*Ngài Quân, đồ trong phòng bếp nhà anh có vẻ không hoan nghênh tôi lắm. Xem ra sau này tôi nên ít tới đây hơn” Nửa ngày sâu, Lạc Thanh Du ngước cái đầu nhỏ lên. Chiến Hàn Quân không biết nên khóc hay nên cười với biểu cảm “không muốn làm cơm” trên mặt cô. “Để tôi đi” Chiến Hàn Quân đi tới, lấy bột mì trong tay cô, bắt đầu làm việc. Lạc Thanh Du chán ngán thì líu lo không ngừng: “Ngày Quân, thế mà anh cũng biết nấu cơm ư? Vô lý quá, trước kia bạn tôi nói với tôi, người đàn ông biết nấu cơm đều không kiếm được tiền. Có điều nhìn anh hình như chỉ biết làm cơm Tây, thật ra đồ ăn nước ngoài không hợp khẩu vị với người trong nước chúng ta, ăn cơm tây dễ béo…” Bởi vì cô không thích ăn đồ Tây! Chiến Hàn Quân nhanh chóng gắp một mẻ bánh bao chiên ra trong khi cô cứ lải nhải không ngừng. Lạc Thanh Du nhìn thấy bánh bao chiên vàng chưng kia, liếm liếm môi. “Tôi có thể ăn không?” Lạc Thanh Du tội nghiệp hỏi. Chiến Hàn Quân liếc nhìn quần áo trên người bị nhiễm bẩn của cô, cau mày nói: “Đổi một bộ quần áo sạch rồi xuống ăn” Lạc Thanh Du cao hứng như một con thỏ nhỏ nhảy lên lầu. Chiến Hàn Quân nhìn bánh bao chiên nhíu mày, anh thực sự nghĩ mãi không ra thứ này có gì ngon mà ăn, thế mà có thể khiến cô thương nhớ cả đời. Lạc Thanh Du nhanh chóng tầm rửa, có điều lúc này mới phát hiện ra nơi này không có quần áo của mình. Vì vội, cô đành phải lục trong tủ quân áo của Chiến Hàn Quân một chiếc áo, mặc lên người vừa hay giống váy ngủ. Đầu mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, cô tìm thêm một chiếc áo khoác dày khoác lên người. Lúc Chiến Hàn Quân thấy cô bước xuống lầu, ánh mắt kinh ngạc đến thất thần hồi lâu. Lạc Thanh Du chỉ nghĩ tới bánh bao trên bàn, rất không yên lòng giải thích với anh: “Tôi tăm rửa xong rồi nhưng mà phát hiện nơi này. không có quần áo của tôi cho nên mượn anh mặc một chút.” “Đừng hẹp hòi thế, mặc xong tôi lại giặt cho anh. Trời lạnh thế này, anh không đến mức bắt tôi trần truồng chứ?” Lạc Thanh Du cầu xin thương xót nói. Chiến Hàn Quân đi qua, ôm chặt lấy cô từ phía sau lưng: “Em biết không, em đang quyến rũ tôi đấy” Lạc Thanh Du: “..” Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, chiếc áo khoác to dày màu đen bọc cô thành một hình trụ, mặt cô nháy mắt liền sụp đổ. Nếu như Chiến Hàn Quân cảm thấy một người phụ nữ có thân hình cồng kềnh thế này mà vẫn mê người, vậy thì mặt trời hôm nay chắc mọc từ phía tây rồi. “Ngài Quân, tôi thấy anh chắc bị mỡ heo làm cho đầu óc mê muội rồi, hay là bị phân chim rơi trúng mắt?” Tâm tình tốt đẹp của Chiến Hàn Quân biến mất không còn sót lại chút gì, buông cô ra nói: “Ăn cơm đi” Món ngon trước mặt, Lạc Thanh Du cũng lười so đo với anh. Bánh bao hấp mặc dù thơm, nhưng mà cũng chỉ có hai cái. Lạc Thanh Du ăn xong phần của mình, liền trông ngóng chiếc trong đĩa còn lại. “Vẫn còn muốn ăn?” Chiến Hàn Quân hỏi. Lạc Thanh Du gật đầu. “Đồ ăn chiên dầu không thể ăn nhiều.” Lạc Thanh Du nuốt nước miếng một cái: “Lâu lắm rồi tôi chưa được ăn” Lời cô nói là thật, mấy năm nay chế độ ăn uống của cô đã bị Thanh Tùng và Thanh An đồng hóa, mang theo hai đứa bé, còn phải làm việc, lúc nào có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, làm gì có thời gian thỏa mãn sở thích bản thân. Chiến Hàn Quân kiên định luôn không đổi ý lại bị ánh mắt đang thương của cô đánh bại hoàn toàn. Đẩy bánh bao hấp đến trước mặt cô: ‘Ăn đi! Lần sau không được thế này nữa.” Lạc Thanh Du không khách sáo nhận lấy, đắc ý ăn phần bánh bao chiên của Chiến Hàn Quân. Sau khi ăn xong bữa sáng, Lạc Thanh Du thỏa mãn sờ vào cái bụng căng tròn của mình, ngồi đu xích đu trong vườn hoa. Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân ngồi đối diện mình, nhớ tới vừa rồi anh vừa mới trêu chọc cô, vành tai liền nóng lên. Nếu như người đàn ông này không phải lòng dạ độc ác thì đúng là hoàn mỹ đến nỗi làm cho người ta không cách nào chống cự. Chiến Hàn Quân chăm chú đọc tạp chí tài chính và kinh tế, khóe mắt liếc tới gương mặt ửng hồng của Lạc Thanh Du, có chút bất an đứng dậy, đi tới trước mặt cô, sờ lên trán cô, sau khi xác định cô không có sốt thì mới trở lại chỗ ngồi. Lạc Thanh Du tranh thủ thời gian xóa bỏ những ý nghĩ đáng xấu hổ trong đầu, nói lái sang chuyện khác: “Ngài Quân, hôm nay anh không đi làm à?” Chiến Hàn Quân nói: “Ở lại chăm sóc bệnh nhân. Lạc Thanh Du kinh ngạc chỉ vào mình: “Anh coi tôi là bệnh nhân à?”