Lúc Tiêu Ngọc Hoành ngồi máy bay đến thành phố Y thì đã là buổi trưa, hắn bèn kiếm một cửa hàng KFC vào ăn qua loa một chút, thuận tiện mở điện thoại mình ra.
Khu Hạnh Phúc ngay mé KFC, là một khu nhà đã xây từ lâu, tìm thông tin trên mạng thấy nói trong đó có đến nửa là người thuê trọ, vì thế số người rất lớn, muốn tìm một người không dễ.
Manh mối duy nhất chính là Vương Tiểu Thiên, nếu như người đăng nhập tài khoản hắn quả thực có liên quan đến Vương Tiểu Thiên.
Tiêu Ngọc Hoành mở video hôm qua quay ra, trong video, Vương Tiểu Thiên đang cúi đầu bóc vỏ kẹo, sau đó cho que kẹo vào miệng, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn đang cầm điện thoại liền ngượng ngùng giơ chữ V với máy quay, sau đó liền quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đáy mắt phản chiếu lại ánh đèn bên ngoài, tất cả đều là vui vẻ và phấn khích.
Dẫn cậu đi khu vui chơi quả nhiên là lựa chọn đúng đắn, một phát biến thành cậu bé đáng yêu ngay. Tiêu Ngọc Hoành vô cùng hài lòng với công tác hướng đạo của mình ngày hôm qua, tự cho mình một review năm sao, sau đó lại đổi video.
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo liền mũ lông tai mèo xuất hiện trong video, ngồi trên giường màu trắng, động tác gượng gạo giơ hình trái tim với máy quay: “Sư phụ chơm chơm… um… moa…”
Tiêu Ngọc Hoành để điện thoại xuống, không nhịn được cười, sau khi đoán được thiếu nữ từng khiến mình nhìn mà động lòng không thôi này thực ra là Vương Tiểu Thiên, xem mà chỉ muốn cười, thậm chí còn có chút không dám nhìn thẳng, nhưng hệ số đáng yêu lại tăng vọt lên gấp đôi.
Lợi hại lợi hại, anh Vương xã hội ta, tàn nhẫn không nhiều lời, vì hack nick của hắn mà cũng liều mạng luôn. Tiêu Ngọc Hoành lại cầm điện thoại lên, xem một chút, sau đó lại nhịn cười để xuống, tâm trạng muốn xem mà không dám xem thật là kỳ diệu, cứ cầm lên đặt xuống như thế, một bữa ăn bình thường lại nhờ video giả gái của Vương Tiểu Thiên điều vị mà trở nên vô cùng vui vẻ.
Nể mặt đôi tất giấy, không giận cậu nữa, nghĩ lại thì cậu đã không từ thủ đoạn mà làm đến mức này, thế mà vẫn không hack được tài khoản hắn, cũng thấy hơi hơi đáng thương.
Tiêu Ngọc Hoành thật muốn xoa đầu Vương Tiểu Thiên.
Trả tiền xong, sau đó hớn hở đi sang khu Hạnh Phúc tìm chứng cứ, hắn thử hỏi mấy người bảo vệ xem có nhà nào họ Vương không, vì trông hắn cao phú soái thế nên rất được tin tưởng, không ai coi hắn là kẻ vi phạm pháp luật dò hỏi thông tin riêng, thậm chí có người bảo vệ còn coi hắn là người nước ngoài, vì thế đều đáp lại rất nhiệt tình, nhưng không có ai cung cấp được thông tin hữu dụng.
Người đăng nhập tài khoản của Vương Tiểu Thiên chắc là “anh trai” cậu, tuy Vương Tiểu Thiên không có anh trai. Tiêu Ngọc Hoành đang rầu rĩ không biết phải tìm kiểu gì thì một cô gái mặc áo liền mũ lông xù tai mèo đáng yêu xuất hiện, khiến Tiêu Ngọc Hoành lập tức trợn mắt.
Cô gái tuổi chưa lớn lắm, chừng mười sáu mười bảy, buộc tóc đuôi ngựa, mặt trứng ngỗng, da dẻ trắng nõn, đi trên đường khá là bắt mắt, có thể coi là thiếu nữ xinh đẹp cấp bảy điểm.
Nhưng “Hàn Tuyết Thiên” là thiếu nữ xinh đẹp mười một điểm, thêm cho “nàng” một điểm cũng chẳng sợ “nàng” kiêu.
