Câu nói cuối cùng của Mạch khiến Bob run lên: Bà Xán đã làm lành với anh như thế rồi chứ? Trong câu nói ấy “bà Xán” là chủ ngữ, làm anh cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy. Bob 46 Ba hôm sau Bob gặp Kha. Anh nói với Kha, không biết Trần Tả có cho tiền hay không, dù sao thì những gì cần nói, tôi đã nói. Anh cũng đã nghe rõ. Kha hỏi, Tại sao tối hôm trước anh không nghe điện thoại? Tôi tìm anh phát điên lên, suýt nữa thì đi báo công an. Xong việc anh nên báo cho tôi biết, tôi uống rượu với Đại Uy, chờ điện thoại của anh, nhưng anh như quên công việc, xong việc anh chẳng biết làm gì. Bob suy nghĩ rồi nói, Tối hôm ấy Mạch bị mất điện thoại, hai người tìm mãi ở đống tuyết mà không thấy. Sauk hi về nhà, mấy ghôm sau Mạch không muốn tiếp tôi, nhưng tối hôm ấy, cô ấy đồng ý làm tình với tôi. Kha nghe nói rất phấn khởi. Anh nói, Điều ấy không có trong buổi nói chuyện với Trần Tả, anh có chuyện gì đó, phụ nữ rất thực tế, tôi nói đúng không? Bob phản bác lại. Anh nói, Chuyện ấy không sao, chỉ là cảm giác giữa hai chúng tôi. Kha nói, Anh Tả sau đấy có gọi điện cho anh không? Anh cũng để địa chỉ của tôi lại cho anh ấy rồi à? Ôi, ba hôm nay mỗi ngày dài như một năm, tối không sao ngủ được, sắp sang tháng Giêng rồi, mùa xuân lại đến, vậy mà tiền nong vẫn chưa thấy đâu. Bob nói, Thế này nhé, tôi gọi điện cho Trần Tả ngay bây giờ, hay là anh gọi? Kha nói, Anh gọi đi, anh trực tiếp bàn với anh ấy. Bob bắt đầu bấm số điện. Kha nhìn vào máy điện thoại của Bob. Bob nghe điện, nhưng Trần Tả không nhận điện. Kha sốt ruột, giục, Gọi lại đi. Bob lại gọi. Cuối cùng Kha không chịu nổi, nói, Nào, để tôi gọi. Bob đưa máy cho Kha. Kha bấm máy liên tục, nhưng máy của Trần tả vẫn không có người nhận, Kha nói, Hay là anh ấy đi đâu rồi? Bob nói, Chúng mình gọi cho chị Xán. Hai người lại gọi điện cho Thẩm Xán, máy của Thẩm Xán không mở. Kha nói, Ôi, anh biết rồi đấy, làm ông chủ ở Trung Quốc khó biết chừng nào, mẹ kiếp, chả khác gì đám lao động ở nông thôn lên thành phố làm thuê. Bob về căn nhà bé nhỏ của mình với Mạch thì đã tối. Suốt một ngày Bob bị Kha giày vò, trong lòng chỉ nghĩ đến Trần Tả. Tại sao anh ta không nhận điện? Hay là anh ấy không muốn tiếp xúc với mình, anh nghĩ, có lẽ trong đời sẽ không còn quan hệ nào với Trần Tả. Hôm ấy Trần Tả gặp anh cũng chỉ là dịp gặp chơi vậy thôi. Tại sao anh ấy bày trà? Anh đã gặp dịp nào? Anh ta giữ sĩ diện cho Thẩm Xán ư? Bob nghĩ đến Thẩm Xán, vì Thẩm Xán là vợ anh ta. Trong công ty, Thẩm Xán cũng là một nhân vật quan trọng. Bà tôi không sợ chồng, coi anh ta chỉ là chồng. Một phụ nữ chỉ có chuyện lên giường với đàn ông, thì người đàn ông ấy không có gì đáng tôn trọng, dù người đó là tổng thống, huống chi là Chủ tịch Hội đồng quản trị. Nhưng Bob lại không yên tâm, rất khó lòng tóm được Thẩm Xán, nhưng anh lại đưa Mạch đi theo, khiến Thẩm Xán vô cùng thất vọng. *** Mạch ngồi ở sofa chờ anh. Cô không mở ti vi, chỉ ngồi không. Trên bàn là cơm cô không ăn hết, một cái bánh hamburger và hai cái cánh gà. Mạch nói, Em vẫn chờ, điện thoại của anh không mở. Bob nói, Không có tiền, em cũng biết. Em gọi điện cả cho anh