Giúp ba cua lại mẹ nhé

Chương 725 : Vượt khó tiến lên

Chiến Hàn Quân tựa đầu vào lưng ghế xe lăn ở phía sau, trên mặt xuất hiện vẻ chán nản buồn bã, có chút không cam lòng nói: “Vậy xem ra, sự lo lắng của ông cụ Nghiêm không phải là không có lý” Rốt cuộc là nhà họ Chiến đã đắc tội với nhân vật lớn nào? Mà có thể khiến cho ông cụ Nghiêm và ông cụ Chiến kiêng dè đến như vậy. Quan Minh Vũ trầm ngâm nói: “Tổng giám đốc, chẳng lẽ nhà họ Chiến thật sự có cất giấu bí mật không thể cho ai biết sao?”. Truyện Đô Thị Trong đầu của Chiến Hàn Quân hiện lên lời nhắc nhở của ông cụ Nghiêm dành cho anh: chữ “Dư”. Chiến Hàn Quân đắn đo: “Nếu muốn biết được kẻ đứng phía sau là ai, chỉ sợ cần phải tìm ra đáp án của bí mật trên người mẹ tôi” Vẻ mặt của đám người Quan Minh Vũ bắt đầu nặng nề. “Tổng giám đốc, thân phận của mẹ ngài đã bị nhà họ Chiến chôn giấu gần nửa thế kỷ rồi. Bây giờ lại điều tra thân phận của bà ấy lần nữa, e rằng sẽ bị nhà họ Chiến ngăn cản đủ đường” Quan Minh Vũ nhắc nhở Chiến Hàn Quân. Chiến Hàn Quân nói: “Vượt khó tiến lên” “Vâng” Quan Minh Vũ trả lời. Cánh tay của Phong Mang bị thương, cũng may chỗ bị thương cũng không phải là vị trí quan trọng nào, bác sĩ cầm máu cho anh ta, sau khi băng bó xong thì Phong Mang được quấn băng thật dày cho xuất viện. Bây giờ vấn đề an toàn của Chiến Hàn Quân trở thành vấn đề được coi trọng hàng đầu, nhiệm vụ theo sát bên cạnh chăm sóc cho Chiến Hàn Quân được giao cho Diệp Phong đảm nhiệm. Quan Minh Vũ không để ý đến sự phản đối của Chiến Hàn Quân, cưỡng ép sắp xếp hơn mười vệ sĩ đi theo anh. Lâm Miên cũng nằm trong số đó. Buổi tối, Chiến Hàn Quân trở về vườn hoa Nhật Lịch. Bọn trẻ nhìn thấy có một đội ngũ hơn mười vệ sĩ đi theo ở phía sau thì há hốc mồm. Chiến Quốc Việt có suy nghĩ tỉ mỉ, dò hỏi: “Bố, sao họ lại đến đây” Từ trước đến nay Chiến Hàn Quân không che giấu hết tất cả nguy hiểm ở trước mặt con trai. Anh cảm thấy, bé trai thì nên tôi luyện phẩm chất của mình, sau này khi gặp phải khó khăn hiểm trở mới có thể gặp nguy mà không loạn. “Quốc Việt, chúng ta đã bị người xấu để mắt đến. Mấy ngày nay tụi con nhất định phải cẩn thận đó” Chiến Hàn Quân trịnh trọng dặn dò mấy đứa trẻ. Chiến Quốc Việt gật gật đầu: “Con biết rồi” Bảo bối Thanh An lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Bé Thanh Tùng vỗ vai của cô bé an ủi: “Đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em” Chiến Hàn Quân nhìn sang bé Thanh Tùng dũng cảm không sợ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ tròn tròn của cậu, nhắc nhở cậu: “Bố biết là võ thuật của con không tệ. Chẳng qua là kẻ thù lần này vô cùng lợi hại. Cho nên bố nhắc nhở con một câu: Lúc gặp phải nguy hiểm thì không được cậy mình mạnh, đầu óc luôn luôn có tác dụng nhiều hơn tài nghệ” Vẻ mặt của bé Thanh Tùng vẫn không biết sợ: “Bố, bố cứ yên tâm đi, có Chiến Quốc Việt ở đây, anh ấy động não, con ra tay, vào lúc quan trọng. Em gái còn có thể sử dụng mỹ nhân kế. Tụi con sẽ không sao đâu.” Chiến Hàn Quân vuốt vuốt tóc của cậu, giọng nói trở nên nghiêm túc lại: “Con và Quốc Việt là đàn ông con trai, bất cứ lúc nào cũng không thể mang sự an toàn của em gái ra để đùa. Có hiểu không?” “Dạ” Bé Thanh Tùng nói. Thần kia của bảo bối Thanh An thô nên không biết nguy hiểm, không lo lắng chút nào. Trái lại càng quan tâm chuyện trước mắt hơn. “Bố, sao mẹ không trở về chung với bố vậy?” Trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Chiến Hàn Quân lặng lẽ che phủ một chút cô đơn. Lần này Linh Trang thật sự bị anh làm tổn thương đến tận tim. Cô không bằng lòng để ý đến anh nữa. “Bố, con đã nhắc nhở bố rồi mà, hành hạ vợ sảng khoái nhất thời, theo đuổi vợ đây thuốc súng. Bố còn không tin à?” Chiến Quốc Việt rầu rĩ đi ra ngoài Bé Thanh Tùng thấy bố đã rất khó chịu rồi nên không đành lòng trách móc anh nặng nề, mà vô cùng ấm áp trấn an bố: “Bố, bố đừng khó chịu nữa. Chỉ cần bố quỳ xuống nhận sai với mẹ thì mẹ sẽ tha thứ cho bố ngay. Lúc trước con và em gái phạm lỗi, chiêu này lần nào cũng có tác dụng” Chiến Hàn Quân liếc mắt nhìn hai chân cứng đơ của mình, im lặng. Đêm, yên lặng như tờ. Vườn hoa Nhật Lịch đần chìm sâu vào trong sự yên tĩnh xa xăm. Chiến Hàn Quân lại ngồi bên cạnh cửa sổ. Quan sát vầng trăng tròn trên bầu trời đêm mênh mông vô tận kia, sinh ra nỗi buồn vô hạn. Anh vừa hi vọng, bí mật bị nhà họ Chiến cất giấu sẽ sớm được công bố với người đời, nếu như vậy thì ít nhất anh sẽ không còn thấp thỏm băn khoăn, chỉ cần vượt qua mọi chông gai rèn giữa mà tiến lên.