Cô y tá ở bàn phục vụ chú ý đến cậu bé. Cậu mặc một chiếc T shirt màu trắng, trên ngực có in hình xe tăng bọc thép, quần thể thao màu đen, khẩu trang đen, còn có quả tóc đen cực ngầu. Hai màu đen trắng khiến cậu trông sạch sẽ như. tranh thủy mặc, giống như một hoàng tử nhỏ bước. ra từ truyện tranh. Dễ thương chết mất! “Bạn nhỏ, cháu tìm ai vậy?” Chị y tá tươi cười bước tới, giọng nói rất dịu dàng “Cháu muốn tìm bố cháu!” Cậu bé tạm thời sửa lại. Mẹ nói, hành tẩu giang hồ không thể dễ dàng tin người. Ngoại trừ cảnh sát, không thể tùy tiện nói thật với người khác. Câu chàng ngấng đầu nhìn cô y tá: “Chị ơi, chị có biết bố em ở đâu không?” Cô y tá nhỏ nhìn thấy khuôn mặt của cậu chàng, băng khẩu che miệng, mũi, chỉ còn đôi mắt đào hoa đẹp khó tin lộ ra, khiến cô gái không khỏi choáng váng. Đôi mắt này giống y đúc tống giám đốc băng sơn của bọn họ! Chỉ có điều, tổng giám đốc không phải người tùy tiện cười nói, cho nên dù có tuấn tú, dung nhan quyến rũ, khí tức lạnh như băng phủ khắp toàn thân cũng khiến người ta chỉ dám nhìn xa mà không hưng cậu bé này thì khác, trông mềm mại, dễ thương, cười lên là có thể làm tan băng tuyết, đẹp trai đến mức khiến người khác không có sức mà kháng cự. “Biết. Giám đốc đang ở văn phòng trên tầng chín!” Cô y tá thốt lên, không chút nghĩ ngợi gì Câu nhóc có chút không vui, cậu trông rất giống con trai giám đốc sao? Chẳng nhẽ mặt cậu đại chúng lắm à2 Thái độ của cô y tá quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cúi eo kính cẩn nói: “Chị đưa em lên được không?” Cậu nhóc lắc đầu: “Không” Chị gái y tá này trông xinh xản nhưng đầu không sáng cho lảm, chị ấy mà ở cạnh sẽ làm hỏng chuyện tốt của cậu. Lúc này cửa thang máy vừa khéo mở ra, cậu nhóc nhanh chân chui vào trong thang máy. Khi thang máy lên cao, vị trí mục tiêu hiển thị trên đồng hồ ngày càng gần cậu hơn. Khi lên đến tầng chín, vị trí mục tiêu gần như trùng với bản thân cậu. Cậu chàng bước ra khỏi thang máy, làm theo hướng dẫn của hệ thống định vị, nhanh chóng tìm đến căn phòng bị mà Lạc Thanh Du đang bị giam. Trên cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng dán “Phòng nghỉ tổng giám đốc” Câu chàng đấy cửa, nhưng nó không di chuyến. Cậu nhìn vào ổ khóa vân tay toàn bảng đông trên cửa định đưa ngón tay út lên vùng nhận diện vân tay, không ngờ sau khi tia hồng ngoại quét vân tay, nghe thấy thấy khóa vân tay phát ra tiếng, cửa. bất ngờ mở ra. Cậu chàng ngẩn người, cái khóa vân tay này thiết kế riêng cho mình à? Chàng vừa mở cửa bước vào liền thấy mẹ mình nhếch nhác không tả được, đang bị trói lại cạnh chân bàn, đầu tóc rối bù như chuồng gà, mặt vùi vào đầu gối, vai co giật. Mẹ khóc? Kể từ khi cậu có trí nhớ, chưa bao giờ thấy mẹ khóc. Mẹ mà khóc, chắc chản là do phải chịu rất nhiều uất ức. “Mẹ ơi!” Cậu chàng ném xe trượt, chạy đến trước mặt Lạc Thanh Du, nhanh chóng cởi trói cho. Mẹ. Lạc Thanh Du nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, dễ thương của con trai mình, ngẩng mặt đầy nước. mắt, nhìn thấy bé Tùng đang đứng trước mặt mình, Lạc Thanh Du sững sờ. Đưa mắt nhìn về phía khóa vân tay, câu đố trong lòng cuối cùng đã được xác minh. Hóa ra dấu tay của bé Tùng giống với Chiến Quốc Việt Bé Tùng tháo khẩu trang, khuôn mặt đẹp đến phạm quy trông có vẻ tức. “Mẹ, nói cho con biết, tên khốn nào đã bắt nạt mẹ? Con trai mẹ sẽ thay mẹ giết kẻ đó” Nói xong, cậu còn phóng