Gõ Cửa Trái Tim
Chương 17
CHƯƠNG 17
Qu ả nhiên sau bao nhiêu năm không gặp Thiên Ân vẫn như xưa ,trên người vẫn toát ra loại khí chất cao ngạo,lạnh lùng như khi còn bé mà Trang từng biết:
“Lâu ngày không gặp mà mặt anh như vậy là có ý gì?Anh không thể tăng nhiệt lên một chút à? Em sắp chết cóng rồi đây này!” Trang nửa đùa nửa thật châm chọc Thiên ân.
“Anh nhớ không nhầm thì nhiệt độ trong phòng luôn là 26 độ,sao lại chết cóng được .Hay là cơ thể em không được bình thường.”
“Em chỉ đùa một chút thôi mà,anh có cần phải nghiêm trọng như vậy không?Lâu ngày không gặp nhớ anh ghê gớm luôn.” Trang chãy đến khoác tay anh trên mặt tươi cười rạng rỡ nhưng chỉ không được bao lâu cánh tay cô đã bị anh gạt ra:
“Sao đột nhiên lại trở về?”
“Không phải đã nói rồi sao,nhớ anh nên em về thôi.Hơn nữa em về còn là vì chuyện của hai chúng ta.”
“Chuyện hai chúng ta,chúng ta làm gì có chuyện gì mà nói.”
“Chả phải hai ông bố chúng ta muốn thân càng thêm thân sao? Mà nếu muốn như vậy chỉ có một cách là hai anh em mình kết hôn thôi.Em là tuân lệnh ba em mà về nước lấy anh .Hết rồi.” Trang nói như thể tường thuật lại một câu chuyện của ai đó như thể người kết hôn không phải là cô vậy.
“Kết hôn,em đừng đùa.”
“Sao lại đùa?Từ nhỏ em rất thích anh,hai nhà lại có mối quan hệ thâm tình nhiều năm,chuyện này rất hợp lí mà.Không lẽ anh không thích em? Hay là anh đã có bạn gái?”Với Thiên Ân câu nói này của cô như một đòn chí mạng với anh nó khiến cho anh mất đi sự khống chế ,mất đi vẻ bình tĩnh khi nãy mà gằn lên:
“Đùng anh chính là không thích em,hơn nữa anh cũng đã có người yêu.Chúng ta tuyệt đối không thể?” Phản ứng của anh không ngờ còn mạnh mẽ hơn cả trong tưởng tượng của cô.Quả nhiên người như anh tuyệt đối không thể chịu nghe theo sự sắp đạt của người khác.
“Đại ca à, từ chối thẳng thừng như vậy sao?Anh không thể bớt cho em chút mặt mũi sao,dù sao người ta cũng là con gái.”
“Vấn đề ở đây không phải mặt mũi mà vần đề là chúng ta căn bản là không thể”. Sắc mặt anh càng ngày càng tối sầm nhưng tâm trạng của Trang thì lại càng ngày càng vui vẻ,cô rất tò mò người con gái như thế nào mà có thể khiến núi băng trước mắt cô tan chảy,khiến anh từ chối cô thẳng thừng như vậy.Người này chắc chắn rất đặc biệt ,rất cá tính nên mới làm được chuyện mà trước nay không ai làm được dù sao cô cũng muốn gặp một lần.
Lúc đầu khi tới đây Trang chính là muốn hợp tác cùng Thiên Ân tìm cách xóa bỏ chuyện kết thân giữa hai nhà vì trong suốt mấy năm đi du học cô cuối cùng cũng tìm được một người bạn đời đáng tin cậy cho mình ,cô không thể chỉ vì nghe lời cha mà từ bỏ người mình yêu và cưới một người mà trước giờ mình xem như anh trai được nhưng mà khi đến đây nhìn phản ứng của đối phương cô lại không nhịn được mà buông lời thăm dò ,chòng ghẹo.Quả nhiên đúng như cô nghĩ “người anh” này của cô cũng sẽ không đồng ý hôn sự này, đúng như cô từng suy đoán. Tuy nhiên vui thì cũng vui rồi đùa thì cũng đùa xong rồi bây giờ phải vào việc chính nếu không không phải là uổng công hôm nay cô tới đây sao.
Trước đây từng bị anh chê là lùn hơn nữa còn thường xuyên lấy lí do này không cho cô chơi cùng nên đến bây giờ mặc dù cao 1m65 cô vẫn cảm thấy tự ti và rất ấm ức vì vậy cho nên hôm nay cô cố tình đi đôi giày cao gót cao 12cm đến đây để xem anh còn giám chê cô lùn nữa không.
