Anh đang nghĩ, rõ ràng cô chính là Linh Trang, cô không che dấu tình cảm của mình với anh, với nhà họ Nghiêm, nhưng bảy năm trước khi cô trở về bên cạnh anh, đầu anh bị nước vào mới không nhận ra cô. Làm sao anh có thể nỡ làm cô tổn thương như vậy chứ. “Đừng lo lắng, ông cụ nhà họ Nghiêm sẽ không làm sao đâu. Tin tôi” Anh nói. Sau khi Chiến Ánh Nguyệt đỗ xe, vừa bước ra khỏi gara thì nhìn thấy cảnh tượng cảnh báo cao năng trước mặt. Anh trai và chị dâu đứng gần nhau như vậy, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đưa tình. Giống như một cặp đôi đang yêu nhau vậy. Đệt, có phải cô ấy hoa mắt rồi không? Người đàn ông như tảng băng di động kia vậy mà lại dùng ánh mắt nồng nhiệt như vậy nhìn chị dâu sao? Chiến Ánh Nguyệt lấy điện thoại ra, cô phải chụp lại, ghi nhớ khoảnh khắc hiếm có này. Đến lúc đó cô có thể lợi dụng bức ảnh ấm áp này để lợi dụng Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng giúp cô làm những việc không trong khả năng của cô mới được. Chiến Ánh Nguyệt quay ống kính về hai người đang đứng trước cảnh cửa sắt chạm khắc màu trắng, ấn nút chụp, tách một tiếng, kỳ tích xuất hiện rồi… Chính vào khoảnh khắc đó, Chiến Hàn Quân đột nhiên tiến lại gần hôn lên trán Lạc Thanh Du như chuồn chuồn đạp nước, sau đó dịu dàng nhìn Lạc Thanh Du. Chiến Ánh Nguyệt nhìn bức ảnh này, ngây ra. Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du không hẹn cùng nhìn về phía Chiến Ánh Nguyệt, thấy điện thoại trong tay Chiến Ánh Nguyệt, hai người lập tức hiểu cô đang làm gì với bọn họ. “Đưa điện thoại cho anh” Chiến Hàn Quân đi đến. “Anh ơi, bức ảnh này quá quý giá rồi. Cầu xin anh, giữ nó lại cho em được không?” Chiến Ánh Nguyệt năn nỉ. Chiến Hàn Quân giơ tay ra, ánh mắt hơi nheo lại, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Chiến Ánh Nguyệt ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh. Chiến Hàn Quân nhìn bức ảnh, khi anh hôn Linh Trang, dáng vẻ Linh Trang lại bình thản như năm tháng tĩnh lặng vậy. Chiến Hàn Quân nở nụ cười nhẹ, gửi bức ảnh trong điện thoại đến điện thoại mình, sau đó xóa đi bức ảnh trong điện thoại của Chiến Ánh Nguyệt. Chiến Ánh Nguyệt đau khổ trừng anh: “Anh ơi, em không dễ gì mới có thể bắt lại cảnh tượng show ân ái của hai người. Vậy mà lại bị anh vô tình xóa đi” Chiến Hàn Quân nói: “Yên tâm, sau này sẽ có nhiều.” Chiến Ánh Nguyệt hít một hơi lạnh: “Anh, có phải anh bị Chiến Bá Nam chiếm giữ thân thể rồi không?” “Đó là chú nhỏ của em, không phải em nên gọi là chú sao?” Chiến Hàn Quân nghiêm túc nói. Chiến Ánh Nguyệt lẩm bẩm: “Không phải là em học anh sao?” Chiến Hàn Quân nghiêm túc sửa lại: “Anh có thể giống người chú kia của em được sao? Anh ta mỗi ngày đều đổi một người phụ nữ khác nhau. Mà cả đời này của anh chỉ show ân ái với mình chị dâu em thôi” Chiến Ánh Nguyệt gật đầu: “Quả thật không giống chú nhỏ. Có điều…” Chiến Ánh Nguyệt nhìn ánh mắt của Chiến Hàn Quân, nhẹ giọng nói: “Thái độ của anh đối với chị dâu thay đổi nhanh như vậy, sao lại không giống với tác phong của anh chứ. Anh à, con người anh đối với chuyện gì cũng rất chậm nhiệt” “Phải mất bảy năm mới nhận ra tim mình, không phải là chậm nhiệt sao?” Chiến Hàn Quân nói. “Nếu như thời gian có thể trở lại, anh hận không thể trải nghiệm một tình yêu tốc độ nhanh với cô ấy” Chiến Ánh Nguyệt chết lặng. Ánh mắt không thể chờ đợi nổi muốn chìm nổi trong tình yêu với người mình của Chiến Hàn Quân, khiến cô ấy vô cùng chấn động. Chiến Hàn Quân nói xong thì quay người rời đi. Để lại hai người chậm hiểu Lạc Thanh Du và Chiến Ánh Nguyệt. “Chị dâu, rốt cuộc chị đã dùng bùa mê gì với anh trai em, sai lại có thể mê hoặc anh em như vậy chứ?” Lạc Thanh Du vẫn giữ một cái đầu tỉnh táo: “Em vẫn chưa hiểu anh ấy sao, vì để đậy được mục đích mà không từ thủ đoạn”