Bộ lễ phục bị kéo lê trên mặt đất, Chiến Hàn Quân nhìn theo bóng dáng tức giận rời đi của cô, trên môi lộ ra nụ cười Quan Minh Vũ cực kỳ tiếc bộ lễ phục, nói: “Đúng là phung phí của trời” Chiến Hàn Quân cười nói: “Chỉ có người phụ nữ không màng danh lợi mới chà đạp đồ tốt của tôi như vậy” Quan Minh vũ ngây ra như tượng đá. “Tổng giám đốc đang khen Lạc Thanh Du sao? Sao anh ta lại đột nhiên cảm thấy trước đây mình giúp tổng giám đốc ngược đãi Lạc Thanh Du, đúng là tự gây nghiệt không thể sống! Quan Minh Vũ mong đây chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi. Lạc Thanh Du đi vào hội trường của buổi tiệc, lập tức trở thành mục tiêu thu hút ánh mắt của mọi người. Vẻ đẹp siêu phàm thoát tục của cô, công với bộ lễ phục trên người càng khiến cô nổi bật giữa đám đông. Lạc Thanh Du trở thành tâm điểm của cả hội trường, nhưng bản thân lại không ý thức được điều này. Cô đưa mắt khắp hội trường để tìm Bạch Hiểu Phong. Anh ta đang nâng ly uống rượu với khách khứa, vô tình lại nhìn thấy Lạc Thanh Du. Bạch Hiểu Phong lập tức bị vẻ đẹp của cô làm cho ngây ngẩn cả người “Xin lỗi, tôi ra đăng kia một chút” Anh ta để ly rượu xuống, chỉnh lại lễ phục của mình, sau đó chậm rãi bước về phía cô. “Lạc Thanh Du, hôm nay cô rất đẹp” Bạch Hiểu Phong ở trời tây đã mấy năm, việc biểu đạt cảm xúc rất phóng khoáng. “Cô khiến tôi cảm thấy rất tự hào” Anh ta giơ cánh tay lên. Lạc Thanh Du hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn khoác tay Bạch Hiểu Phong. “Xin lỗi anh, tôi không mặc lễ phục của anh. Nó gợi cảm quá, không hợp với tôi” Anh ta cười đáp: “Cô không phải xin lỗi tôi đâu. Lễ phục mà cô chọn cho ngày hôm nay rất hợp với cô, cô khiến tôi được tăng thế diện” “Tôi không cảm thấy vậy!” Đột nhiên, phía sau có một giọng nói lạnh lùng truyền tới Lạc Thanh Du và Bạch Hiểu Phong xoay người lại, Chiến Hàn Quân đang đứng sừng sững trước mặt bọn họ. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi màu đỏ của anh ta, môi khẽ nhếch lên: “Từ bao giờ, đỏ kết hợp với xanh lá cây lại thành mốt vậy?” Lúc này, Lạc Thanh Du mới để ý, Bạch Hiểu Phong mặc áo sơ mi màu đỏ bên trong bộ âu phục màu trắng. Anh ta vốn có diện mạo mắt ngọc mày ngài, mặc đồ màu đỏ diễm lệ càng tôn lên vẻ đẹp trời cho. Nhưng câu “đỏ kết hợp với xanh lục” của Chiến Hàn Quân lại khiến Lạc Thanh Du và Bạch Hiểu Phong liên tưởng tới câu tiếp theo “xấu tới phát khóc”. Sắc mặt của cả hai lập tức trở nên khó coi. Anh ta đánh giá phong cách nhẹ nhàng của Chiến Hàn Quân. Mặc dù, anh mặc một bộ âu phục màu đen, nhưng cái kẹp cà vạt đính kim cương kia lại là màu xanh lá cây. Bạch Hiểu Phong hơi hiểu ra: “Bộ lễ phục này là do anh đưa cho Thanh Du à?” Chiến Hàn Quân gật đầu. Anh ta ôm chặt Lạc Thanh Du vào ngực, nhìn anh với vẻ khiêu khích: “Cảm ơn” Chiến Hàn Quân cảm nhận được sự khiêu khích của Bạch Hiểu Phong, đôi mắt anh đột nhiên trở nên u ám. “Không cần. Dù sao anh cũng không hợp với màu xanh lá cây” Chiến Hàn Quân nói với giọng điệu đầy ẩn ý. Bạch Hiểu Phong nhìn áo sơ mi màu đỏ của mình, sau đó nhìn anh cười cười: “Không sao cả, tôi đi thay là được” Sau khi dứt lời, anh ta quay qua nói với cô: “Thanh Du, cô chờ tôi một chút nhé.” Lạc Thanh Du gật đầu. Sau khi Bạch Hiểu Phong rời đi, cô chất vấn Chiến Hàn Quân: “Anh cố ý phải không?” Anh làm bộ không hiểu hỏi lại: “Cố ý cái gì? “Cố ý đưa bộ lễ phục màu xanh lá cây này cho tôi. Anh làm như vậy là để sỉ nhục chúng tôi Chiến Hàn Quân đáp lại với giọng lạnh lùng: “Tôi không rảnh rỗi như vậy đâu” Chiến Anh Nguyệt đột nhiên xuất hiện và gọi to: “Anh, chị dâu” Lạc Thanh Du sợ tới mức giơ tay bịt miệng cô ấy lại: “Đừng có gọi bừa như vậy” Cô vừa nói vừa liếc trộm Chiến Hàn Quân, Sợ Anh Nguyệt ghép đôi hai người làm anh tức giận. Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân vẫn bình tĩnh khiến Lạc Thanh Du thở phào nhẹ nhõm.