“A…..a……….a…………a.aa……….a.”chỉ trong chốc lát tầm mắt cô quay cuồng thế rồi trong tích tắc lúc cô trượt chân đã có một vòng tay to rộng ôm cô vào vòm ngực rắn chắc bên tai còn vang lên câu nói không nhanh không chậm:
“Cẩn thận chứ ,sàn nhà rất trơn,cũng may là đỡ kịp nếu không mông em nở hoa rồi”.Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra:
“Tổng giám đốc đây là loại bánh mà ngài yêu cầu,tôi..tôi..tôi” lúc ngẩng đầu lên ngoài chữ “tôi” này ra Vân không nói thêm được từ nào nữa,theo góc nhìn của cô thì một nam một nữ đang ôm nhau mà khoảng cách lại rất gần ,sếp của cô còn hơi cúi đầu hình như đang hôn vị nữ chính trong lòng,tại sao lại để cho cô trông thấy cảnh tượng này chứ.Nếu như sếp cô là người khác thì cô sẽ giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp sau đó lẳng lặng rời đi sau đó ra ngoài tiếp tục công việc ,thậm chí còn có chút tò mò về vị mĩ nữ kia,thế nhưng nhân vật nam chính kia lại la người từng nói muốn ở cùng một chỗ với cô,muốn cô tin tưởng hắn mà yêu hắn ,trao gửi cuộc đời cho hắn,giờ cô mới hiểu có lẻ tất cả chỉ là lời nói ngon ngọt của ai kia,phải chăng vì cô khó khuất phục cho nên hắn mới nảy sinh ý chí muốn chinh phục chứ ở đây vốn không có hai chữ tình yêu.
“Quấy rầy hai người rồi,tôi xin phép ra ngoài”.
Giây phút ngước lên trông thấy Vân định rời đi mặt Thiên Ân phút chốc cứng lại,điều anh lo sợ cuối cùng vẫn cứ xảy ra hơn nữa lại còn kinh khủng hơn cả anh từng nghĩ,nhưng mà biểu hiện của cô như vậy rốt cuộc là thế nào,vẫn là cái bộ dạng bình tĩnh đến tuyệt tình nó khiến cho cái ý nghĩ muốn giải thích của anh như bị bóp chết từ trong tư tưởng ,những lời nói ấy bị nghẹn lại ở ngực rốt cuộc câu anh có thể nói cũng chỉ là : “Không có gì phiền cả,tụi anh chỉ là đang nói chút chuyện công việc”.
“Nếu không còn gì nữa em xin phép ra ngoài trước.” Nói xong cô quay đầu định bước ra ngoài trong lòng như rỉ máu,tai sao anh lại không nói gì,ít ra cũng nên cho cô một câu giải thích chứ,chỉ cần anh nói cô sẽ tin nhưng tiếc là anh một câu cũng không giải thích gì ;hóa ra anh vẫn chỉ như những vị công tử khác,căn bản là chả khác gì nhau ,chả lẽ đàn ông ai cũng không đáng tin như vậy sao,rốt cuộc trong lòng anh cô là gì đây.
“Khoan đã,chị là.....”Vị mĩ nữ kia cuối cùng cũng lên tiếng ,chả lẽ tình huống cẩu huyết trên truyền hình mà cô hay thấy lại thật sư xảy ra với cô sao,cô ta không muốn cô đi là vì muốn cô cảm thấy xấu hổ muốn cô biết ai mới là người xứng đáng với tên sếp biến thái này sao.Cái cảm giác này thật sự là đau,rất đau,tim cô như bị chính mình bóp chặt lại.
-“Tôi là Vân,thư kí của tổng giám đốc,xin hỏi cô có việc gì cần giúp đỡ.”Vân nhẹ nhàng đáp trả nhưng trong lòng như đang dậy sóng.
“Đúng là chị mà,chị không nhận ra em sao.....?” Trang mừng rỡ chạy lại ôm chầm lấy Vân.Trời ơi cái tình huống này là gì vậy,thái độ này là sao ,rốt cuộc là thế nào,cô có quen biết cô ta sao?Nhưng mà hình như trông cũng có vẻ rất quen thì phải....Nhưng là ai mới được,ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng một đoạn kí ức chầm chậm được cô tua lại trong đâu:
***
Đang đi dạo phố đột nhiên từ xa cô trông thấy một cô gái bị một tên thanh niên dồn vào góc tường trên mặt hắn là vẻ cọc cằn thô lỗ,hắn rít qua khẽ răng ””Đưa túi ra đây ngay”.Cô gái trên mặt là vẻ hoảng sợ tay thì ôm chặt chiếc túi trước ngực có chết cũng không đưa.
