Chiến Hàn Quân ném khẩu trang của Lạc Thanh Du vào thùng rác. Con ngươi của Lạc Thanh Du mở lớn, ánh mắt theo khẩu trang rơi xuống đất, trong lòng không hiếu sao trở nên vắng vẻ. Chiến Hàn Quân không cho cô trốn tránh, nói: “Đi theo tôi.” *Đi đâu?” Lạc Thanh Du theo anh ra khỏi phòng bệnh Lúc này, Lạc Thanh Du quay mặt vào vách tường, muốn giấu đi gương mặt kinh khủng của mình. Mỗi lần như vậy, trong mắt Chiến Hàn Quân liền hiện lên sự chua xót. Chiến Hàn Quân đưa Lạc Thanh Du đến phòng chuyên gia điều trị tâm lý. Lạc Thanh Du nhìn bảng hiệu trên cửa: Khoa tâm lý. Trong lòng lập tức nổi lên ý kháng cự, đứng ỳ ở cửa không chịu đi vào. “Tổng giám đốc, tôi… tâm lý của tôi rất ổn, anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?” Chiến Hàn Quân quay đầu lại nói: “Ông cụ Nghiêm là một người vô cùng quan trọng với tôi, cho nên mong em học tập giỏi tri thức tâm lý Lạc Thanh Du liền giật mình. Thì ra là do cô phản ứng thái quá, không phải khám bệnh cho cô à. Lạc Thanh Du chậm rãi đi tới. Lúc ánh mắt cô và bác sĩ tâm lý chạm nhau, trái tim Lạc Thanh Du đập thình thịch trong lồng ngực, cơ thể cũng không kiềm chế được mà run lên. Chiến Hàn Quân cảm thấy được cô đang lo lăng, sự lo lắng trên mặt lan tràn lên cả người. *Ngồi xuống” Anh kéo cái ghế đối diện với bác Sĩ ra. Lạc Thanh Du bất an ngồi lên. Chẳng biết vì sao, có cảm giác bị tra tấn trước khi chặt đầu, Bác sĩ tâm lý mà một bác gái trông hòa ái hài hước, bà nhìn Chiến Hàn Quân, nói: “Tổng giám đốc đẹp trai đứng ở đây, ánh mắt của tôi và cô gái này sẽ không biết phải nhìn đi đâu đâu. Chiến Hàn Quân cười hiểu ý, rồi rời đi. Còn đặc biệt lịch sự đóng cửa lại cho hai người. Lạc Thanh Du bị bà chọc cười, Bác sĩ đưa cho cô mấy tờ làm trắc nghiệm, nói: “Cô xem cái này một chút, đây là bài thị kiểm tra xem bệnh nhân có vấn đề tâm lý gì không” Lạc Thanh Du nhận lấy, chăm chú nhìn xem. Bác sĩ đưa cho cô một cái bút: “Có chỗ nào không hiểu thì vẽ ra” Lạc Thanh Du cầm bút, không kìm được bắt đầu làm bài khảo sát. Cuối cùng, sau khi làm xong bài khảo sát thì đưa lại cho bác sĩ: “Bác sĩ, tôi… hình như tôi bị bệnh trầm cảm.” Bà bác sĩ nâng kính lão lên, thấy được kết quả làm kiểm tra của cô thì cười vang: “Không phải trầm cảm, mà là lo âu quá nhiều” “Bác sĩ, cần uống thuốc không?” “Vậy phải xem vì sao cô lo âu đã, còn phải nhìn xem ý chí thắng bệnh tật của cô có lớn không?” Lạc Thanh Du hơi cau mày. Bà bác sĩ nhìn thoáng qua cô, nói: “Cô lo lắng vì gương mặt này của mình sao?” Lạc Thanh Du yên lặng gật đầu. “Tôi sợ nó hù dọa đến người khác, tôi sợ người mà tôi yêu thích sẽ vì gương mặt này. mà bỏ rơi tôi” Hai mắt Lạc Thanh Du đẫm lệ nói. Bà bác sĩ cười nói: “Cô xem, cô cũng đâu dọa tôi, ngay cả một bà già nhát gan như tôi đây còn không bị cô dọa cơ mà. Cô nhìn những người nhà mình đi, bọn họ yêu cô như vậy, càng không thể nào bị cô hù dọa được.” Lạc Thanh Du ngẩn ngơ, dường như ngộ ra điều gì. Bác sĩ tâm lý lại nói: “Người cô yêu, nếu như người đó bị tổn thương, thì cô sẽ lựa chọn từ bỏ hay là vẫn ở bên bọn họ?” Con ngươi của Lạc Thanh Du như phóng đại… Trong đầu không hiểu sao hiện lên gương mặt tuấn tú kia, tưởng tượng ra nếu như anh chịu thương tổn như vậy… Lạc Thanh Du nhăn mày lại, cô không thể nào tưởng tượng được, nếu như người bị thương là anh, cô sẽ đau lòng như thế nào. “Không, tôi tình nguyện chính mình bị thương, cũng sẽ thay thế anh ấy tiếp nhận tất cả tai nạn, tôi không muốn anh ấy chịu một chút tổn thương nào cả” Cô kích động trách móc. Bà bác sĩ nằm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Cô gái, tỉnh táo lại đi, đây chỉ là giả thiết… Lạc Thanh Du hít một hơi thật sâu. Võ vỗ ngực, vẫn may chỉ là do cô tưởng tượng, Bà bác sĩ nói: “Tôi có thể nhìn ra, cô rất yêu thương anh ta. Tôi nghĩ, nếu cô bị thương, ý nghĩ của anh ta nhất định cũng giống cô, sẽ chỉ càng thêm thương tiếc cho cô, không có ghét bỏ cô” Hai mắt Lạc Thanh Du đấm lệ: “Nhưng tôi làm sao cam lòng để anh ấy đau khổ?”