Giúp ba cua lại mẹ nhé
Chương 423 : Thành phố phong châu.
Sau khi Lạc Thanh Du đưa hợp đồng hợp tác của hai công ty điện ảnh Chiến-Nghiêm cho Nghiêm Cách xem, Nghiêm Cách liền xem qua một lượt những quy định chỉ tiết trong đó, cảm thấy rất là bất ngờ.
“Chiến thị đầu tư, thẳng thì được một nửa, thua thì sẽ gánh hết toàn bộ. Chiến Hàn Quân trước giờ chưa từng kinh doanh thua lỗ, nhưng đối với Nghiêm thị lại vô cùng phóng khoáng.”
Lạc Thanh Du nói: “Lợi nhuận của công ty điện ảnh của nhà họ Chiến đối với bọn họ mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc. Hơn nữa bản hợp đồng này cũng là tôi phí tâm phí sức xin được, chứ không phải là do anh ta phóng khoáng”
Nghiêm Cách lấy ra một tờ báo trong ngăn kéo rồi ném cho Lạc Thanh Du. Sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Đây là thật sao?”
Lạc Thanh Du nhìn thấy bức ảnh cô “kết hôn” với Chiến Hàn Quân được đăng trên báo, dòng chữ bên dưới không hề kiêng dè mà tuyên dương câu chuyện tình yêu truyền kỳ của cô và cậu Chiến.
“Bố, hôn lễ là thật, nhưng mà tình cảm là giả. Con và anh ta chẳng qua cũng chỉ là muốn đạt được thứ mình muốn. Con muốn hợp đồng, anh ta thì muốn di chuyển sự chú ý của công chúng đối với vụ án phóng hỏa ở nhà họ Chiến. Chúng con hợp tác với nhau. Bố yên tâm, con sẽ mau chóng ly hôn với anh ta”
Lạc Thanh Du miêu tả về đám cưới này đúng là vô cùng hững hờ.
Nhưng Nghiêm Cách lại không cho là thế: “Lòng dạ nó thâm sâu, thật sự khiến người ta khó mà nắm bắt.”
Nghiêm Cách nói đến đây, đột nhiên nhìn Lạc Thanh Du: “Thanh Du, có khi nào nó thích con rồi không?”
Trà mà Lạc Thanh Du vừa đưa vào miệng liền phọt ra hết, vội vàng xua tay: “Không thể nào.
Suy nghĩ ăn sâu bén rễ trong đầu cô chính là “Chiến Hàn Quân muốn mưu hại cô. Một người trăm phương ngàn kế tìm cách định giết cô, làm sao có thể thích cô được chứ?”
Nghiêm Cách thấy cô phản ứng dữ dội như thế, cũng kìm nén lại những nghỉ vấn trong lòng.
“Đúng rồi, lần này con lập được công lao lớn cho Nghiêm thị, bố định chính thức đề bạt con trở thành giám đốc điều hành của công ty.
Có được thân phận này thì con có thể quang minh chính đại làm việc cho Nghiêm thị.”
Lạc Thanh Du có chút do dự: “Liệu bên phía Mặc Hàn có ý kiến gì không?”
Vừa nhắc đến thằng con trai này, Nghiêm Cách chỉ hận rèn sắt không thành thép mà mắng: “Nghiêm thị sa sút, bố cho nó một số tiền để nó ra Hà Nội lập nghiệp, nhưng nhiều năm như thế rồi, công ty Mặc Đinh của nó đều bị lỗ vốn. Nó có tư cách gì có ý kiến?”
Lạc Thanh Du nói: “Anh ấy vốn thích tự do tự tại, quản lý công ty không phải là sở thích của anh ấy”
“Cho nên, con không cần quan tâm đến cảm xúc của nó”
Đến tối, Lạc Thanh Du lái xe trở về Hà Nội Bởi vì tắc đường, nên Lạc Thanh Du đã đến muộn nửa tiếng.
Khó khăn lắm mới đến đường nhà hàng Dương Quang, vừa đỗ xe xong liền nóng lòng bước xuống xe chạy vào trong.
Trong phòng VIP.
Trong chiếc gạt tàn trước mặt Chiến Hàn Quân đã tích tụ được một lớp muội dày. Ngón tay mảnh khảnh thon dài đang kẹp điếu xì gà, làn khói bao trùm lên khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng như tảng băng khiến người ta khó mà nhận ra sắc mặt của anh lúc này.
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng két, bên ngoài tấm bình phong truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Chiến Hàn Quân dập điếu thuốc, ném nửa diếu thuốc còn lại vào gạt tàn.
Lạc Thanh Du vừa bước vào phòng đã bị làn khói nồng nặc làm cho ho sặc sụa. Nhất thời không quan sát liền đi thẳng đến chỗ bên cạnh anh ngồi xuống.
Chiến Hàn Quân thấy cô ho đến nỗi tim phổi muốn chui ra ngoài, đau lòng cho cô, lập tức đưa tay vỗ nhẹ vào sau lưng cô.
“Nghiêm… Mặc Hàn, một ngày anh không hút thuốc… sẽ chết sao?” Lạc Thanh Du giận dữ mắng mỏ.
Chiến Hàn Quân Im lặng!
Anh cầm tách trà của mình lên và đưa lên miệng cô.
Lạc Thanh Du cũng không suy nghĩ nhiều, bưng lên một hơi uống cạn hết.
Cuối cùng, cô cũng ngừng ho.
Trả tách trà lại cho chủ nhân của nó… Vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh Du bị dọa đến mức ngã nhào xuống đất.
“Anh Chiến… sao lại là anh?”
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Lạc Thanh Du lập tức đứng dậy bỏ chạy!
Cô vừa chạy ra cửa mới phát hiện cửa đã bị khóa trái, có mở thế nào cũng không được.
Thế là cô vừa đập cửa, vừa hét lên trong tuyệt vọng: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Chiến Hàn Quân ung dung bước đến chỗ cô, nhìn ngắm cô như ngắm nghía báu vật quốc gia vậy.
Anh khủng khiếp đến như vậy sao?
Lạc Thanh Du kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe, trực tiếp ngồi lê lết dưới đất nhìn Chiến Hàn Quân một cách đáng thương.
“Anh Chiến, tôi biết sai rồi!”
*Ừm”
Trước đây mỗi khi cô nhận sai, anh đều mềm lòng.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
60 chương
127 chương
68 chương