“Con ranh kia,mày giám bỏ tao đi theo thằn khác lại còn ôm hết tiền của bỏ đi là sao? Đồ đàn bà hư hỏng!” Hắn rít lên kèm theo đó là cái tát như trời giáng vào mặt cô gái kia.
“Anh nói gì,tôi không quen anh,có ai không cứu tôi với,làm ơn đi...” cô yếu ớt cất tiếng;má cô cũng đã đỏ lên .
“Đồ vô liêm sỉ,tới chồng mình mà cũng không biết,cô có nhiều chồng thế à,còn không mang tiền của tao ra đây nếu không đừng trách tao vô tình”.Nói xong hắn giựt mạnh chiếc túi trước ngực khiến cô gái ngã nhào ra đất.Mặc dù rất đau đớn nhưng cô ấy vẫn cố lao vào ôm lấy cánh tay anh ta van xin:
“Tôi van anh ,cái gì tôi cũng cho anh được nhưng chiếc dấy chuyền kia là của người yêu tôi, anh làm ơn trả lại cho tôi,làm ơn đi,nó rất quan trọng với tôi…”Cô gào khóc van xin trong vô vọng.
“Mày còn giám nói nữa đây là của tao,mày còn có người yêu cơ à,chồng mày còn ở đây đấy,đồ mất nết.” Nói xong anh ta lại tiếp tục vung tay cho cô gái kia một bạt tai.Có rất nhiều người đứng xem tuy nhiên không ai dám lại gần can thiệp có lẽ họ sợ bị người ta mắng là lo chuyện nhà người khác hoặc phần vì có lẽ sợ bị liên lụy nhưng có lẽ lí do thứ nhất nhiều hơn vì ai cũng nghĩ đây là việc của vợ chồng người ta nên không tiện xen vào ,có người chỉ ngao ngán lắc đầu.Chứng kiến một màn trước mắt câu đầu tiên trong đầu Vân chính là đàn ông quả nhiên không đáng tin;câu thứ hai chính là đàn ông càng ngày càng dã man ,ngang nhiên công khai đánh vợ nơi công cộng và thứ ba chính là tốt nhất đừng lấy chồng cho khổ sở,cứ một mình cho sung sướng, cô gái kia trẻ như vậy mà đã lấy phải tên chồng cặn bã ,vũ phu rồi,thật đáng thương! Không hiểu sao đột nhiên trong đầu cô lại nghĩ đến một bài báo cô từng đọc trên mạng nói rằng có kẻ đã lợi dụng tâm lí quần chúng để cướp giật,hắn giả vờ làm bố nạn nhân rồi đáng đập cướp giật công khai của nạn nhân ,tới khi hắn bỏ đi rồi thì người bị hại có báo công an cũng không có tác dụng gì nữa. Bỗng nhiên cô nảy ra một suy nghĩ có thể nói là khá khác người - có khi nào cô gái kia cũng là nạn nhân như cô gái cô gái bị cướp trên xe buýt mà cô từng đọc trên mạng,nhưng mà lỡ không phải thì sao? Nếu cô xen vào có khi lại bị người ta mắng cho là đi lo chuyện bao đồng,hay là xen vào chuyện nhà người ta thì sao nhưng nếu đúng thế thật thì nếu cô không giúp cô gái kia không phải càng thêm đáng thương sao với lại cô là con gái thân cô thế cô chưa chắc đã ngăn được tên đàn ông to cao vạm vỡ kia.Đang đắn đo suy nghĩ có nên giúp hay không thì cái tát như trời giáng lần thứ ba giáng xuống mặt cô gái tội nghiệp kia như động lực khiến cô nhảy vào quát lớn nhất thời giằng tay tên kia ra khỏi cô gái chiếc túi cũng theo đà mà vắng ra bên lề đường:
“Này anh kia anh có phải đàn ông không vậy,sao anh có thể đánh một người phụ nữ như vậy chứ”
“Tao thích thì tao đánh,vợ tao thì tao đánh,đừng có xen vào chuyện người khác.” Tên kia cũng gầm lên.Cô gái kia vội lao đến nhặt chiếc túi lên giọng yếu ớt phản kháng:
”Anh không phải chồng tôi,anh rõ ràng là ăn cướp.” Vừa nói cô vừa nép vào sau lưng Vân trên mặt vẻ sợ hãi vẫn chưa hề giảm xuống.