Tiêu Ngọc Hoành chợt nhớ ra Vương Tiểu Thiên có một cô em gái, hình như là con của cô cậu, bố qua đời sớm, nói như vậy cô bé chưa chắc đã mang họ “Vương”.
Ồ, hôm qua hai người còn gọi điện cho nhau nữa.
Cô bé cầm túi rác ném vào thùng rác xong bèn đi ra cổng khu, trông bộ dạng có vẻ định ra ngoài, vì Tiêu Ngọc Hoành đặc biệt bắt mắt nên cô bé nhìn thấy hắn, mắt lập tức sáng lóe lên, nhưng không phải ánh mắt quen biết hắn, chỉ đơn thuần là cô gái động lòng khi thấy trai đẹp thôi.
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ ngợi, không đi theo hỏi mà lấy điện thoại ra giả vờ vừa nghịch vừa chờ người, chờ cô bé đi qua hắn rồi, hắn mới hướng theo bóng lưng cô mà gọi:
“Vương Tiểu Thiên!”
Nếu như cô bé quen Vương Tiểu Thiên, cô bé chắc chắn sẽ quay đầu lại theo bản năng.
Sau đó cô bé quay đầu lại.
Bingo. Tiêu Ngọc Hoành cười, đang định đi về phía cô thì cô bé chớp mắt nhìn hắn một hồi, sau đó như hiểu ra điều gì, biến sắc xoay người co cẳng chạy.
Tiêu Ngọc Hoành sửng sốt, sau đó sải chân đuổi theo.
Người đi trong khu lập tức trông thấy một anh đẹp trai chạy đuổi theo một cô xinh gái, cũng không ai ngạc nhiên mà đều cảm thán, thanh xuân mà.
Cô bé nào chạy được Tiêu Ngọc Hoành, đây là người còn chạy nhanh hơn người chạy 100 mét đạt huy chương đồng, thế nên cô chưa chạy ra đến cổng thì đã bị Tiêu Ngọc Hoành túm được.
“Em đừng sợ! Anh là bạn cùng lớp anh trai em!” Tiêu Ngọc Hoành túm cánh tay cô vội vã nói, để ý thấy có rất nhiều người trong khu đang nhìn hai người.
Cô bé thở hổn hển nhìn hắn, nuốt nước bọt rồi đầu hếch lên, há miệng: “Gì cơ? Tôi không có anh trai.”
Hả? Tiêu Ngọc Hoành ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ không tin: “Ban nãy anh gọi Vương Tiểu Thiên, rõ ràng em quay lại mà.”
“Anh gọi to thế, ai mà chẳng quay lại nhìn.” Cô gái đã bình tĩnh lại.
“Thế sao em lại chạy?”
“Vì trông anh giống người xấu!”
Tiêu Ngọc Hoành buồn rồi, lớn từng này nhưng đây là lần đầu tiên bị nói giống người xấu, lại còn là một cô bé chứ.
Lòng chắc chắn cô bé này chính là em gái Vương Tiểu Thiên, nhưng người ta không thừa nhận, Tiêu Ngọc Hoành cũng không thể đi thăm dò hộ khẩu cô bé được, không, có lẽ trên hộ khẩu cũng chưa chắc đã tìm được quan hệ giữa cô và Vương Tiểu Thiên, thế nên Tiêu Ngọc Hoành nghĩ ngợi rồi thân thiện mời cô: “Chúng ta tìm một quán cà phê ngồi một lúc được không?”
“Không được.” Cô bé từ chối thẳng, sầm mặt lạnh nhạt nói: “Tôi phải đi trông tiệm cho mẹ, xin hãy buông tay ra.”
“…” Cô chắc chắn là em gái Vương Tiểu Thiên, thái độ tránh người nghìn dặm này quả thực y như đúc.
Tiêu Ngọc Hoành nghĩ nghĩ, tuy bị nói là người xấu nhưng vẫn mỉm cười tỏ vẻ người tốt: “Vậy anh đưa em sang đó nhé, thuận tiện xem thử cửa tiệm nhà em luôn.”
Cô bé không ngờ hắn lại quấn riết lấy như vậy, thế là hoảng loạn cau mày, vì không muốn hắn đi theo đến cửa hàng nhà mình, cánh tay lại bị hắn túm chặt, cô bé hết cách, đành phải lùi bước.
“Thôi… thôi vậy, cứ tìm quán nào ngồi đi.”
