Mạch nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên nói, Tối nay em về với anh, được không? Bob sững sờ, tim đập loạn xạ, hồi lâu sau anh mới bình tĩnh lại, hỏi, Ai đã cho tôi cái vinh dự cao quý này? Bob 10 Bob lặng lẽ nhìn Mạch quay lại, ngồi xuống, cất điện thoại vào túi. Cái túi xách của Mạch màu đỏ, miệng túi có cái vòng kim loại trắng rất lớn. Tay Mạch để trên nền đỏ trông trắng đến đáng yêu. Bob lại nghĩ, trong cái túi bí mật của người con gái đựng những gì nhỉ? Vừa rồi cô gọi điện đến mười phút. Cô nói chuyện với người đàn ông, chắc chắn đấy là đàn ông, con gái nói chuyện qua điện thoại với con gái không bao giờ nói nhiều như thế. Cô nói gì với người đàn ông kia? Bỗng Mạch đòi uống rượu. Uống rượu gì? Bob hỏi. Tùy, Mạch nói. Bob hỏi, em có hiểu rượu không? Mạch không trả lời,. Trên mặt bàn là cái bóng đen của cô, đầu tiên Bob cho là cô phục vụ chưa lau khô, nước vẫn còn trên mặt bàn. Anh định lấy khăn giấy để lau lại, nhưng phát hiện “nước” đang chuyển động. Bob nhìn Mạch, suy nghĩ rồi nói, Thế này, uống rượu trắng bốc hơn, rượu trắng pha với coca cola, cảm giác sẽ khác. Bob rót ra nửa ly rượu, rồi đổ tiếp nửa ly coca cola, lắc đều rồi đưa cho Mạch. Mạch bưng ly rượu lên, nói, Trong này không có thuốc mê chứ, anh đừng hại em. Nói xong, cô uống cạn ly rượu. Bob sững sờ, nói, Nữa chứ? Mạch nhìn Bob gật đầu. Bob lại pha một ly nữa, Mạch đưa tay ra cầm cốc rượu. Bob nói, Ly này của tôi. Mạch nhìn Bob uống, cô nói, Em uống ly rượu ấy xong cảm thấy anh trở nên đáng yêu. Bob uống cạn cốc rượu, nói, Uống rượu vào cảm giác không còn chân thật, tôi không muốn như vậy. Mạch nói, Vậy lúc nào là chân thật? Ngoài đường phố, trên giường, trong phòng, nhà anh, nhà em, lúc bình tĩnh, lúc phấn khởi, lúc đi vệ sinh… lúc nào được coi là chân thật? Bob nói, Dù sao thì uống rượu xong người cũng thay đổi, không còn ở trạng thái bình thường. Mạch nói, Thôi đi, em nghe chán lắm rồi, anh có pha nhanh lên không nào? Rượu pha với coca cola thật tuyệt, em ở Vân Nam, ở Bắc Kinh đều không có, chưa được uống bao giờ. Bob đưa cho Mạch, nói, Thế nào gọi là không có, chưa uống bao giờ à? Mạch cười, nói, Rượu và thuốc đều ngon. Cô lại uống hết cốc rượu. Bob nhìn Mạch nói, Đừng uống nữa. Mạch nói, Anh ở đâu? Bob nói, Tiểu Tây Thiên. Mạch hỏi, Anh ở chung với người khác à? Bob nói, Cô ấy đi rồi, ra nước ngoài, lấy một ông già, cô ấy bảo ông kia giống Hemingway. Nhưng chúng ta chưa ai thấy được Hemingway, tại sao bảo ông ấy giống Hemingway? Tôi nói với cô ấy, tôi không phân biệt người nước ngoài như thế nào, không phân biệt ai với ai. Vẻ mặt Mạch trở nên rạng rỡ, nói, Vì uống rượu, em cảm thấy anh thật đáng yêu. Bob nói, Cuối cùng cô ấy ra đi, Tôi đưa cô ấy ra sân bay, cô ấy khóc, nói lúc này em cảm thấy anh thật tốt. Cô bảo, cô ấy có ngốc không chứ, ra đến sân bay rồi còn nói tôi rất tốt. Mạch nhìn Bob chằm chằm, bỗng nhiên nói, Tối nay em về với anh, được không? Bob sững sờ, tim đập loạn xạ, hồi lâu sau anh mới bình tĩnh lại, hỏi, Ai đã cho tôi cái vinh dự cao quý này? Mạch nói, Bữa tối nay coi như em mời anh, em thấy anh cũng không có tiền. Bob nói, Tôi đã thanh toán, thanh toán lúc cô gọi điện. Mạch nói, Tại sao lại thế? Bob nói, Tôi sợ mình uống quá chén, say xỉn, phải để cô thanh toán, cho nên mới thanh toán trước. Mạch thở dài, Nhưng là em say. Bob nói, Tôi không mong chúng ta cứ đi tìm lý do. Nói xong, Bob cảm thấy mình đã lỡ lời. Anh định sửa lại nhưng không kịp. Mạch nói, Tìm lý do gì? Anh nghĩ anh là ai? Anh nghĩ em đến chỗ anh để làm gì? Em chỉ muốn tối nay nói chuyện với anh, chỉ đến nói chuyện, không phải làm gì với anh, hiểu không? Đàn ông các anh đều thế cả, cho rằng con gái cũng như các anh, chỉ nghĩ đến chuyện kịa, các anh là thứ không ra sao, anh bảo, chúng ta có đi không? Bob như sợ hãi, nói, Tất nhiên đi.