Thanh An mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, trông cực kỳ xinh đẹp. Bọn nhỏ đều mong chờ ngày bố mẹ tái hợp, thế nhưng trong lòng Lạc Thanh Du lại hết sức kháng cự Chiến Hàn Quân trăm phương ngàn kế mưu hại người của cô, sao cô có thể giao cả cuộc đời của mình cho tên đàn ông đáng sợ như thế? Chiến Quốc Việt ghé miệng nhỏ bên tai co thì thầm: ‘Mẹ ơi, bố nói, nếu hôm nay mẹ nghe lời thì sau này bố đều nghe mẹ hết” Lạc Thanh Du bỗng chốc tỉnh ra. Cô suýt chút nữa thì quên điều này. Nếu như hôm nay anh không chỉnh chết cô, thì ngày mai cứ chờ bị cô chơi chết đi Nghĩ thế, Lạc Thanh Du liền vui vẻ lên sân khấu Cô chậm rãi bước về phía Chiến Hàn Quân, lễ phục trắng tinh, lúc này đèn sân khấu chiếu xuống bỗng phát ra hào quang sáng chói. Vạt váy phía sau tùy theo bọn nhỏ lôi kéo, thế mà lại xinh đẹp hoàn mỹ giống như váy cưới. Chiến Hàn Quân đi về phía cô, nắm tay cô, ánh mắt ẩn ý đưa tình khóa chặt vào gương mặt có chút ngốc đến đáng yêu của cô. “Anh… nghiêm túc sao?” Lạc Thanh Du cảm thấy như mình đang ở trong mơ. “Ừm” Chiến Hàn Quân nói. Lạc Thanh Du nhìn gương mặt không có biểu tình kia của Chiến Hàn Quân, trong lòng âm thầm nói: Vụ án hỏa hoạn chết người của nhà họ Chiến đang trên đầu sóng ngọn gió, cái tên này lại dùng tin kết hôn để di dời sự chú ý của dân chúng. Đúng là tên cáo già. Lạc Thanh Du nghĩ công bố hôn lễ vội vàng cho nên chắc hẳn anh chưa kịp chuẩn bị kỹ. Cố ý làm khó anh: “Ngài Quân, kết hôn cần nhãn kim cương đấy!” Vừa dứt lời, cô gái vừa rồi liền đưa nhẫn kim cương tới. Lạc Thanh Du nhìn viên kim cương sáng chói kia, trong lòng nghỉ ngờ không thôi, cái tên vắt cổ chày ra nước này có thể mua cho cô viên kim cương lớn thế à? “Đây là đá zircon đúng không?” Cô còn cầm lên xem kỹ mấy lần. “Kim cương đấy!” Chiến Hàn Quân tức giận nói. Lạc Thanh Du thả lại chiếc nhẫn vào trong hộp, khẩn trương nói: “Cái này cần tốn rất nhiều tiền?” “Ừm” Chiến Hàn Quân gật đầu. Lạc Thanh Du xích lại gần anh, nhỏ giọng nói: “Tôi phải nói chuyện này trước, chiếc nhãn này mà đeo lên tay tôi thì về sau là của tôi đấy. Nếu tôi là mất rồi thì anh cũng không được tìm tôi đòi bồi thường” “Không cho phép làm mất.’ Chiến Hàn Quân đen mặt nói. *Con người tôi hay vứt bừa bãi, không cam đoan được” “Em làm mất thử xem” Chiến Hàn Quân tức giận đến nỗi nghiến răng ken két. Lạc Thanh Du uể oải nói: “Nếu không anh thay đá vào đi.” Chiến Hàn Quân lập tức cầm lấy nhẫn kim cương, dịu dàng đeo lên cho cô: “Nhớ kỹ, đeo cả đời cho tôi” Lạc Thanh Du: “..” Người này đang nghiêm túc đấy à? *Ngài Quân, diễn xong cái này, có phải anh sẽ qua cầu rút ván không?” Lạc Thanh Du nhỏ giọng nói Chiến Hàn Quân: “… “Đây không phải đang diễn kịch” Anh trịnh trọng cảnh cáo cô. Lạc Thanh Du căn bản không tin: “Tôi cho anh biết, anh muốn qua cầu rút ván cũng được, trước tiên cần phải ký hợp đồng đã” Chiến Hàn Quân cúi người hôn lên môi cô, dùng sự bá đạo mà dịu dàng ngăn lại cái miệng thiếu đòn của cô. Người dưới sân khẩu bị ép buộc ăn một bát cơm chó… Sau khi trở lại chỗ ngồi, khóe miệng của Chiến Hàn Quân nhếch lên, tâm trạng không tệ. Lạc Thanh Du liếc nhìn anh, lại dội một chậu nước lạnh xuống: “Tất cả các lễ kết hôn không lĩnh giấy đăng ký kết hôn đều không tính” Chiến Hàn Quân lặng lẽ nhìn cô: “Bây giờ em là người vợ mà Chiến Hàn Quân tôi cưới hỏi đàng hoàng, cứ thử hai lòng xem.” Lạc Thanh Du bĩu môi: “Anh yên tâm, tôi không có cảm giác với đàn ông.” Chiến Hàn Quân: ‘…”