Thể chất Lạc Thanh Du yếu ớt, bị dày vò không bao lâu đã thiêm thiếp ngủ say. Chiến Hàn Quân vuốt ve khuôn mặt to bằng bàn tay của cô, ngón tay thon dài rơi trên hàng lông mày đang cau lại “Linh Trang, rốt cuộc em đang giấu bí mật gì trong lòng? Lẽ nào đến anh cũng không thể nói ra sao?” Chiến Hàn Quân suy nghĩ, đàn ông nhà họ Chiến, thời niên thiếu của chú hai và chú ba có rất nhiều tình sử. Chú nhỏ Chiến Bá Nam chưa kết hôn lại càng biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng ông cụ cùng bố của anh, lại là những người đàn ông vô cùng tự ái tự biết hạn chế. Tại sao Linh Trang lại nói đàn ông nhà họ Chiến đều có thói quen ăn đồ hoang dã? Chiến Hàn Quân không phải chưa từng điều tra qua về nhà họ Chiến, bảy năm trước, Sau vụ tai nạn xe của Linh Trang, anh đã nghi ngờ là do người nhà họ Chiến động tay động chân. Dù sao anh kết hôn với Linh Trang, nhưng kẻ mạnh liên thủ chắc chắn đã uy hiếp đến lợi ích của mấy người khác trong nhà họ Chiến. Chỉ là anh điều tra rất lâu cũng không tra ra chứng cứ bọn họ hãm hại Linh Trang. Ngược lại tra ra được tình sử phong phú lúc còn trẻ của chú hai, chú ba. Hôm nay xem ra, anh đã bỏ qua hai người thân nhất bên cạnh anh – ông cụ và bố anh. Trong lòng Chiến Hàn Quân đột nhiên trở nên buồn bực, sự thật được giấu trong khu rừng mịt mù sương dày, không biết tại sao anh lại có cảm giác vô cùng mãnh liệt – nhất định có một bí mật động trời trong đó. Cho nên Linh Trang mới không tình nguyện nói cho anh.Cập nhật nhanh chương mới nhất tại truyen.one Ngày hôm sau. Lạc Thanh Du tỉnh dậy, Chiến Hàn Quân vẫn đang trong giấc mộng đáng sợ. Lông mày nhíu chặt, dường như có nỗi sầu sâu nặng không thể vứt bỏ. Lạc Thanh Du hôn lướt trên đôi môi của anh, sợ sẽ đánh thức anh nên lại nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Cô rón ra rón rén bước vào phòng bếp, nghiên cứu một chút cách thức sử dụng của phòng bếp thông minh, sau đó dưới sự giúp đỡ của người máy thông minh làm được một bàn ăn sáng phong phú. Đều là những hương vị mà Chiến Hàn Quân ăn. Chiến Hàn Quân thoải mái tỉnh giấc, cảm giác được người trong lòng mình đã rời đi rồi, anh bất chợt mở to đôi mắt nôn nóng. Nhớ đến mấy lần trước cô không từ mà biệt, trong lòng anh vô cùng không kiên định. Anh vội vàng mặc thêm áo ngủ, khi giẫm lên bậc cầu thang xuống dưới, đã nghe thấy tiếng từ phòng bếp truyền lại. Sau đó, ánh mắt anh bị bàn ăn sáng phong phú thu hút. “Anh tỉnh rồi sao?” Lạc Thanh Du bước từ trong phòng bếp ra, trên người còn mặc cái tạp đề cỡ lớn. Trái tìm lạnh lẽo của Chiến Hàn Quân như bị lửa nóng thiêu đốt đến hòa tan. Đã rất nhiều năm rồi không có ai quan tâm đến chất lượng ăn uống của anh. Lạc Thanh Du lại tận tâm làm đồ ăn sáng cho anh như vậy, khiến anh cảm nhận được sự thỏa mãn và hạnh phúc chưa từng có. Anh bước qua, dịu dàng ôm lấy cô. “Tại sao lại đối tốt với anh như vậy?” Anh khàn giọng hỏi. Lạc Thanh Du cười nói: “Em không đối tốt với anh thì ai đối tốt với anh?” Bởi vì cô biết, nơi cao không tránh khỏi gió lạnh. Anh là ngôi sao người khác không với tới được, nhưng anh cũng rất cô đơn tịch mịch. Không một ai có thể hiểu anh, không một ai làm bạn với anh, cùng anh nói chuyện. “Lạc Thanh Du. Cả đời này em phải ở bên cạnh anh. Có biết không?” Anh khàn giọng nói. Cô ôm mặt anh, ngọt ngào nói: “Anh yên tâm đi, anh có đuổi em đi thì em cũng sẽ không đi đâu. Em muốn cả đời này bám chặt lấy anh, khiến anh trở thành chỗ dựa lớn nhất của em” Anh nhẹ nhàng chạm vào mũi cô: “Đây là ước định của chúng ta nhé. Cả đời này cũng không chia lìa” “Vâng”