khoáng thực, lưu loát thực hiện động tác xoay người đá chân độ khó cao. Trình độ taekwondo của bé Tùng rất lợi hại. Ngày xưa, bé Tùng sức khỏe kém, Lạc Thanh Du để cậu đi tập taekwondo để nâng cao thể chất. Không ngờ, thầy giáo lại nói cậu là một tuyển thủ thiên phú. Hai năm qua, những chiếc cúp. †aekwondo mà bé Tùng giành được đã lấp đầy thư phòng. Đặc biệt sáu tháng trở lại đây, cậu bắt đầu thách đấu với lứa lớn hơn, đạt được thành tích rất tốt Lạc Thanh Du lại khẩu trang lại cho cậu: “Ở đây rất nguy hiểm, chúng ta đi khỏi đây đã rồi nói sau” “Vângf” Bé Tùng ngoan ngoãn trả lời Trước khi bỏ đi, Lạc Thanh Du đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: ‘Chờ đã, chúng ta phải tìm cách phá hủy hệ thống giám sát ở đây, không cho kẻ xấu phát hiện ra sự tồn tại của con” “Đơn giản, cứ giao cho con.” Ngay sau đó, máy quay giám sát của tòa nhà mất hình ánh. Biệt thự Hải Thiên ở Thành Nam. Biệt thự tư rất lớn, diện tích sân vườn còn rộng hơn. Hệ số sử dụng đất của khu này đạt mức thấp kỷ lục trong lịch sử thành phố, dưới 0,5. Tất nhiên, những người có thể định cư ở Hải Thiên không chỉ cần có tiền mà còn phải có quyền. Chiếc xe Lincoln của Chiến Hàn Quân phi cực. phiêu vào nhà để xe ngầm, nhanh chóng dừng lại Ngay sau đó Chiến Hàn Quân chui ra ngoài, hỏa tốc đi vào nhà. Mở cửa chống trộm nhưng lại ngửi thấy mùi thức ăn ngon, Chiến Hàn Quân hơi kinh ngạc nhìn vào trong nhà “Anh cả, sao anh lại vẽ?” Chiến Anh Nguyệt bưng một đĩa sườn xào chua ngọt, chào hỏi Chiến Hàn Quân vừa vào cửa. Mẹ của Chiến Hàn Quân đang bày bát đũa. Bố của Chiến Hàn Quân đang ở khu vực vui chơi trong phòng khách, cùng cháu trai chế tạo robot Lego. Gọi là “cùng”, chỉ có điều ông lão ngồi bên cạnh Chiến Hàn Quân tự hào nhìn cháu mình. Chiến Hàn Quân hoàn toàn không để ý đến sự Tôn tại của ông lão. Chiến Hàn Quân thay giày, đi tới chỗ Chiến Quốc Việt, nhẹ nhàng nói: ‘Nếu ông bà nội đều tới, sao bố nhất định phải về? Trưa nay bố rất bận. ‘Bận chỉnh mẹ con! Chiến Hàn Quân mắt điếc tai ngơ, cậu không biết mệt chất đống Lego lên, người máy Lego của cậu còn cao hơn cả cậu. “Nói chuyện!” Chiến Hàn Quân nói “Bố tự về còn gì” Chiến Quốc Việt lạnh nhạt nói. Ngụ ý là chân là của anh, cậu ấy cũng đâu trói anh, không muốn về nhà thì đứng trở về, về rồi dựa vào đâu mày cau mặt có với cậu? Chiến Hàn Quân nhất thời câm họng, nhưng cố nén bực, giảng đạo lý với Chiến Quốc Việt. “Bố lo con buổi trưa không có cơm ăn nên mới chạy về nhà. Nếu con có thế nói với bố qua điện thoại ông, bà đến rồi, bố cần gì chạy đôn chạy đáo về nhà.” “Bác sĩ nói con bị tự kỷ, bố còn mong con nói nhiều hơn à? Đần!” Chiến Quốc Việt đặt miếng lego cuối cùng vào mắt người máy, đứng dậy, đẩy Chiến Hàn Quân ra rồi tự mình lên tầng. “Bây giờ không phải còn đang nói rất nhiều à?“ Chiến Hàn Quân nói. “Phát huy vượt xa bình thường!” Chiến Quốc. Việt nói Chiến Hàn Quân bị Chiến Quốc Việt chọc đến xanh cả mặt. Ông bố đẻ ở bên cạnh, cười ha hả nói mát: “Con đẻ” Chiến Hàn Quân tức giận đến mức đưa tay ra định hất người máy của Chiến Quốc Việt, ông lão hoảng sợ ngăn lại: “Đừng làm thế. Đây là mẹ của Quốc Việt, còn động vào mẹ nó, con trai con sẽ trút sang mẹ con”” Trước kia đều như vậy, Chiến Hàn Quân chọc giận Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt điên lên cá nhà đều gặp họa. Bà ôi thương cháu, lần nào cũng gào khóc một hồi mới có thể dừng lại.