“Đây là tai tiếng của cậu Quân, vì để che giấu chuyện tai tiếng này, cậu Quân đã hi sinh biết bao nhiêu người vô tội. Ngay cả người phụ nữ cậu thích nhất cũng bởi vì vậy mà chết. Mà tôi, ở chỗ không có ánh sáng này chính là để bảo vệ điều bí mật đó. Cậu hỏi tôi, có phải hỏi nhầm người rồi không?” Người đàn ông từ từ bò dậy, ông đưa tay vào trong túi của mình, lấy ra một ống tiêm. Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân vẫn như cũ, ngay cả khi ông đưa ống tiêm về phía mình, cơ thể anh bị lực lớn đè xuống, ống tiêm xẹt qua người anh. Chiến Hàn Quân tức giận không thôi, nhặt ống tiêm trên đất lên rồi hướng về phía người đàn ông đó, ống tiêm để trên cổ họng của ông. “Ông hại chết Linh Trang?” Đáy mắt của người đàn ông hiện rõ sự ma mị cùng với một nụ cười tàn nhẫn, khát máu: “Đúng vậy, cô gái đó tốt đẹp biết bao nhiêu, giống như mẹ của cô ấy vậy, sinh ra đã định sẵn là hồng nhan gây họa, cô ấy sẽ khiến biết bao tên đàn ông si mê mình. Vì cậu Quân đây, tôi không thể không thông minh mà nghĩ đến việc sắp đặt vụ tai nạn xe đó..” Chiến Hàn Quân thật sự đưa tay về phía trước, người đàn ông nhắm mắt lại, đâm đau khiến cho ông hơi nhíu mày. “Ông cũng là người đẩy Lạc Thanh Du xuống cầu thang?” Chiến Hàn Quân đã tức giận muốn nổ tung, giờ phút này anh chỉ muốn báo thù cho Linh Trang để tìm thấy một chút vui vẻ. Nhưng dường như người đàn ông kia không nhìn thấy vẻ mặt của Chiến Hàn Quân, ông vẫn giữ sự gian ác ngông cuồng kia, nhưng chẳng hiểu tại sao ông như vậy lại không khiến người ghét nổi. Đôi mắt người đàn ông kia quyến rũ, sâu xa như một cái giếng sâu, chân mày sinh ra ý cười tà ác, nhưng ẩn trong đôi mắt ấy lại là nỗi đau còn hơn cả cái chết. Chiến Hàn Quân đẩy ông ra, đá thật mạnh vào không khí, ngã xuống đất. Người đàn ông tà ác khiêu khích nói: “Tại sao không động thủ? Tôi hại chết người đàn bà của cậu, cậu không vì các cô ấy mà trả thù sao?” Chiến Hàn Quân loạng choạng đứng dậy, nhặt cây sắt trên mặt đất lên. Sau đó bắt đầu nổi điên lên tự đào một cái hố nấm. “Tôi ngược lại muốn nhìn xem thử, vụ tai tiếng khiến cho các người khiếp sợ như vậy đến cuối cùng là cái gì?” Chiến Hàn Quân điên cuồng đào lên. Người đàn ông lộ ra vẻ hoảng sợ, ông chạy tới nhà kho: “Dừng tay, dừng tay. Không được phép đào, không được phép đào” Chiến Hàn Quân đấy ông ra, có lẽ là vì sống ở trong căn phòng nhỏ hẹp dưới đất quanh năm, người đàn ông này đã sớm mất đi tinh thần, thể xác và sức khỏe của người bình thường. Ông bị Chiến Hàn Quân đẩy đi một chỗ xa, nằm trên mặt đất không dậy nổi. Rất nhanh, cửa hang càng lúc càng lớn, Chiến Hàn Quân chui vào trong cửa hang, mở, điện thoại di động lên đi vào bên trong. Căn phòng quanh năm không có ánh sáng chiếu vào nhưng lại có hệ thống thông gió cực tốt, giống như một cung điện dưới lòng đất, vô cùng xa xỉ Tâng hầm được lát bằng đá cẩm thạch lộng lẫy, bên trái bên phải có hai hàng cột La Mã, trên đầu hình vòng cung có khảm mấy viên ngọc dạ minh châu. Một đám người khom lưng đứng trước. mặt Chiến Hàn Quân, vẻ mặt của họ đờ đẫn, ánh mắt không có hồn. Thấy có người bước vào, có người phát ra xúc động: “Ö ồ, lại có chuyện phải làm” Những người bên cạnh anh ta lập tức đẩy cùi chỏ nhắc nhở: “Ngài ấy là cậu chủ, không Bà chủ sẽ rất buồn” thể tổn thương ngài Ánh mắt chim ưng của Chiến Hàn Quân quét qua bọn họ: “Bà chủ ở chỗ nào?” Anh hung ác hỏi. Bọn họ không hẹn mà cùng lúc nói “Không thể nói” Lúc này trong phòng truyền ra tiếng ô ô, Chiến Hàn Quân nghe theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Lâm Miên đang bị trói trên trụ La Mã, miệng bị bịt chặt lại. Chiến Hàn Quân đi tới, cởi sợi dây trên người Lâm Miên ra. Lâm Miên đứng lên, thể lực không chống đỡ nổi nữa mà lung lay. Chiến Hàn Quân dùng tay mình đỡ, Lâm Miên mới có thể miễn cưỡng đứng được. “Tổng tài, bên trong có người” Lâm Miên nhắc nhở. Chiến Hàn Quân đi vào bên trong, đám người kia muốn ngăn cản, Lâm Miên lập tức đứng trước mặt bọn họ.