Nhưng mà, cô bé này không có người nhà chăm sóc bên cạnh, làm cho bác sĩ vật lý trị liệu nảy sinh nghi ngờ. Chiến Hàn Quân muốn biết người bố tôn tại thế nào trong trái tim bảo bối Thanh An? Vậy nên đôi chân dài vốn định bước ra của anh đã rụt trở lại Bảo bối Thanh An cúi đầu ngập ngừng thì thầm: “Bố đến đây xong lại rời đi rồi ạ” “Bác sĩ ngừng tò mò, không ngạc nhiên đối với những bậc bố mẹ sơ ý đó, dù sao bác sĩ cũng đã gặp qua nhiều trường hợp như vậy. Tuy nhiên, người đàn ông đứng sau bức màn đã bị sốc như bị sét đánh trước câu trả lời của bảo bối Thanh An. Bảo bối Thanh An biết rõ ràng rằng anh là bố của cô bé sao? Nhưng cô bé vẫn gọi anh là chú? “Bé Thanh An, cháu thật xinh đẹp và dễ thương, bố và mẹ nhất định yêu con đến chết mất” Bác sĩ nói chuyện với bé Thanh An, thứ nhất để đánh lạc hướng sự khó chịu của đứa trẻ, thứ hai vì thực sự thấy bé Thanh An rất đáng yêu. “Mẹ yêu cháu, nhưng bố không yêu cháu” Bé Thanh An nói không chút kiềm chế. Chiến Hàn Quân thở dài kéo màn, bác sĩ nhìn thấy Chiến Hàn Quân, kinh ngạc đứng lên, cung kính nói: “Tổng giám đốc.” Chiến Hàn Quân nói: “Cô tiếp tục đi.” Bác sĩ hơi giật mình, lo lắng ngồi xuống tiếp tục xoa bóp cho bé Thanh An Trong lòng lại oán thầm, Tổng giám đốc đến phòng bệnh không phải để chỉ đạo công tác đó chứ? Chiến Hàn Quân ngồi trên ghế cạnh bên giường, vươn tay vuốt tóc bảo bối Thanh An, nhẹ giọng hỏi: “Đố hơn chưa?” Bé Thanh An gật đầu Bác sĩ sửng sốt, hóa ra người giám hộ của bé Thanh An chính là Tổng giám đốc lớn của bọn họ? Bé Thanh An nhìn Chiến Hàn Quân, muốn nói rồi lại thôi, dáng vẻ đáng thương. “Có gì muốn nói sao?” Chiến Hàn Quân nhéo cái mũi nhỏ cười. Bé Thanh An buồn bã nói: “Cháu nhớ mẹ. Chú ơi, cháu rất nhớ mẹ” Chiến Hàn Quân nhìn cô bé như sắp khóc nhưng cố chịu đựng, mũi thấy cay cay: “Bảo bối Thanh An, cháu muốn khóc thì khóc đi” Bé Thanh An bất ngờ nhào vào lòng anh khóc bù lu bù loa. “Cháu muốn mẹ” Chiến Hàn Quân hai mắt mờ mịt nổi hơi nước, nhẹ vỗ về lưng bé Thanh An, an ủi nói: “Bảo bối Thanh An ngoan, đợi cháu khỏi bệnh rồi mẹ sẽ quay trở lại” Bác sĩ nhìn cảnh này sững sờ ngây người như tượng. Tảng băng huyền thoại Tổng giám đốc hóa ra lại dịu dàng như vậy trước mặt cô bé. Sau khi kết thúc bài xoa bóp trong sự bàng hoàng, bác sĩ vật lý trị liệu xấu hổ bỏ đi. Bé Thanh An khóc hồi lâu, khóc đến mệt lả, Chiến Hàn Quân hỏi cô bé: “Bây giờ nói cho chú biết, cháu có đói không?” Bé Thanh An ngoan ngoãn gật đầu. Chiến Hàn Quân một tay bế cô bé lên, nói: “Đi, chúng ta đi ăn cái gì ngon nha” Căn tin của bệnh viện Á Châu Căn tin rất rộng rãi, có nhạc nhẹ du dương, phong cách mỗi khu phù hợp với những người có tâm trạng khác nhau. Khi Chiến Hàn Quân bế bé Thanh An xuất hiện trong căn tin, cả khu ồn ào bống chốc im bặt. Tất cả các nhân viên đều sửng sốt nhìn Tổng giám đốc cùng cô bé đáng yêu đang ôm lấy cổ anh