Trong lòng Lạc Thanh Du có chút oán hận nhìn anh ta: “Không phải anh bảo tôi phải gợi cảm hơn một chút nữa sao?” “Đúng vậy, tôi chỉ bảo cô nên gợi cảm hơn một chút thôi. Nhưng cô làm hơi quá rồi đấy, biết không hả? Cổ chữ V này thấp quá, lưng cũng hở quá. Tôi nhìn mà toàn thân muốn bốc hỏa, bây giờ tôi phải đến văn phòng để dập lửa đây” Bạch Hiểu Phong tăng tốc độ đi nhanh về phía vẫn phòng. “Dập lửa sao?” Lạc Thanh Du không nhịn được cười: “Anh muốn dập lửa bằng cách nào? Bạch Hiểu Phong tiếp tục bước đi, trả lời Lạc Thanh Du một cách phiền muộn: “Ngoài việc dùng năm ngón tay ra, tôi còn có thể mong đợi cô giúp tôi dập lửa sao? Chỉ cần tôi có một chút suy nghĩ không chín chẩn với cô, có người nào đó sẽ khiến tôi phải gặp ác mộng mỗi ngày đấy. “ “Là ai vậy?” Bạch Hiểu Phong không thể chờ đợi được nữa mà mở cửa văn phòng ra, sau đó đóng cửa “âm” một tiếng, để Lạc Thanh Du đứng một mình ở bên ngoài. Lạc Thanh Du đứng ở cửa nói: “Vậy thì anh phải nhanh lên đấy. Ai da, chuyện gì vậy chứ. Không có chút kiên định gì Nửa giờ sau, Bạch Hiểu Phong mở cửa ra Lạc Thanh Du nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, cười nói: “Cũng nhanh nhỉ?” Sắc mặt Bạch Hiểu Phong tối sầm lại: “Có phải cô xem thịt quá nhiều rồi không, cô cho rằng thực tế đàn ông nào cũng có thể vận động lâu như vậy sao?” Lạc Thanh Du vui vẻ cười: “Giám đốc Bạch, anh đừng lo lắng, tôi sẽ không nói bí mật của anh ra ngoài đâu” Bạch Hiểu Phong vỗ trán, anh ta là một người đàn ông bình thường, sao anh ta lại cảm thấy xấu hổ vì mình ngắn và nhanh chứ? Nhìn lại, thấy Lạc Thanh Du đang cúi người mỉm cười, Bạch Hiểu Phong xấu hổ nói: “Tôi hiểu rồi, cô đang so sánh tôi với người nào đó đúng không? Cô nói thật đi, một lần của anh ta mất bao nhiêu thời gian?” Mặt Lạc Thanh Du đỏ lên trong chớp mắt, cô lẩm bẩm nói: ‘Ai chứ, anh đang nói ai vậy?” Bạch Hiểu Phong trở nên thích thú, ngồi trước mặt Lạc Thanh Du: “Chiến Hàn Quân! Đừng nói với tôi là cô chưa làm chuyện đó với anh ta, đến con mà hai người cũng đã có rồi. Cô nói xem, một lần của anh ta mất bao nhiêu thời gian?” Lạc Thanh Du che mặt lại, ánh mắt từ ngón tay nhìn ra: “Dù sao cũng lâu ơn anh” “Anh ta uống thuốc đúng không?” Bạch Hiểu Phong không tin được nói. “Anh mới uống thuốc ấy” Lạc Thanh Du không chút do dự quay lại nói. Bạch Hiểu Phong nhìn Lạc Thanh Du đang bênh vực Chiến Hàn Quân: “Rốt cuộc cô yêu anh ta đến mức nào chứ? Tôi nói xấu anh ta một câu cũng không được” Lạc Thanh Du thở dài, bảo vệ anh đã trở thành thói quen của cô. “Sau này sẽ không như vậy nữa” Bạch Hiểu Phong nói: “Thôi được rồi, làm việc đi” Nhắc đến làm việc, hai người không còn ẩu đả với nhau nữa mà trở nên đặc biệt nghiêm trọng. Bạch Hiểu Phong ném một xấp trước mặt Lạc Thanh Du: “Đây là kịch bản rất hot của nữ tiểu thuyết gia bạch kim Tinh Nguyệt. Để thay đổi tình hình ngành công nghiệp điện ảnh đang ế ẩm này, Bạch Thị chúng ta sẽ phải chỉ rất nhiều tiền để mua IP. Nhưng dường như Chiến Thị và Nghiêm Thị đều rất hứng thú với bộ phim này. Chúng tôi cần nghĩ ra một chiến lược để mua bản quyền từ tay Chiến Thị và Nghiêm Thị với giá thấp nhất. “ Lạc Thanh Du lật xem kịch bản, nghi ngờ hỏi: “Kinh tế của nhà họ Nghiêm đang rất nghèo, làm sao có tiền để mua một bộ phim IP hot như thế này chứ?” Bạch Hiểu Phong nói: “Con lạc đà chết còn lớn hơn cả con ngựa lớn. Hơn nữa, Nghiêm Thị cũng muốn dùng cơ hội này để cải tử hoàn sinh”. Lạc Thanh Du cầm lấy kịch bản sau đó quay trở lại phòng của mình: “Giám đốc Bạch, để tôi thử rồi nói sau” Sau đó, cô mất năm ngày không ngủ, đọc kịch bản xuyên không cổ đại này. Bạch Hiểu Phong rất bất mãn: “Rose, tôi bảo cô đến đây để đi làm, không phải bảo cô đến đây để đọc tiểu thuyết” Lạc Thanh Du mỉm cười: “Giám đốc, cuốn sách rất hay, đề tài là nam chính bình dân, cốt truyện nơi làm việc thăng trầm, rất có năng lượng, cũng đáng để bỏ ra chút thời gian đàm phán với Chiến Thị” Bạch Hiểu Phong suy nghĩ một chút: “Nếu cô đã có gan đối đầu với Chiến Thị thì chiều nay chúng ta hãy qua đó nói chuyện.” “Được” Lạc Thanh Du sẵn sàng đồng ý. Đột nhiên Bạch Hiểu Phong nghĩ ra điều gì đó liền nhắc nhở cô: “Cô phải chuẩn bị tâm lý, giao chiến với Chiến Thị thì sẽ không thể tránh khỏi việc gặp mặt anh ta” Lạc Thanh Du hơi ngừng lại nói: ” Tôi biết rồi.”