia, mẹ kiếp, có tiền không, lấy ra đền đi" tên bên cạnh tức giận quát.
Cả người nó run cầm cập, nước mắt đã bắt đầu rơi lã chã.
Nó móc túi lấy ra tờ 10 nghìn mẹ cho để ăn sáng đưa cho hai gã du côn.
" Dạ...đây"
Hai gã cười lồng lộn, trông như hai con mãnh thú hung hãn.
" Haha, cô bé nghĩ nhiêu đây là đủ à?" Hắn giật phắt lấy tờ 10 nghìn ném xuống đất.
" Nói nhiều, xử đi, tao đói" tên còn lại nhào vào giữ chặt hai tay nó, tên kia cười hè hè gỡ từng cái cúc trên người nó.
Nó khóc, nước mắt rơi ngày càng nhiều, nó lo sợ đến nỗi hai chân không đứng vững nữa, nó nghĩ đến anh Ca, ước gì anh ở đây thì anh nhất định sẽ bảo vệ cho nó, nó nghĩ mình sắp gục tới nơi thì bỗng nhiên có tiếng đấm đá liên hồi. Hai tên côn đồ ngã xuống đất máu chảy thành dòng, một cô bé xinh đẹp có mái tóc nâu được bới lên thành một chùm xinh xắn trên đầu nhẹ nhàng khoác áo lên người nó dìu vào chiếc xe đen dài đứng đợi trước hẻm.
" Em không sao chứ, đm mấy thằng chết dẫm, đến con nít cũng không tha" cô bé ấy lấy khăn lau người và tóc tai cho nó. Nó gục vào người cô bé ấy, khóc nhiều đến nỗi không nhớ mình đã ở trên xe với người xa lạ đáng yêu này bao lâu rồi.
" Tớ...tớ xin lỗi" nó ái ngại nhìn vào vai áo đẫm nước do mình gây ra.
" Không sao, hề hấn gì đâu, chị tên là Nguyễn Ngọc Trâm Anh, còn em?" Cô bé tưởng chừng chạc tuổi nó khẳng định mình là chị một cách hùng hồn làm cho nó cũng theo đà đó mà gọi là chị.
" Em...em tên Lê Ngọc Huyền My"
" Oa, tên em đẹp thế, rất vui được làm quen. Mai mốt đừng có đi một mình nữa nghe chưa, nếu có gặp lại thì chạy thật nhanh hay thụi cho tụi nó vài phát vào bụng chứ đừng có mà khóc, chẳng giải quyết được gì đâu" Trâm Anh xõa tóc nó ra kẹp lên đó một cái nơ màu hồng.
" Em...em cảm ơn"
" Thay đồ đi" Chị đưa cho nó một bộ đầm phục y chang đầm phục của nó, nó ngoan ngoãn nghe lời.
" Em cảm ơn ạ, nếu không có chị em chẳng biết làm thế nào nữa, với lại đồng phục trường em cũng đẹp thật nhưng không biết mấy anh đó lại cần đầm phục này làm gì nữa" nó ngây thơ.
" Trời ạ, tụi nó cần đầm phục em làm gì, cái tụi nó cần là....à mà thôi, nếu em không biết thì càng tốt" Trâm Anh cười nhìn con bé hồn nhiên đứng trước mặt
" Thế em phải trả đồ này cho chị bằng cách nào ạ ?"
" Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi" Trâm Anh nháy mắt tinh nghịch tiễn nó ra cửa xe
Nó tíu tít hết chào rồi lại cảm ơn, xong chạy bán sống bán chết vào trường để lại một cô gái mỉm một nụ cười thật đẹp.
.....
Cậu nghe nó kể mà mặt đen lại, như không tin vào tai mình, quay người nó như chong chóng, ngắm nghía mọi khía cạnh.
" Mày có bị làm sao không hả, cái con điên này"
" Em không sao hết á, mà sao em lại điên chứ" nó phùng mỏ chu môi.
" Điên quá đi còn gì, đã điên còn ngu nữa, thôi không sao là tốt rồi, bắt đầu từ ngày mai tao chở mày đi học" cậu đưa ra một quyết định hùng hồn.
" Ơ..." Nó tròn mắt.
" Mà nãy mày nói người cứu mày là ai"
" À là chị Trâm Anh, chị ấy dễ thương lắm ấy nhé" nó khen lấy khen để.
" Trâm Anh? Đừng nói là...chắc không phải đâu" Cậu bất giác rùng mình.
Cánh cửa lớp từ từ mở ra, đứng ở đó không phải là cô giáo của tụi nó mà là một cô bé gái xinh xắn tóc nâu được búi cao lên, gương mặt thanh toát cao sang hiện rõ mồn một.
" Chị Trâm Anh?" Nó mắt sáng rỡ.
Ai đó ngồi kế bên mồ hôi chảy như nước, sống lưng bỗng thấy lạnh ơi là lạnh nhưng vẻ mặt vẫn không giấu được sự ngạc nhiên
" Là bà ác quỷ?"
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
17 chương
101 chương
65 chương