Gọi Tao Là Anh Yêu
Chương 11 : Chồn hôi, khỉ con, tinh tinh, gấu đen và shopping
" Woa, ở đây đẹp quá anh Ca ơi" nó trầm trồ khen ngợi, hết chạy đến chỗ này tới chỗ kia, lăn xăn như một con...
" Ê khỉ, lại đây tao bảo" cậu khoanh hai tay lắc đầu. Vâng, sau một nụ cười hết sức ư chi gọi là đểu, cậu đã dẫn luôn nó tới trung tâm mua sắm thuộc sở hữu của tập đoàn nhà mình, và viễn cảnh hiện giờ là có một con chồn mặt bí xị dẫn một con khỉ mặc váy hồng cùng một con tinh tinh đeo kính lão tóc bạc phơ với đội ngũ gấu mặc áo vét đen đứng đằng sau yểm trợ.
" Mau qua đây" Cậu dắt tay nó đi vào một shop đồ trẻ em sang trọng, cô nhân viên niềm nở chào cậu và nó.
" Chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn mua đồ gì ạ?"
" Cho cháu xem các mẫu thiết kế mới nhất đi"
" Dạ vâng"
Con chồn hôi thử cho con khỉ con hết bộ này đến bộ khác, vẫn không ưng ý, lâu lâu còn quay qua hỏi ý kiến con tinh tinh già khiến cả đám gấu đen đứng đằng sau cười đau cả ruột.
" Cậu chủ, bộ này tôi thấy rất hợp với tiểu thư"
......
" Cậu chủ?"
Con chồn hôi hồn bay phách lạc, mặt mày đỏ bừng, ngơ ngơ ngác ngác nhìn con khỉ con mặt cũng đỏ không kém diện bộ đầm hai dây hơi dài qua gối, họa tiết hoa văn đơn giản nhưng tinh tế, nửa hở nửa kín, nhìn cực kì bắt mắt và sẹc...xi.
" Anh Ca...anh...anh...thấy đẹp không"
"......."
" Anh....anh Ca?"
" Hơ...hơ...hả" cậu giật mình, bắt đầu chảy máu mũi
" Anh...anh Ca...có sao không...máu?" Nó chạy lại, lo lắng hỏi.
" Mày...mày tránh ra, đừng...đừng có lại gần tao...tao không sao...ông lo cho nó dùm...cháu ra xe trước"con chồn hôi mặt đỏ bừng bừng, lấy khăn giấy ngăn máu mũi rồi chạy đi mất để lại con tinh tinh mỉm một nụ cười khó hiểu và con khỉ con lòng như lửa đốt.
" Tiểu thư, tiểu thư đừng lo, nhìn tiểu thư mặc bộ này rất đẹp" ông quản gia già tươi cười nhìn nó.
" Dạ vâng, cháu cảm ơn" nó bẽn lẽn đáp.
Trên chiếc xe hơi màu đen sang trọng có hai con người cực kì thú tính. Một đứa tưởng đứa kia giận mình cứ ngồi sát rạt lại, miệng năn nỉ không ngừng để cho đứa kia mặt đỏ ơi là đỏ, hết chửi rồi lại xô ra, máu không ngừng chảy xối xả.
" Thôi mà, đừng giận em nữa mà, máu ra nhiều quá, để em lau cho, có cần đi bác sĩ không?" Nó lo lắng.
" Không...không cần, mày tránh ra đi" cậu lại xô nó ra.
" Tại sao lại giận em chứ, em có lỗi gì hả ?" lần đầu tiên nó cảm thấy bực mình với cậu đến vậy.
" Tại mày hết đấy, ai kêu mày mặc đẹp quá làm gì để tao bị chảy máu...í" cậu giận không kém, phun huỵch tẹt hết những lời đang nghĩ trong đầu ra mới nhận ra mình nói lố.
" Tại sao em mặc đẹp lại làm anh Ca chảy máu chứ" nó ngạc nhiên mở to mắt nhìn cậu
" Tao...ừm...tao...á...xỉu" cậu vờ nhắm mắt gục đầu lên vai nó.
" Anh Ca ơi, có sao không, hay mình đi bệnh viện nhé, không đi Đà Lạt nữa" nó lo lắng lay lay đầu cậu.
" Không sao, mày cứ để như vầy, tí nữa rồi nó hết" cậu mỉm cười dịu dàng, mặt hơi ửng hồng.
" Dạ vâng" nó ngoan ngoãn lắng nghe, cố gắng ngồi thật im lặng để cậu được thoải mái.
........
" Oaaaa, mát quá à, mà có thật là anh Ca gọi điện ẹ em chưa đấy?" Nó nghi ngờ nhìn cậu.
" Tao nói dối mày thì được gì hở?" Cậu vừa nói vừa hít một hơi thật dài.
" Ờ ha, thế mà em không nghĩ ra" nó cười tủm tỉm.
Đà Lạt tuy là mùa hè nhưng tiết trời vẫn se se lạnh chứ không nắng gay gắt như ở Sài Gòn. Đi đến đâu cũng thấy hàng ngàn cây thông trải dài đến đó, thật sự rất dịu mát và ôn hòa. Đã bao năm rồi cậu chưa về nơi này, cậu cảm thấy rất nhớ mùi hương của hoa ly ly thoang thoảng và sự thanh khiết này. Nơi mà tuổi thơ của cậu cảm thấy thật sự có được một thứ gì đó gọi là hạnh phúc.
" Anh Ca à, mình đến Vinpearl Land chơi đi" cái giọng con nít của nó đánh thức cậu dậy khỏi cơn mộng mị.
" Vinpearl Land? "
" Đúng rồi, em nghe nói ở đó cảnh vừa đẹp mà vừa có nhiều trò chơi nữa, mình đi đi nha" miệng nó tía lia.
" Tao..."
" Đi mà, đi đi nha?" Nó làm bộ mặt cún con nài nỉ, hai mắt tròn xoe long lanh lóng lánh.
" Nhưng tao..."
" Thôi mà, anh Ca muốn gì em cũng làm cho hết, đi đi nha nha, anh Ca đẹp trai"
" Nhưng, cái đó nó..."
" Vậy là đi rồi ha, ui em cảm ơn nhìu lắm, thương anh Ca nhất luôn" nó quay qua ôm cậu một phát.
" Mày im coi, con ngu này, cái đó nó ở Nha Trang chứ không phải ở Đà Lạt, ngu thì vừa vừa thôi cho người ta ngu với chớ" cậu đỏ mặt tía tai, bực mình quát lớn.
" Ơ...ủa...ờ ha, đúng vậy thật. Vậy thôi thì mình đi Bà Nà hill đi, em nghe nói nó là cáp treo dài nhất Việt Nam luôn đó anh Ca" nó lại tiếp tục quá trình năn nỉ ỉ ôi.
" Ơ, nhưng..."
" Đến cả cái này mà anh Ca cũng keo kiệt với em nữa ư, anh Ca xấu tính thiệt đó, em rút rút hết, anh Ca xấu hoắc, chẳng có đẹp trai miếng nào cả" nó làm bộ mặt giận dỗi.
" Mày, tao...."
" Không nghe nữa, không nghe nữa, xin lỗi muộn rồi, em đi đây" nó đùng đùng giẫm chân bỏ đi để lại ai đó giận cũng chẳng được mà cười cũng chẳng xong, gan ruột đầu óc đến cả lộn tùng phèo với con nhỏ ngốc nghếch này.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
2 chương
32 chương
50 chương
12 chương
40 chương