Giúp ba cua lại mẹ nhé
Chương 545
Phong Mang đẩy xe lăn của Chiến Đình Vũ vào sảnh lớn, Chiến Đình Vũ vậy mà có thể thiếp đi ngay trên xe.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Tay nghề của cậu lại tiến bộ hơn rồi”
Phong Mang xúc động, tức giận đáp: “Nếu như biết ông ta nói năng thô lỗ với Tổng giám đốc, tôi đã cho ông ta liều thuốc nặng hơn rồi”
Chiến Hàn Quân nói: “Thuốc này tuy là không màu không mùi không vị, nhưng cũng sẽ để lại vết tích trong cơ thể. Thuật thôi miên thì tốt hơn, sau này chủ yếu dùng thuật thôi miên, ít dùng thuốc lại”
“Vâng, Tổng giám đốc”
“Tôi cho gọi cậu đến gấp như vậy là vì có chuyện quan trọng cần cậu làm”
“Tổng giám đốc, mời nói”
“Vợ của tôi bị té lầu ở biệt thự Ngọc Bích, lúc đó Anh Nguyệt rõ ràng là đang ở bên cạnh, nhưng sau này Anh Nguyệt lại hoàn toàn không nhớ gì về chuyện tối hôm đó, tôi đoán là em ấy đã cố gắng quên đi ký ức ấy tôi muốn cậu dùng thuật thôi miên để giúp em ấy nhớ lại thực tế tối đó đã xảy ra chuyện gì”
“Vâng, Tổng giám đốc”
“Làm xong chuyện này, cậu đưa cậu chủ và cô chủ nhỏ rời khỏi thành phố ngay lập tức”
“Tổng giám đốc?” Trong mắt Phong Mang tràn ra nỗi lo lắng to lớn.
Ánh mắt sâu thẳm của Chiến Hàn Quân nhìn qua anh ta, bình tĩnh nói: “Nếu như tôi có chuyện gì không may, cậu hãy giống như tôi năm đó bảo vệ các cậu, nuôi dạy bọn nhỏ thành những người tài giỏi nhất”
“Tổng giám đốc?” Trong đáy mắt Phong Mang lấp lánh nước mắt.
Chiến Hàn Quân quay người, đưa lưng về phía anh ta: “Đây là mệnh lệnh”
“Vâng. Tổng giám đốc” Phong Mang trả lời, giọng nói vô cùng trầm thấp, Phong Mang cố nén sự lo lắng trong lòng, đẩy Chiến Đình Vũ về lại biệt thự Ngọc Bích.
Bên tai quanh quẩn lời nói của Tổng giám đốc: “Liệt nửa người dù sao cũng tốt hơn là liệt toàn thân”
Phong Mang hạ tay xuống, đặt lên đùi Chiến Đình Vũ, nháy mắt, liền nghe răng rắc một tiếng, đoạn xương nào đó trong cơ thể Chiến Đình Vũ đã bị trật khớp, thậm chí… đã vỡ vụn.
Mà Chiến Đình Vũ vẫn không hề tỉnh lại.
Phong Mang mặt không cảm xúc nhìn ông †a một cái, anh ta nghĩ thuốc còn rất lâu mới hết tác dụng, lập tức quay người, nhảy từ cửa sổ xuống Bóng đêm mênh mông che phủ.
Đêm khuya thanh vắng.
Chiến Anh Nguyệt đang thở dài ngắm trăng: “Gió mát vô tình, trăng thu vô biên, nhớ đến anh, một ngày tưởng chừng như một năm.
Đây là cô đang hát theo đoạn nhạc phim truyền hình yêu thích của mình.
“Được bề trên đưa xuống cho một người chồng đẹp trai nè. Chị hai, chị có muốn không?” Bỗng nhiên, cây ngọc lan bên cạnh cửa sổ xuất hiện một bóng người màu trắng.
Người kia đang bắt tréo chân, thân dựa vào cành cây phía trên, bên môi còn ngậm một nụ hoa ngọc lan.
Chiến Anh Nguyệt há hốc mồm, mở to mắt ra nhìn: “Rất đẹp trai nha”
Đôi mắt đột nhiên mở to hơn: “Anh ở đâu chui ra vậy đồ dê xồm? Dám kêu tôi là chị hai?
Cái tên ngu ngốc này… Có ai không!”
Vừa chuẩn bị gào lên kêu cứu, người đàn ông đột nhiên nhảy vọt vào cửa sổ, một tay ôm eo Anh Nguyệt, một tay cầm đóa hoa ngọc lan. Sau đó xoay vòng tròng trong phòng…
Cũng không biết là đã xoay hết bao nhiêu vòng, bổng nhiên nghe được hơi thở mong anh của Anh Nguyệt: “Bà đây buồn nôn quá, nhanh dừng lại cho tôi”
“Chị hai, ngày mà Lạc Thanh Du nhảy lầu, chị có nhớ là mình đã nhìn thấy chuyện gì không?”
“Tôi đang chóng mặt gần chết, làm sao nhớ nổi”
“Chị hai, chị phải suy nghĩ thật kỹ, chẳng lẽ chị không muốn báo thù cho Lạc Thanh Du sao?”
“Chị nhìn Lạc Thanh Du đi, cô ấy bị hại đến không còn là chính mình, chẳng lẽ chị không muốn đòi lại công bãng cho cô ấy sao?”
Chiến Anh Nguyệt bị Phong Mang dùng âm thanh thôi miên, nhẹ nhàng dẫn dắt lấy ý thức, từ từ suy nghĩ về những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó.
Thành công dẫn xuất được ý thức Anh Nguyệt, đem những ký ức đã bị quên lãng. trong quá khứ dần dân được đào lên, Phong Mang ôm Anh Nguyệt đã mê man đặt lên trên giường, giúp cô đắp kín chăn, sau đó, xoay người nhảy từ trong cửa sổ ra ngoài.
Vườn Hương Đỉnh.
Khi Phong Mang mang tin tức của mình về báo cho Chiến Hàn Quân, thì Chiến Hàn Quân cũng cực kì chấn động.
“Cậu nói cánh cửa nằm trong bụi gai phía sau vườn Hương Đỉnh?”
“Đúng vậy” Phong Mang gật gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
93 chương
169 chương
7 chương