Giúp ba cua lại mẹ nhé

Chương 732 : Tôi thua rồi

Nghiêm Linh Trang bước đến và đột nhiên co chân lên. Dư Nhân không ngờ Nghiêm Linh Trang sẽ làm điều này với anh ta nên không né kịp, anh ta xoay người kêu lên: “Nghiêm Linh Trang, cô dám..” Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi ghét nhất loại tiểu nhân thấy người khác khó khăn thì nhân cơ hội lợi dụng” Sau đó tức giận xoay người bỏ đi Nghiêm Linh Trang và ông cụ Chiến gọi taxi và rời đi. Dư Nhân nhìn theo người phụ nữ ấy, vẻ mặt khó tả. Người phụ nữ này không phải là rất ngay thẳng sao? Thật lâu sau, khóe môi anh ta cong lên, thật sự là càng ngày càng thích cô. Dư Nhân đi vào bãi đỗ xe, bên cạnh Mercedes của anh là một chiếc xe thế thao. Người lái xe đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, bịt tai, đang nghe nhạc, toàn thân anh ta rung rỉnh theo điệu nhạc Rock. Dư Nhân lên xe, điện thoại di động của anh vang lên tiếng chuông báo động: “Cậu chủ, cảm nhận được máy định vị GPS” Dư Nhân nhìn về phía chiếc xe thể thao, ánh mắt sắc bén: “Này anh trai, Chiến Hàn Quân phái anh đến đây à?” Người lái xe thể thao cởi bỏ lớp ngụy trang để lộ gương mặt điển trai tỏa nắng. Lâm Miên mỉm cười hiền lành: “Thưa anh, anh nói giỡn gì thế? Tôi không biết Chiến Hàn Quân” Dư Nhân cười rồi gật đầu: “Vậy sao” Sau đó mở cửa, ngồi vào xe Mercedes. Rất nhanh sau đó, Lâm Miên phát hiện máy định vị GPS mà anh ta lắp đặt trong chiếc. Mercedes đã bị lộ. Dư Nhân cười đảc ý rồi phóng xe đi, chiếc Mercedes lao vút ra ngoài “Có giỏi thì đuổi theo đi” Lâm Miên khởi động xe thể thao, cẩn thận đuổi theo. Cứ như thế, trong thành phố diễn ra một cảnh kinh hồn. Một chiếc Mercedes chạy phía trước, một chiếc xe thể thao đuổi theo sát nút. Sắc mặt Dư Nhân rất khó coi, anh ta vốn cho rằng mình có thể dễ dàng thoát khỏi tâm mắt của Chiến Hàn Quân, không ngờ người này lại cao tay như vậy. Giữa thành phố nườm nượp người qua lại và các cửa hàng, Dư Nhân dù không muốn nhưng vẫn lái xe lao điên cưồng về phía trước. Lâm Miên đổ mồ hôi lạnh, “Tên này cho răng đây là đường núi sao? Lái xe nhanh như: vậy không sợ sẽ đụng phải người à?” €ó lẽ lái xe trong thành phố không thể phát huy được sở trường của mình, Dư Nhân bèn lái xe ra ngoại thành. Lâm Miên một mực đuổi theo. Cuối cùng khi đi vào đoạn đường núi quanh co, chiếc Mercedes tựa như một con sư tử nổi giận, bất ngờ quay đầu và đâm thẳng vào chiếc Ferrari. Đường núi chật hẹp, bởi vì cái gọi là không thể buông tha nên người dũng cảm sẽ chiến thẳng. Lâm Miên mạnh mẽ đạp ga nghênh đón. Dư Nhân cong môi cười lạnh, “Hóa ra mày không sợ chết” Hai chiếc xe như muốn đâm vào nhau, chiếc Mercedes của Dư Nhân bỗng nhiên bay vọt lên và cán ngang sát chiếc xe thể thao. Có tiếng rắc vỡ vụn phát ra từ cửa sổ của xe thể thao. Đồng tử Lâm Miên co lại, bàn ga đã đạt tới giới hạn, chiếc xe thể thao và Mercedes trượt qua nhau. Lâm Miên vừa chui ra khỏi xe, chiếc xe đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt. Dư Nhân mỉm cười nhìn Lâm Miên may măn giữ được một mạng, nói: “Về nói với Chiến Hàn Quân, tôi muốn lấy Nghiêm Linh Trang” Sau đó chiếc Mercedes lại xé gió lao đi. Lâm Miên lập tức gọi điện cho Chiến Hàn Quân, tỏ ra buồn bực vì thất bại: “Tổng giám đốc, tôi thua rồi. Xe của cậu ta chắc chẳn đã được lắp thiết bị cao cấp hơn so với chúng ta, mới có thể cảm nhận được thiết bị theo dõi của chúng ta. Hơn nữa, khi hai xe va chạm nhau, hiệu xuất của chiếc xe quá tốt, còn xe của tôi thì tự bốc cháy”