Sau khi bố Lạc Thanh Du ly hôn với mẹ cô, ông ta kết hôn với mẹ của Lạc Thanh Phương. ‘Thoạt nhìn thì là ly hôn và kết hôn bình thường, nhưng Lạc Thanh Phương chỉ kém Lạc Thanh Du hai tuổi. Mà lúc Lạc Sơn ly hôn với vợ cũ, Lạc Thanh Du đã được 5 tuổi. Có thể thấy, bố của Lạc Thanh Du đã ngoại tình. Nhưng vào thời điểm đó, mẹ của Lạc Thanh Du sống ở một vùng nông thôn hẻo lánh, không biết sử dụng luật pháp để bảo vệ cuộc quyền lợi trong hôn nhân của mình. Khi Lạc Thanh Du mười lăm tuổi, mẹ vất vả thành bệnh, sợ mình qua đời con gái không có ai chăm sóc, vì vậy bà để con gái xa xôi ngàn dặm vào thành phố để tìm người thân. Ai ngờ Lạc Sơn lại dùng con danh nghĩa con gái ngoài giá thú để giới thiệu bằng con gái ruột của mình. Tuy vào nhà họ Lạc nhưng Lạc Thanh Du sống vô cùng hèn mọn Mẹ con Lạc Thanh Phương thường xuyên làm sỉ nhục Lạc Thanh Du, hơn nữa thường nhân lúc Lạc Sơn đi vắng đánh đập, chửi mắng cô. Có một lần, Lạc Thanh Du không chịu nổi được nữa, phản kháng lại, mẹ con Lạc Thanh Phương còn cởi quần. áo của cô, nhốt cô trong phòng tâm cả đêm. Kế từ đó, Lạc Thanh Du bị trầm cảm nặng. Còn cái bùa đòi mạng chân chính khiến Lạc. Thanh Du không sống nổi nữa là mẹ ruột của cô Hoàng Tú Chỉ bị huyết tán tăng ure máu, đến thành phố tìm cô, muốn vay tiền của con gái để đi khám bệnh. Lạc Thanh Du lấy đâu ra tiền để đưa bà ấy? Hoàng Tú Chỉ thấy con gái ăn mặc đẹp đế thì nghĩ cô sống tốt rồi, cũng học người trong thành phố chê bần yêu phú, Hoàng Tú Chỉ tức giận gọi cô. là loại bất hiếu, vong ơn phụ nghĩa. Lạc Thanh Du lấy hết can đảm hỏi vay tiền bố, nhưng Lạc Sơn từ chối. Sự bạc tình bạc nghĩa của bố đã trở thành giọt nước tràn lý dìm chết Lạc Thanh Du, “Lạc Thanh Du, tôi nuôi cô lớn đã không phụ cô rồi. Cô đừng tham lam, đừng mong nhận được lợi lộc gì từ tôi. Con người phải học cách bằng lòng.” Ngày hôm đó, Lạc Thanh Du bị gia đình rưồng bỏ lần đầu tiên có ý nghĩ tự tử. Cô đi vô định trên đường, thấy một chiếc ô tô màu đỏ đang lao tới, cô không kiểm soát bất ngờ lao vào chiếc xe. Khi cô tỉnh dậy, Nghiêm Linh Trang đã hoàn toàn thay thế cô ấy. “ai Đứa trẻ trong tay cô phát ra khóc non nớt Suy nghĩ lửng lơ của Lạc Thanh Du bị kéo lại, ôm Thanh An đi về phía Lạc Thanh Phương. Có ít bệnh nhân vào cấp cứu ban đêm. Lạc Thanh Phương cũng thấy Lạc Thanh Du, chỉ có điều nhìn thấy đứa trẻ trong tay cô, Lạc Thanh Phương hiển nhiên rất sửng sốt, lạnh lùng châm chọc, nói: “Lạc Thanh Du, đứa bé này con ai đây?” Những tính toán lộ ra trong mắt Lạc Thanh Phương khiến Lạc Thanh Du cau mày, cô lạnh lùng đáp: “Bác sĩ bây giờ quan tâm nhiều thật đấy. Bệnh nhân đi khám bệnh mà còn bị điều tra hộ khẩu nữa vợt Lạc Thanh Phương á khẩu không nói nên lời. Nhưng trong lòng thầm kinh ngạc, đấ năm năm không gặp người này, miệng lưỡi cô ta ngày càng sắc bén. cái bàn trước mặt, tư thái cao ngạo ra hiệu cho Lạc Thanh Du ngồi xuống. Cô ta từ từ lấy ống nghe ra, nghe tim phổi của đứa trẻ Ánh mắt quan tâm của Lạc Thanh Du không thoát khỏi mắt Lạc Thanh Phương, cô ta chắc chẳn đứa trẻ này là con gái của cô. “Chị cá, ai là bố nó thế?” “Chết rồi” Lạc Thanh Du nói “Con bé trông rất đáng yêu, bao nhiêu tuổi rồi?” “Bốn tuổi” Lạc Thanh Du biết Lạc Thanh Phương không có ý tốt gì nên không nói sự thật. Sau khi kiểm tra một phen, kết luận là “viêm amidan, điều trị bãng truyền dịch” Lạc Thanh Du không thể làm gì khác, phải bế Thanh An vào phòng truyền dịch. Thời gian tí tách trôi qua. Chẳng mấy chốc, bầu trời phía đông trở đã hửng sáng. Lạc Thanh Du nhìn thời gian trên điện thoại, ống truyền địch dài như đồng hồ cát, trong lòng lo lảng. Cô hận không thể bẻ cơ thể mình thành ba phần, một phần