“Con ranh kia,đưa chiếc túi đây nếu không thì đừng trách.” Chưa nói hết câu hắn đã lao tới giật chiếc túi.
“Xoẹt…………” trong lúc giằng co chiếc áo khoác của Vân vô tình bị hắn kéo rách ,nếu là chiếc áo bình thường cô cũng không để tâm cho lắm thế nhưng đây là chiếc áo cuối cùng mà cha cô đã mua cho cô trước khi ông mất cho nên cô cực – kì để - tâm.Nhất thời máu điên trong người nổi lên khiến Vân mất đi khả năng khống chế,ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ và hành động tiếp theo của cô khiến cho toàn bộ những người xung quanh đi qua phải ngạc nhiên dừng lại nhìn.Một cô gái hung hăng giật chiếc túi từ tay một tên đàn ông sau đó dùng chiếc túi trên người mình ra sức đập lên người tên kia ,chân cũng kết hợp vô cùng nhuần nghuyễn mà đáp tới tấp vô người đối phương khiến hắn nhất thới không kịp phản ứng trước sự thay đổi này:
“Mẹ kiếp ,tên khốn khiếp nhà anh,anh bắt nạt một cô gái yếu đuối đã đành,anh có biết thương hoa tiếc ngọc hay không?Tôi không cần biết anh có phải chồng cô ấy không nhưng mà việc anh làm hôm nay là một thằng hèn….”
“Tôi..á…á…á”
“Anh còn giám kêu à,ai cho anh kêu,anh có biết anh vừa làm gì không?Anh vừa xé rách chiếc áo khoác ba tôi mua tặng cho tôi ,đó là chiếc áo tôi yêu quý nhât!! Anh biết không hả? Tôi đánh chết anh,không đánh anh tôi không phải người…..Tên khốn khiếp,đàn ông các người ,một lũ xấu xa…” Vân vừa hét vừa phang tới tấp còn tên khốn kia thì chỉ kịp ú ớ hơn nữa giời mọi người tụ tập đông cho nên hắn không thể rat tay đánh người tiếp được.
“Để xem anh còn giám giở thói côn đồ ra nữa không,phụ nữ chúng tôi không dễ bắt nạt đâu.Tôi cho anh đoạn tử tuyệt tôn luôn” vừa dứt lời chân Vân với tốc độ ánh sáng giáng một cú không thể “nhẹ” hơn vào “tiểu đệ” của hắn .Cú đá này rất đau khiến hắn chỉ biết dùng tay ôm lấy “tiểu đệ” của mình run rẩy nói không nên lời.Nhưng mà để an toàn cô phải bỏ đi thật nhanh mới được ,dù sao an toàn vẫn là trên hết nhưng mà cô vẫn không quên quẳng lại một câu cho hắn rồi mới hiên ngang bỏ đi:
-“Tôi không tin kẻ như anh có thể tạo nên một mầm non tương lai tốt cho đất nước,anh cơ bản là không xứng đáng…” Nói là hiên ngang nhưng mà chỉ một lát sau cô kéo cô gái kia chạy thật nhanh chạy tới khi không thở được mới dừng lại thở hổn hển.
“Em không ngờ mới ra nước ngoài mấy năm mà thủ đoạn lừa đảo trong nước đã biến hóa kinh khủng như thế này;hắn giám xưng làm chồng rồi công khai cướp đồ đánh em như thật…Đúng là xui xẻo mà”Trang thở hắt ra.
“Nói đến xui xẻo phải là tôi đây này,tự nhiên dính vào chuyện không đâu…Mà cô không sao chứ,có bị sao không,tên kia có lấy mất thứ gì không,cô mau xem lại túi đi.” Vừa nói Vân vừa đưa chiếc túi cho cô.Sau khi Trang mở ra xem thì thấy trong túi không mất gì hơn nữa điều quan trọng là chiếc dây chuyền còn nguyên.
“ May quá sợi dây chuyền vẫn còn nguyên,cảm ơn chị nhé”.
“Không có gì,chỉ là có cơ hội thì giúp đỡ thôi,tôi đi đây,lần sau ra đường nhớ cẩn thận hơn nhé”. Đoạn Vân vẫy tay rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
42 chương
72 chương
43 chương
112 chương