Tiêu Ngọc Hoành thở phào, sau đó dẫn cô bé ra khỏi khu nhà, vốn định tìm quán cà phê nhưng lại không tìm được, đành sang một nhà hàng khá là thoải mái.
“Muốn ăn gì thì cứ gọi nhé.” Tiêu Ngọc Hoành vừa lịch sự vừa khách sáo nói, ra hiệu cho cô bé xem thực đơn.
Cô bé lại đứng dậy: “Tôi vào nhà vệ sinh.”
Sau đó không chờ Tiêu Ngọc Hoành trả lời đã nhanh chân đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đi kiếm Vương Tiểu Thiên bàn bạc rồi. Tiêu Ngọc Hoành bình thản uống một ngụm trà, sau đó gọi phục vụ đặt mấy thứ đồ ngọt, sau đó cũng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam nữ chỉ cách nhau một bức tường, nghe động tĩnh thì cách âm không tốt lắm, Tiêu Ngọc Hoành bèn rón rén đi vào một phòng riêng lấy điện thoại ra, mở ghi âm rồi áp điện thoại vào tường.
Tuy nghe trộm động tĩnh bên nhà vệ sinh nữ hơi không quân tử lắm, có điều để lấy được bằng chứng thì cũng phải kệ thôi, cũng không thể vạch trần âm mưu của Vương Tiểu Thiên mà không có chứng cứ gì được, tên đó chắc chắn có đánh chết cũng không chịu nhận.
Tiêu Ngọc Hoành đoán đúng rồi, cô bé vừa vào phòng vệ sinh đã lấy điện thoại ra gọi điện cho Vương Tiểu Thiên.
Vương Tiểu Thiên đang chơi game, tuy Tiêu Ngọc Hoành không lên nhưng sau khi bị kéo vào thế giới này rồi, cậu bất ngờ phát hiện ra game rất thú vị, hơn nữa còn ôm ý nguyện vĩ đại sau này lấy được trang bị đỉnh cấp của Tiêu Ngọc Hoành rồi sẽ mặc vào người mình đi chém giết một trận cho sướng, thế nên luyện cấp cũng đặc biệt nhiệt tình.
Cấp thấp thì đến cái quần tà lỏn đỏ cấp 85 kém nhất của tên này cũng không mặc được.
Nhận điện thoại của em gái, Vương Tiểu Thiên cũng chẳng để ý lắm, ngồi trên giường trên thảnh thơi “a lô” một tiếng.
“Anh! Chết rồi! Bạn học kia của anh đến tìm em rồi!” Em gái trốn trong phòng riêng đè giọng la lên với điện thoại.
Vương Tiểu Thiên sửng sốt, vẫn chưa phản ứng được ngay: “Sao cơ?!”
“Chính là cái tên Coi thường sinh tử ấy!” Em gái hoang mang nói: “Cái giọng trầm của hắn em nghe cái là nhận ra luôn, tên này cũng giảo hoạt lắm, cố ý gọi tên anh về phía em, em theo bản năng quay lại, sau đó hắn liền cười hề hề hề hề với em, cũng may em nhanh trí, co cẳng chạy luôn!”
Vương Tiểu Thiên nghe mà hết hồn, trèo từ giường trên xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài: “Sau đó thì sao?!”
Còn thắc mắc sao Tiêu Ngọc Hoành dậy sớm thế, hóa ra là đi máy bay chạy đến thành phố Y! Giỏi lắm! Không nói tiếng nào vượt cả nửa Trung Quốc, sao hắn không ngồi tên lửa thăng thiên luôn đi?
“Sau đó thì em bị hắn bắt được.” Em gái sợ sệt: “Giờ đang ngồi trong nhà hàng với hắn đây, làm sao giờ anh?”
Vương Tiểu Thiên vừa đi xuống dưới lầu vừa cau mày nghi hoặc: “Sao hắn lại nhận ra em? Cho dù có địa chỉ IP của em thì cũng không thể tra được là nhà nào mà!”
“Em đang mặc áo khoác anh gửi cho em mà.” Em gái nói, còn không quên khen một câu: “Mặc đẹp lắm ý~ chỉ tội hơi rộng.”
Vương Tiểu Thiên nghe xong hối hận chết được, biết thế đã không tiết kiệm mà vứt luôn quần áo cho rồi, lần này thì hay, em gái bị bắt tại trận, vai diễn này cậu còn giữ được không đây?