cho Thanh An, một phần cho Thanh Tùng, phần còn lại cho Quốc Việt Chính trong quá trình dày vò này, Lạc Thanh Du vẫn kiên trì hy vọng. Trước khi tới giây phút cuối cùng, cô không muốn từ bỏ hy vọng đến Hải Thiên thăm Chiến Quốc Việt Lúc 7 giờ 30 phút, Lạc Thanh Du lấy điện thoại di động ra nói với Chiến Hàn Quân có thể cô sẽ đến muộn một lúc, nhưng đúng lúc này điện thoại hết pin. Lạc Thanh Du mượn điện thoại di động của y tá để gọi, nhưng Chiến Hàn Quân ngắt máy không thương tiếc. Hải Thiên. Chiến Hàn Quân khoanh tay nhìn Chiến Quốc Việt ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là chiếc ba lô nhỏ của trường mầm non. Chiến Hàn Quân không chắc lắm hỏi: “Con thật sự phải đi nhà trẻ?” Chiến Quốc Việt gật đâu Chiến Hàn Quân nâng cổ tay lên nhìn chiếc đồng hồ kim cương phiên bản giới hạn, khẽ cau. mày, hôm nay anh có cuộc họp rất gấp. Nhưng đã gần 8 giờ, Lạc Thanh Du vẫn chưa đến. Anh gọi cho cô, nhưng điện thoại đổ chuông chứng tỏ bên kia tắt máy. Khuôn mặt tuấn tú như tượng tác của Chiến Hàn Quân bao phủ băng hàn, cho dù người phụ nữ này không muốn tiếp tục làm việc thì cũng nên báo trước với anh chứ: Cô ta có gì đây? Chỉ mới ở với Chiến Quốc Việt một ngày đã nản lòng? Anh biết mà, cô ta chưa giác ngộ làm mẹ. “Chiến Quốc Việt, bố có cuộc họp khẩn cấp. Bố nhờ cô An đưa con đi nhà trẻ, được không?” Chiến Quốc Việt nhìn đôi mày cau có của bố, miễn cưỡng gật đầu. Chiến Hàn Quân cảm thấy nhẹ nhõm. Một tiếng sau. Bạch Hoài An có mặt. Ở cô ta luôn tôn khí chất khuynh thành, chẳng dính khói lửa nhân gian. Khuôn mặt trắng trẻo như trứng ngỗng, mái tóc. đen dài thẳng mượt, đường nét thanh tú, trông dịu. dàng, đáng yêu, xinh xắn lá lướt. Cô ta lấy chìa khóa từ trong chiếc túi xách màu đỏ phiên bản giới hạn ra, nhẹ nhàng vặn chốt cửa, cửa mở ra, cô ta đứng cạnh cửa, ngọt ngào gọi Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, cô An đi đón cháu đi học. Chúng ta đi thôi! Chiến Quốc Việt thờ ơ nhìn cô ta, bất đắc dĩ xách cặp đi về phía đó. Bạch Hoài An mở cửa ghế sau cho Chiến Hàn Quân, sau khi Chiến Quốc Việt ngồi yên, cô ta ngồi vào cạnh lái xe, ra lệnh cho nữ tài xế của mình: “Lên đường đi!” Ánh mắt của Chiến Quốc Việt rơi thắng xuống vỉa hè ngoài cửa kính xe. “Chiến Quốc Việt, đi nhà trẻ phải ngoan, không được đánh nhau với bạn học, biết không?” Bạch Hoài An khuyên nhủ, giọng điệu cứ như cô ta là mẹ Chiến Quốc Việt. Chiến Quốc Việt mặc kệ cô ta, nhưng sắc mặt lại càng lạnh. Cậu không phải là một đứa trẻ thích gây rối, nếu những bạn học đó không chọc tức cậu trước, cậu sẽ không đánh nhau với họ. “Thắng bé này, sao lại vô lễ như vậy. Cô An đang nói chuyện với cháu đấy?” Bạch Hoài An thấy Chiến Quốc Việt không đáp lại, có chút tức giận nói. Chiến Quốc Việt vẫn không nói gì “Sau này cô sẽ là mẹ cháu, Chiến Quốc Việt, cháu phải lễ phép với cô.” Bạch Hoài An tức giận nói. Lần này, Chiến Quốc Việt giận thật. Cậu dùng tay đấm vào kính cửa sổ, giận dữ nói: “Tôi muốn xuống xe” Bạch Hoài An có chút hoảng hốt: “Chiến Quốc Việt, cháu khùng điên gì đấy? Bố cháu giao cháu cho cô, cô An nhất định phải đưa cháu đến nhà trẻ.” “Tôi không đi nữa” Chiến Quốc Việt cáu lên. Bạch Hoài An làm ngơ trước sự thay đổi cảm xúc của Chiến Quốc Việt, mà nói với tài xế: “Đừng để ý nó, cứ đến trường đi” Khi xe dừng ở cổng trường, Chiến Quốc Việt cầm cặp sách mở cửa nhảy xuống Đây là lúc học sinh đang tập trung đi vào trường mầm non, Chiến Quốc Việt vừa mới bị Bạch Hoài An chọc giận, trông như một con chó sói nhỏ hung ác. Bạn cùng lớp thấy cậu, sợ sệt hét lên với mẹ “Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem, kia là học sinh có vấn đề trong lớp tụi con đó!”