Phong cách và tài năng có một không hai trước kia giờ chỉ còn lại sự ngang ngạnh. Nghiêm Linh Trang ngây ngốc nhìn anh, nước mắt lã chã rơi xuống. Cuối cùng, vì không kiềm chế được cảm xúc đau thương, cô đưa tay bịt miệng mình lại mới có thể không cho tiếng khóc của mình truyền ra ngoài. Cô ở trong phòng bệnh bầu bạn cùng anh suốt chín tiếng đồng hồ, không ăn không uống, chỉ lẳng lặng nhìn anh như vậy. Bác sĩ giục cô rất nhiều lần, nhưng Nghiêm Linh Trang toàn ủ rũ trả lời ông ta: “Cứ để tôi ở với anh ấy thêm lúc nữa” Đời này cô chưa được nghe lời anh nói. Anh luôn muốn trói buộc cô bên mình, nhưng cô lại luôn có đủ các loại lý do để rời khỏi anh. Nếu cô không ngang ngạnh tùy ý như vậy thì có lẽ anh trai đã không xảy ra kiếp nạn như thế. Cho dù không tránh khỏi kiếp nạn như vậy thì có cô bầu bạn bên cạnh, ít nhất anh cũng sẽ không cô đơn như bây giờ. Tác dụng của thuốc gây mê dần yếu bớt, Chiến Hàn Quân dần dân tỉnh lại từ trạng thái ngủ mê man. Ý thức anh dần hội tụ lại, đầu nặng trịch, mí mắt cũng nặng nề không hé ra nổi. Nhưng bên tai lại có tiếng khóc sụt sùi, âm thanh đó kèm theo sự kiềm chế và nín nhịn, rõ ràng trong lòng vô cùng bi thương nhưng lại không dám khóc to. Chiến Hàn Quân bị phân tâm phiền lòng vì tiếng khóc não nề này, anh vẫn chưa chết mà, khóc tang hơi sớm đấy. “Anh, xin lỗi, sau này em sẽ không rời khỏi anh nữa” Giọng nói của Nghiêm Linh Trang kèm theo vẻ không cần liêm sỉ và có cả sự sợ hãi, vang lên rõ ràng bên tai anh. Trái tim đã chết của Chiến Hàn Quân như cây khô giữa trời đông giá rét đột nhiên gặp được mùa xuân nắng gắt như lửa, tất cả băng tuyết đều bị hòa tan, tất cả sự mục nát, khô héo tàn tạ đều như được rót vào suối nguồn trong trẻo, lại sinh sôi nảy nở ra một vùng đất xanh tươi mơn mởn hơi thở mùa xuân Là Linh Trang của anh đã về rồi Anh mừng rỡ, nhưng cũng thương cảm vô hạn Tại sao lại cứ phải là lúc này? Thấy anh tiều tụy hốc hác như vậy, chẳng trách cô lại khóc ghê gớm như thế. Bác sĩ lại bước vào giục Nghiêm Linh Trang: “Bà chủ, cô đã ở đây chín tiếng đồng hồ rồi. Dù sao cô cũng phải đi uống ngụm nước, ăn miếng cơm mới có thể có sức bầu bạn tiếp với tổng giám đốc chứi” “Chín tiếng ư!” Nghiêm Linh Trang giật mình vì thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy. Có lẽ là con số “chín” may mắn đã xua tan nỗi đau thương của cô, cô đột nhiên cười rồi nói với Chiến Hàn Quân: “Anh, ngày mai em lại đến thăm anh” Sau khi Nghiêm Linh Trang rời đi, trong phòng bệnh lại khôi phục sự tĩnh mịch. Mà Chiến Hàn Quân lại đột nhiên mở mắt vào lúc này. Phòng chăm sóc trắng tinh, mùi nước khử trùng ngập khắp phòng bệnh, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ và chiếu xuống mặt đất, tạo thành từng bóng mờ loang lổ. Cứ như tất cả những gì vừa nghe đều là mộng ảo vậy, đôi con ngươi bơ phờ của Chiến Hàn Quân lại từ từ khép lại. Ngày hôm sau. Bác sĩ kiểm tra tổng quát cho Chiến Hàn Quân, cuối cùng tuyên bố: “Dấu hiệu sinh tôn của tổng giám đốc đã trở nên ổn định, hoàn toàn thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, có thể chuyển vào phòng bệnh phổ thông ri Thế là Chiến Hàn Quân được chuyển tới phòng bệnh VIP của bệnh viện. Sau khi thuốc gây mê hết tác dụng, Chiến Hàn Quân lại chầm chậm mở mắt. Khi anh phát hiện mình nằm trên giường bệnh, hai chân chẳng có cảm giác gì, không thể nhúc nhích được, gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân lập tức phủ băng sương “Chân tôi sao vậy?” Anh hỏi bác sĩ. Trong lòng vụt qua dự cảm không hay, bởi vì anh nhớ đến tối hôm xảy ra chuyện, lúc anh gặp đám côn đồ tập kích, đám côn đồ kia đã từng chích vào hai chân anh vật chất gì đó không rõ nguồn gốc. Rất rõ ràng, đám người đó đã đạt được mục đích. “Tổng giám đốc, hai chân anh bị teo cơ nhẹ “Còn đứng dậy được không?” Anh cần răng hỏi. ‘Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm trọng: “Tổng giám đốc, việc này cần kỳ tích” Khóe môi Chiến Hàn Quân nhếch lên một nụ cười tự giễu. Chuyện phục hồi e là mãi mãi không thể, bây giờ anh nên cầu nguyện cho hai chân mình sẽ không trở nên tệ đi nữa mới đúng.