Ngồi xuống ghế dài dưới tàng cây dưới lầu, Vương Tiểu Thiên trầm mặt nghĩ một hồi rồi hỏi cặn kẽ tình hình em gái: “Vậy giờ hắn đã chắc chắn anh là ‘Hàn Tuyết Thiên’ rồi à?”
Nghĩ lại thì rất có khả năng là lộ từ hôm qua, Vương Tiểu Thiên nhớ đến hắn lúc ngồi trên xe đột nhiên nói cậu giống “Hàn Tuyết Thiên”.
Chậc. Vương Tiểu Thiên đỏ mặt không vui, giả gái bị lộ xong, dây thần kinh xấu hổ mới liền lại.
Em gái nghĩ nghĩ rồi phủ nhận: “Em nghĩ hắn mới chắc chắn được bảy tám phần thôi, nhưng vì không có chứng cứ nên mới phải chạy đến tìm em xác minh.”
Bảy tám phần? Vậy tức là còn hai ba phần cơ hội chuyển biến. Vương Tiểu Thiên bèn nghiêm túc hỏi: “Vậy em đã để lộ anh chưa?”
“Làm sao được chứ? Làm em gái đương nhiên phải bảo vệ anh trai rồi.” Em gái nói rất nghĩa khí, cuối cùng lại bồi thêm một câu: “Anh mà ngồi tù thì nhà mình cũng mất mặt.”
“Anh còn cái gì chưa làm nữa chứ.” Vương Tiểu Thiên tức phát điên, rất không cam lòng: “Mẹ nó chứ đến đồ con gái anh cũng mặc rồi, kết quả đến cái quần đùi của hắn cũng không chôm được!”
“Được rồi, đừng nghĩ vụ chôm quần đùi nữa, mau nghĩ cách đi anh.” Em gái nói, hơi sốt ruột: “Em vào nhà vệ sinh một lúc rồi, còn không ra chắc hắn tưởng em táo bón mất.”
Vương Tiểu Thiên cũng biết chuyện quá cấp bách, thế là nghiêm túc suy nghĩ, đầu cậu cũng nhanh nhạy, lập tức nảy ra một ý rất láo toét: “Em à, giờ em đang mặc bộ trong livestream phải không?”
“Ừ.”
“Sau đó trong tay hắn không có chứng cứ chứng minh anh là ‘Hàn Tuyết Thiên’ phải không?”
“Em đoán thế.”
“Sau đó người đăng nhập tài khoản hắn là em phải không?”
“Đúng rồi, không phải anh bảo em đăng nhập à?”
“Vậy từ giờ trở đi, em chính là ‘Hàn Tuyết Thiên’ rồi!”
“Hả?!” Em gái sửng sốt, kinh ngạc, sau đó đau đớn kêu lên: “Em bảo vệ anh như thế mà anh lại muốn bán em!”
Tiêu Ngọc Hoành đang nghe trộm trong phòng vệ sinh nam bị Vương Tiểu Thiên làm phì cười, bi thảm quá đi, anh trai vì hack nick mà vô tình bán cả em gái! Quả nhiên là anh Vương xã hội ta, tàn nhẫn không nhiều lời.
Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục, thuận tiện khinh bỉ khinh bỉ.
Cảm thấy nghe trộm cũng tàm tạm rồi, không để em gái Vương Tiểu Thiên nghi ngờ, Tiêu Ngọc Hoành bèn cầm điện thoại lưu lại đoạn ghi âm, sau đó rón rén ra khỏi nhà vệ sinh, còn trong nhà vệ sinh nữ bên cạnh, em gái còn đang đau đớn không thôi: “Anh, không được đâu, anh em mình đâu có giống nhau.”
“Trước Á châu tam đại tà thuật, không có cái gì giống với không giống.” Vương Tiểu Thiên lấy bản thân làm ví dụ: “Em xem anh trang điểm xong có ai nhận ra anh đâu, em trang điểm vào chắc chắn cũng có thể thay đổi diện mạo, cứ nói dóc với hắn, nói dóc linh ta linh tinh cũng được, bảo em lúc livestream trang điểm rồi, lại mở 360 nữa, vì thế nên trông hơi khác.”
“Anh lừa trẻ con à?”
