Một chiếc Rolls Royce dẫn đầu, phía sau là đội xe hoa trùng trùng điệp điệp, chạy từ chợ hoa đến khách sạn Mai Hương. Lúc này, Lạc Thanh An khóc mệt xong đã nằm ngủ thiếp đi trong khuỷu tay của mẹ. Thế nhưng thỉnh thoảng vẫn phát ra vài câu nói mớ: “Con không muốn bố, bố là người xấu” Hốc mắt của Lạc Thanh Du ửng hồng, lòng đau như cắt. Cửa phòng khách sạn đột nhiên có tiếng gõ, Anh Nguyệt nhìn nét mặt cô đơn của chị dâu, chủ động đứng dậy đi mở cửa. “Chị dâu, chị mau ra đây” Nghe được tiếng hô kinh ngạc của Anh Nguyệt, Lạc Thanh Du đặt Lạc Thanh An lên giường rồi đi ra ngoài. Ngoài cửa là một biển hoa hồng tươi màu đỏ Trên mặt đất được phủ một lớp cánh hoa hồng thật dày, dọc theo hai bên đường còn có những chiếc xe hoa màu trắng đang đậu, trên xe hoa là hoa hồng xếp thành hình trái tim. Đếm được có tất cả mười một chiếc xe hoa. Anh Nguyệt chấn động trừng to đôi mắt: “Thế này cần bao nhiêu hoa hồng đây?” Lạc Thanh Du nhìn sang Anh Nguyệt, cười nói: “Lại có cậu ấm ăn chơi nào coi trọng em rồi sao?” Anh Nguyệt lộ ra vẻ mặt mê trai: “Quá lãng mạn. Nếu thật sự là vì em mà làm vậy, em sẽ gả cho anh ta” Vừa dứt lời, Chiến Hàn Quân từ bên trong chỗ ngoặt ở đầu cầu thang phí khách đạp bước mà đi đến. Anh Nguyệt vội vàng che miệng lại, nuốt lời nói của mình trở vào: “Xem như em chưa từng nói nhé.” Sau đó chạy vào trong phòng. Lạc Thanh Du nhìn thấy Chiến Hàn Quân, trong con ngươi đen nhánh như ngọc luu ly tràn đầy sự hoang mang. “Anh Quân, anh đang làm gì vậy?” Lạc Thanh Du thật sự không hiểu rõ anh tốn công tốn sức như vậy để làm gì. Chiến Hàn Quân đứng ở trước mặt cô, hai tay cảm vào trong túi quần, vẻ mặt lười biếng mang theo khí chất cao quý của hoàng tử. “Không nhìn ra được sao? Tôi đang theo đuổi cô” Lạc Thanh Du thấy đau đầu, xoa xoa trán: “Anh Quân, hoa hồng sẽ khô héo, thật xin lỗi, tôi không tiếp thu được kiểu tình yêu ngắn ngủi mãnh liệt như thế này” Lạc Thanh Du nói xong thì quay người đi vào trong nhà, đóng cửa lại một cái rầm. Kế hoạch tặng hoa của Chiến Hàn Quân tuyên bố thất bại hoàn toàn. Quan Minh Vũ nhìn sang tổng giám đốc vừa bị cửa đóng sầm lại ngay trước mặt thì đờ người ra. Trên đời này cũng chỉ có mình Lạc Thanh Du là người duy nhất dám khiến cho tổng giám đốc khó chịu. Anh ta dám đảm bảo Lạc Thanh Du sẽ chết không có chỗ chôn. Chiến Hàn Quân trừng mắt nhìn sang Quan Minh Vũ, Quan Minh Vũ kinh hồn bạt vía đi qua đó. “Không phải cậu nói cách theo đuổi phụ nữ của cái tên công tử bột Chiến Bá Nam kia thì mười phần chắc chín sao?” Mặt của Chiến Hàn Quân tối sầm lại. Quan Minh Vũ cụp đầu xuống: “Tổng giám đốc, bình thường những người phụ nữ mà anh Nam theo đuổi đều là các ngôi sao, hot girl, có lẽ cách đó không thích hợp với những người phụ nữ đàng hoàng” Chiến Hàn Quân nghĩ nghĩ, khóe môi vẽ thành một đường cong hơi cạn. Cũng đúng, Linh Trang của anh sao có thể giống với những kẻ dung chỉ tục phấn kia được chứ? “Gõ cửa đi” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói. Quan Minh Vũ nhấn chuông cửa. Không ai ra đón. ‘Säc mặt Quan Minh Vũ có chút xám xịt, lén lút liếc mắt nhìn tổng giám đốc, tổng giám đốc cũng không có ý kêu anh ta dừng lại, Quan Minh Vũ đành phải tiếp tục làm theo. Tiếng chuông cửa kéo dài không thôi Trong phòng Anh Nguyệt chống cẵm bằng một tay, vẻ mặt nghỉ ngờ nhìn Lạc Thanh Du. “Loại tính tình độc thân như anh trai của em vậy mà lại đi tặng hoa cho con gái, đây đúng là cây vạn tuế ngàn năm đã nở hoa rồi. Chị dâu, không phải là anh trai của em yêu chị rồi chứ?” Lạc Thanh Du ha ha ha cười một cái: “Quả thật là thái độ của anh ấy đối với chị không còn ác liệt như trước đây nữa, nhưng chị đoán là chẳng qua anh ấy đang e ngại mặt mũi của con cái thôi. Không phải là thật lòng thích chị đâu” Sắc mặt của Chiến Anh Nguyệt hơi tối lại, cô ấy biết anh trai thích chị Linh Trang, đó là tình yêu đến tận xương tủy đau tận tim gan. Kiểu người như anh trai, từ nhỏ đến lớn, một khi đã thích cái gì rồi thì sẽ không thay đổi, đồ vật đã dùng rồi thì cũng không nỡ ném đi, nên vốn không thể nào quên được chị Linh Trang nhanh như vậy.