“Chiến Hàn Lâm, sao cậu có thể vô lễ với chị dâu mình như vậy?” Lạc Thanh Du giận dữ đốp chát với anh ta. Chiến Hàn Lâm không những không tức giận mà còn cảm thấy buồn cười nữa: ‘Ái chà chà, cô còn tỏ ra lương thiện cơ đấy? Thật tình tôi cảm thấy vô cùng ấm ức cho chị dâu đáng thương của tôi. Nhưng tôi không cố ý nói xấu cô ấy. Cô thử hỏi anh trai tôi, trông chị dâu tôi có thô tục không? Còn nông cạn ngu dốt nữa? Có phải gái quê không? “ Ánh mắt Lạc Thanh Du chuyển đến Chiến Hàn Quân, mắt cô trợn tròn lên. Chiến Hàn Lâm nhìn Chiến Hàn Quân, chờ xem anh mình giúp anh ta chứng minh điều đó. Chiến Hàn Quân ung dung nói: “Chị dâu cậu là một người tốt tính, công dung ngôn hạnh. Cậu đừng có nói bậy vu khống đức hạnh của chị cậu.” Chiến Hàn Lâm: ‘..” Lạc Thanh Du: “..” Chiến Hàn Quân móc móc lỗ tai: “Anh à, em không nghe lầm có phải không? Lúc trước anh đâu có nói vậy. Anh nói người phụ nữ như chị dâu điển hình cho loại ngực to não nhỏ. Mục đích cưới chị ấy cũng chỉ là vì chị ấy dễ kiểm soát, không gây rắc rối cho anh…” Ánh mắt của Chiến Hàn Quân lúc này giống như một con dao mổ, hận không thể xẻo thịt lóc xương Chiến Hàn Lâm ngay lập tức. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Chiến Hàn Lâm cứ như người bất tử: “Trước đây tôi đã từng tự hỏi bản thân rằng làm sao một người đàn ông xuất sắc như anh tôi lại có thể lấy một người phụ nữ ngu ngốc như vậy. Hôm nay cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Bằng cách này, anh tôi có thể giữ được cô vợ công dung ngôn hạnh ở nhà còn ở ngoài thì tha hồ hái hoa bắt bướm. Anh ơi, chiêu này của anh đỉnh không tả được. Sao anh không nói với em sớm hơn? “ Lạc Thanh Du cảm phất dao nĩa lên miếng bít tết, đứng dậy, đen mặt nói: “Tôi ăn no rồi” Sau đó phẩy áo bỏ đi Chiến Hàn Lâm nhìn Lạc Thanh Du: “Người đẹp à, cô ghen tị với chị dâu của tôi sao? Không cần phải bực tức thế đâu. Anh trai tôi sẽ không thật lòng với chị dâu tôi đâu.” Lạc Thanh Du oán hận nhìn Chiến Hàn Lâm: “Cậu biết tôi là ai không?” “Tôi không biết” Chiến Hàn Lâm lắc đầu. Lạc Thanh Du đấm cho Chiến Hàn Lâm một cú khiến cho anh ta chảy máu cam. “Cả nhà cậu mới là đồ ngu ngốc đấy” Lạc Thanh Du chửi rủa xong thì giận dữ bỏ đi Chiến Hàn Lâm bịt mũi tố cáo với Chiến Hàn Quân: “Anh, cô ta đánh em? Vãi nồi, cô ta khỏe thế” Chiến Hàn Quân thong thả uống sữa: “Đáng đời” “Anh có thể có lương tâm một chút có được không, em là em trai của anh mà, anh nỡ trơ mắt nhìn người ngoài đấm em mình đau như thế sao? Anh nói xem, em với cô ta ai quan trọng hơn?” “Cô ấy” Chiến Hàn Lâm sững sờ. Một lúc lâu sau nghe được giọng nói đầy thất vọng của Chiến Hàn Lâm: “Cuối cùng thì hôm nay em cũng hoàn toàn nhận ra bộ mặt thật của anh” Chiến Hàn Lâm uể nằm trên ghế ăn: “Tối qua thì cướp đàn ông của em, hôm nay lại lêu lổng với những người phụ nữ khác, đời tư của anh loạn hết cả rồi. Em phải về mách ông nội!” Chiến Hàn Quân nói: “Cô ấy là chị dâu của cậu, Lạc Thanh Du” Chiến Hàn Quân ngã ngửa xuống đất, vẻ mặt kiểu không thể tin được. “Chị dâu?” Vậy là vừa nãy anh ta làm tổn thương đến cô sao, chẳng trách cô ấy lại tức giận! “Anh ơi, anh có bị mù không? Để em phỏng vấn anh một chút. Xin hỏi mắt nào của anh thấy chị dâu thô thiển, thiếu hiểu biết, nông cạn và còn thô tục nữa?” Đó chẳng phải là một giai nhân yêu kiều thuần khiết sao? Chiến Hàn Quân im lặng nhìn anh ta: “Anh chưa nói thế bao giờ” Chiến Hàn Lâm sửng sốt: “Anh à, rõ ràng anh đã nói như vậy? Anh không sợ nói dối mũi sẽ dài ra sao?” “Không có.” Chiến Hàn Lâm: Vậy mà dám trở mặt không chịu thừa nhận?