“Nó là con anh, người ngốc tiền nhiều, có thể lừa được.” Vương Tiểu Thiên cũng biết như thế chỉ là miễn cưỡng lấp liếm, nhưng cậu thực sự không muốn ngã ngựa, nếu như ngã từ lúc chưa mặc đồ nữ thì cùng lắm bị oánh nhừ tử một trận, cậu cũng chấp nhận, nhưng giờ đã mặc cả đồ nữ rồi…
Cậu muốn nhảy từ trên ban công ký túc xuống.
“Nhưng mà…”
“Em à, nửa đời sau của anh trai em có thể làm người bình thường được không đều nhờ cả vào em đó!” Vương Tiểu Thiên cầu khẩn: “Tết về anh sẽ bóc quýt cho em ăn.”
Em gái mềm lòng, nghĩ lại thì người kiêu ngạo như anh trai cô, nếu bị lộ ra là giả gái, có khả năng sẽ thực sự không thể sống nổi trong trường, tuy cũng là tự cậu bày ra, nhưng làm em gái chung quy vẫn không nhẫn tâm, giờ mới bất lực đồng ý.
“Được rồi.” Em gái tỏ vẻ vụ này để cô lo vậy, nhưng trước khi hành động vẫn tò mò hỏi một câu: “Sao anh lại hận hắn vậy?”
Anh trai mình tuy tính tình không ra làm sao nhưng cũng không vô duyên vô cớ ghét người khác, chủ động đi sửa lưng người khác thế này theo cô biết cũng là lần đầu tiên, trừ phi lòng cực kỳ hận, bằng không sẽ không phải cố chấp như thế.
Vương Tiểu Thiên không muốn nói lắm, nhưng giờ quyền sinh sát thuộc về em gái cậu, đành phải nói thật: “Hắn cầm dép đánh mông anh.”
Còn vụ kéo từ giường trên xuống ném xuống đất, còn bị đạp vào ngực, cậu không nói ra, sợ em gái lo lắng, cảm thấy cậu ở trường bị sỉ nhục.
Em gái “phì” một tiếng cười: “Chỉ vì chuyện này thôi?”
“Em không hiểu đâu, thứ hắn đánh không chỉ có mông anh mà còn cả tôn nghiêm của anh nữa.” Vương Tiểu Thiên nói nghiêm túc: “Cơn giận này không trút ra được, cả đời anh sẽ không quên được hắn.”
“…” Đúng là hận sâu thật, nhưng vì lý do hơi hài hước nên em gái không phát biểu ý kiến nữa.
“Được, em ra ngoài lấp liếm hắn cho anh đây.” Em gái ưỡn ngực, dám đánh mông nam bảo duy nhất nhà cô, không thể nhịn được, em gái tỏ ý sẽ để Tiêu Ngọc Hoành mở mang kiến thức về khí thế bá vương của một cô gái lớp 11.
Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, không yên tâm mà dặn cô: “Nếu như hắn hỏi chuyện trong game thì em cứ đáp qua quýt cho xong nhé.”
“Yên tâm đi, hôm qua em mới đọc xong bài anh đăng rồi, đại để cũng biết được một số việc của hai người.” Em gái chắc chắn.
Vương Tiểu Thiên lại bổ sung: “Với cả, nếu hắn hỏi chuyện khách sạn Mã thị, em cứ bảo hồi trước em đến thành phố X du lịch, tiện tay cầm hộp giấy ăn của khách sạn về.”
“Trộm hộp giấy ăn của khách sạn? Low thế sao?” Em gái không hiểu thao tác này.
“Hắn hỏi đến thì đáp vậy là được.” Vương Tiểu Thiên nói, giờ không phải lúc để giải thích tường tận cho em gái nghe.
“Hiểu rồi.” Em gái đáp, sau đó cúp máy, sửa sang lại tóc và bộ đồ tai mèo đáng yêu xong hít một hơi thật sâu, đi nhanh ra ngoài.
“Để anh đợi lâu rồi.” Em gái ngồi xuống, mỉm cười với Tiêu Ngọc Hoành: “Thực ra ấy mà, khụ, tôi chính là Hàn Tuyết Thiên.”
“…Ồ?” Tiêu Ngọc Hoành hơi đổi sắc mặt, sau đó khóe miệng cong lên, trong đầu có một suy nghĩ.
Có chết cũng không muốn ngã ngựa phải không? Hay lắm Vương Tiểu Thiên, được, lớp trưởng tôi chơi với anh.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
76 chương
42 chương
19 chương
6 chương
41 chương