“Được rồi, mẹ biết rồi. Hàn Quân, con để chúng ta rời đi là vì không muốn nhìn thấy bố của con, có phải không? Trong lòng con vẫn hận ông ấy, nhưng lại không thể báo thù rửa hận cho Lạc Thanh Phương, vì thế con muốn đuổi chúng ta đi. Nếu như làm vậy khiến trong lòng con cảm thấy dễ chịu hơn thì mẹ sẽ giúp con, chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức” Dư Thiên An kéo tay Chiến Bá Minh, muốn đi ra ngoài ngay lập tức. Chiến Hàn Quân lặng im. Chiến Bá Minh nhìn Chiến Hàn Quân một cách cưng chiều, mấp máy môi, nhưng một lúc lâu cũng không gọi ra được hai chữ “con trai”. “Hàn Quân, cậu phải tự bảo vệ chính mình thật tốt. Cậu khỏe mạnh thì tôi và mẹ cậu đều yên tâm” Dường như yết hầu Chiến Bá Minh bị thứ gì đó lấp đầy. Sau khi ông gian khổ tự ép buộc chính mình nói ra được câu này thì lập tức hốt hoảng chạy trối chết như binh lính đào ngũ. Ngay lúc Chiến Bá Minh và Dư Thiên An đi tới cửa, Chiến Hàn Quân vẫn luôn im lặng một lúc lâu bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: “Nếu gặp chuyện gì thì hãy gọi điện cho trợ lý Quan Minh Vũ của tôi, đừng tự mình gánh vác” Thân thể của Chiến Bá Minh hơi run lên, trên khuôn mặt lạnh lẽo chậm rãi nở một nụ cười sáng sủa. “Được? Ông nhẹ nhàng trả lời. Chiến Hàn Quân sắp xếp xe cho bọn họ, sau đó đứng nhìn tảng đá xanh trong cái sân rộng rãi của vườn Hương Đỉnh. Sau khi Chiến Bá Minh và Dư Thiên An lên xe, chiếc xe nổ máy một lúc rồi chậm rãi chạy ra ngoài. Dư Thiên An và Chiến Bá Minh lưu luyến nhìn chäm chằm vườn Hương Đỉnh, ánh mắt đau lòng chua xót cố găng xuyên thấu qua tất cả những chướng ngại vật để thấy rõ người đứng trước cửa sổ chạm khäc điêu nghệ. Nhưng tốc độ của xe càng ngày càng nhanh, cuối cùng vườn Hương Đỉnh cũng bị lùi lại ở tít xa phía sau. Dư Thiên An bỗng nhiên ngã vào lồng ngực của Chiến Bá Minh, bà khóc rống lên: “Bá Minh, người một nhà chúng ta nhất định phải tách ra như vậy sao?” Chiến Bá Minh ôm Dư Thiên An, vẻ mặt đau khổ. Ông không biết tại sao Chiến Hàn Quân nhất định phải đuổi ông đi. Việc hận ông cũng có thể là một nguyên nhân, nhưng ông luôn mơ hồ cảm thấy Chiến Hàn Quân làm như thế là vì có nguyên nhân khác. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi Biệt thự Ngọc Bích. Lúc này Chiến Bá Minh mới nhớ ra việc dò hỏi tài xế đang chở mình: “Hàn Quân muốn đưa chúng tôi đi đâu?” Tài xế quay đầu, để lộ ra nụ cười nịnh bợ, nói: “Ông chủ, bà chủ, Tổng giám đốc chỉ dặn tôi đưa hai người đến sân bay thôi. Còn con đường sau đó là do ông chủ, bà chủ tự quyết định” “Nó thật có lòng” Chiến Bá Minh nói Từ trước tới giờ, việc rời khỏi Biệt thự. Ngọc Bích vốn là giấc mơ của Chiến Bá Minh Nhưng ông không ngờ rằng có một ngày ông thật sự được rời khỏi nơi này là do con trai của ông giúp ông hoàn thành ước nguyện. Tâm trạng của Chiến Bá Minh đương nhiên phải vui mừng chứ, chỉ là vui quá hóa buồn. Bỗng nhiên, chiếc xe xóc nảy ngay trên con đường nhựa. *Xảy ra chuyện gì vậy?” Chiến Bá Minh nhìn mặt đường băng phẳng, cảnh giác hỏi. “Kỳ lạ, tại sao đột nhiên tôi không thể khống chế được chiếc xe này..” Trên gương mặt của người tài xế xuất hiện những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Một chiếc xe ô tô nhỏ màu đen bỗng xuất hiện ngay sát bên cạnh bọn họ, Chiến Bá Minh nhìn thấy một người có một vết sẹo ở trên mặt đang cười giễu cợt, trên tay của người này đang cầm bộ máy điều khiến từ xa! Trong nháy mắt, sắc mặt Chiến Bá Minh trở nên trắng bệch. Ông chợt nhớ tới Nghiêm Linh Trang vào chín năm trước. Không ngờ rằng, bây giờ có người làm lại thủ đoạn gây án năm đó một cách hoàn mỹ, nhưng điểm khác biệt chính là lần này người bị hại là ông. Chắc đây chính là báo ứng! Ông ôm chặt Dư Thiên An theo bản năng, hai tay che đôi mắt của bà lại.