Từ trước đến nay Chiến Hàn Quan chưa bao giờ quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, nhưng từ trong miệng nhóc con này nghe thấy lời khen anh, tâm trạng lại vô cùng tốt. Lạc Thanh Du giống như lầu bầu nói “Chẳng lẽ anh không biết, không có được mới là tốt nhất” Chiến Hàn Quân nhìn cô bằng ánh mắt sắc nhọn: “Cô còn nghĩ đến người đàn ông nào khác?” Lạc Thanh Du che miệng lắc đầu. Cánh tay của Chiến Hàn Quân từ trên bả vai cô chuyển xuống ngang hông cô, dùng sức nằm chặt, Lạc Thanh Du cảm thấy từ bụng tới lòng ngực đều bị anh ép chặt. Trong nháy mắt có cảm giác hơi thiếu dưỡng khí. “Lạc Thanh Du, nếu ngủ tôi, thì cả đời này phải bị tôi ngủ. Cô không phải không biết tôi có chúng sạch sẽ. Cô có can đảm dám muốn nam nhân khác, có tin tôi đem cô ném vào lò luyện đan không?” Lạc Thanh Du giống như con chó Nhật mà nhanh chóng cúi người gật đầu: “Quân, tôi lúc nào cũng nhớ mình là người phụ nữ của anh” “Tốt nhất là như vậy” Sau đó lại dặn dò cô một câu: “Ông nội muốn tôi tới chào hỏi khách, cô ở đây chờ tôi, một lát nữa tôi sẽ trở lại” Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Lạc Thanh Du như chút được gánh nặng. Bạch Hiểu Phong ưu nhã đi về phía Lạc Thanh Du. “Rose” “Hiểu Phong, kế hoạch của chúng ta, hiện giờ hủy bỏ” Lạc Thanh Du nhân cơ hội nói cho anh ta biết. Bạch Hiểu Phong mất mát chéo miệng một cái: “Tôi cũng biết, tình yêu của chúng ta, sẽ bị anh ta bóp chết từ trong trứng” Lạc Thanh Du: “..” “Cô Thanh Du” Bạch Hoài An không biết từ chỗ nào đi ra, cô ta đứng ở trước mặt Lạc Thanh Du, vênh váo hung hăng quan sát Lạc Thanh Du. “Có chuyện gì?” “Cô Thanh Du mấy ngày trước còn cùng anh ta thề non hẹn biển, đảo mắt một cái đã dùng bản lĩnh nhào vào trong ngực cậu Hàn Quan. Thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô Thanh Du thật đúng làm cho người khác khâm phục” Lạc Thanh Du đem ly rượu đỏ trong tay tạt vào mặt cô ta: “Bạch Hoài An, miệng sạch sẽ một chút” Bạch Hoài An phần nộ trợn tròn mắt nhìn Lạc Thanh Du: “Tôi nói cái gfi sai?” Đáy mắt cô †a tràn đầy âm độc cười nhạt một cái. Bỗng nhiên cô ta giơ tay lên, lật đổ rượu bên cạnh, những chai rượu đầy màu sắc nhanh chóng đỏ về hướng Lạc Thanh Du Lạc Thanh Du không nghĩ đến Bạch Hoài AN sẽ không để ý đến mọi người mà làm như vậy, cô không kịp đề phòng, trong nháy mắt cả người ướt như chuột lột. Bạch Hiểu Phong thấy vậy, vội vàng đem áo của mình cởi ra khắc lên người Lạc Thanh Du. Bạch Hoài An có ý cất cao giọng nói: “Anh, anh thích ai mà không được? Làm sao lại đi thích loại đàn bà lắng lơ này? Đúng, trước kia các người tình cảm rất tố, nhưng bây giờ cô ta leo lên cành cao rồi, anh cũng nên từ bỏ ý đồ với cô ta đi chứ?” Lạc Thanh Du và Bạch Hiểu Phong kinh ngạc: “Bạch Hoài An, cô đừng có mà nói bậy bạ” Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn đến, trong nháy mắt phòng yến hội yên lạnh như tờ. “Bạch Hoài An, cô có tin tôi tố cáo cô tội phi báng hay không!” Lạc Thanh Du tức giận nói. “Phỉ báng sao? Lạc Thanh Du, cô từ đầu tới cuối đều nói dối, cô quen thói nói láo. Chính cô nghe một chút, xem tôi có vu cáo cô hay không” Lúc này Bạch Hoài An cầm lấy điện thoại mở ra, cô ta mở ra một video từ băng ghi hình. Hình ảnh trong đó được chiếu lên màn hình trong bữa tiệc. Trên màn hình lập tức xuất hiện Bạch Hiểu Phong là Lạc Thanh Du tình cảm thắm thiết, cầu xin Bạch Thư Hoàng tác thành cho hai người. Nhưng mà hình ảnh vừa mới chiếu lên, màn hình liền nhấp nháy hai cái. Mất điện. Lúc mọi người đang bực mình, thì thấy Chiến Hàn Quan mặt mày tuấn tú hung ác đi tới trước mặt Bạch Hoài An, anh lạnh lùng nói. “Người phụ nữ của Chiến Hàn Quân tôi, không phải là chó mèo có thể tùy tiện lôi ra nói. Bạch Hoài An, cô sẽ phải trả giá thật lớn vì hành động này!” Bạch Hoài An không nghĩ tới sẽ lật xe’ nhanh như thế, cô ta vốn định ‘cá chết rách lưới’ với Lạc Thanh Du, các cô ai cùng đừng mong có thể gả cho Chiến Hàn Quân Nhưng tuyệt đối không thể nghĩ đến, Chiến Hàn Quân sẽ cưng chiêu đến mức không hỏi phải trái liền bảo vệ cô chu toàn. “Cậu Hàn Quân, em là vì anh, để cho anh thấy rõ bộ mặt thật của cô ta” “Tôi hiểu rõ cô ấy hơn bất cứ ai” Chiến Hàn Quân cần răng nói. “Người đâu, đem cô ta mang đi, chờ sau sinh nhật của ông nội liền đưa cô ta đến cục cảnh sát, tố cáo cô ta tội phỉ báng” “Vâng” Bạch Hoài An cứ như vậy mà bị mang đi, lúc gần đi qua cô ta dùng ánh mắt căm hận nhìn Lạc Thanh Du. Lạc Thanh Du, cô đừng có mà đắc ý!