Kha, điện thoại của anh ấy cũng không mở. Có thể anh ấy cũng không có tiền. Có lúc anh mở máy, nhưng chỉ là âm thanh bận. Tôi mệt, đừng lảm nhảm nữa có được không? Lảm nhảm? Chỉ có anh lảm nhảm. Em về từ lâu, chờ anh, định đi siêu thị mua lọ dung dịch tẩy với anh. Nhưng anh không về, anh gọi một cú điện về cũng không được à? Bob nói, Thôi, không nói nữa, được không? Mạch không nói nữa, một lúc sau cô cười, ngoảnh đầu về phía Bob, hỏi, Anh đoán xem, hôm nay em có gì? Bob nói, Có gì? Mạch nói, Anh đoán xem. Bob rất bực, nói, Tôi mệt rồi, không đoán được. Mạch bất ngờ lấy trong túi ra một cái điện thoại di động, nói, Em mua cái mới. Bob ngớ ra, nói, Đẹp lắm, em mới mua à? Mạch nói, Em lấy tiền định mua kính áp tròng để mua điện thoại di động. Bob cầm cái điện thoại di động lên, nói, Anh muốn em dùng kính áp tròng. Anh đã hỏi thăm, kính áp tròng loại tốt phải mấy ngàn đồng, rẻ không tốt. Xem ra em phải có mấy ngàn đồng, mắt mới không bị dại. Nhưng em mua điện thoại di động mất rồi. Chiều nay em gọi điện cho anh bằng cái máy mới này, vừa mua là em gọi cho anh ngay. Tại sao có lúc điện thoại của anh bận? Hình như anh đang nói chuyện với ai à? Bob nói, Anh gọi cho anh Tả. Nghe Bob nói, Mạch bỗng im lặng. Trần Tả hai tiếng ấy khiến mắt cô long lanh. Bob không chú ý đến ánh mắt Mạch. Nhưng anh cũng là con người nhạy cảm, thấy Mạch không có ý cãi nhau nữa, anh liền chú ý đến Mạch. Mạch trở nên dịu dàng, hỏi, Anh ăn gì chưa? Bob nói, Kha mời ăn mì, chưa ăn cơm. Em để cánh gà và bánh hamburger cho anh đấy. Bob vẫn nghĩ đến thay đổi trong thái độ của Mạch, cơn sóng gió tại sao bỗng dừng lại, tại sao hôm nay không cãi nhau? Bob bắt đầu quan sát Mạch. Mạch nói, Em cũng mệt lắm, hôm nay đi ngủ sớm nhé. Công ty của em ngày nào cũng bắt em sáng tạo ra những câu chữ quảng cáo cho chất độn vú, bận chết đi được. Ông chủ bảo, chất Inler là tiêu chí giải phóng phụ nữ. Phù Hiệu cãi lại, bảo đấy là thêm một sợi dây buộc chân phụ nữ. Nó suốt ngày cười người này, chế nhạo người khác, trên bàn không để một thứ gì, không là “Giới tính thứ nhất” cũng là “Giới tính thứ hai”. Nó bảo hôm nay mời em đi MacDonald’s, nhưng nó lấy tiền rất lâu, em đành phải bỏ tiền ra. Bob gật đầu, nói, Những việc giữa con gái với nhau không được xử lý tốt, còn tán gẫu với đàn ông, thật buồn cười. Nghe Bob nói vậy, Mạch nói, Chỉ có anh mới tán gẫu. Nói xong cô vào nhà vệ sinh. Bob bắt đầu hút thuốc, tiếng Mạch tắm vọng ra tận đây. Bob tưởng tượng chút nữa sẽ làm tình với Mạch, lòng anh dễ chịu hơn. Anh bật ti vi, ti vi đang phát chương trình ca nhạc, trình diễn bản nhạc của Dvorak viết cho cello. Người chơi đàn hình như là người Trung Quốc, đang chơi chương hai là chương Bob thích nhất. Âm nhạc làm cho diếu thuốc của anh ngon hơn. Lúc ấy, điện thoại của Mạch đổ chuông. Bob để mặc, anh chăm chú lắng nghe bản hòa tấu cello và dàn nhạc. Nhưng chuông điện thoại vẫn réo, tiếng nước Mạch tắm rào rào, rõ ràng cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Bob vẫn bỏ mặc. Cuối cùng thì tiếng chuông điện thoại di động cũng dừng. Bob lại nghe rõ tiếng cello, phát hiện thấy người nhạc sĩ Trung Quốc trình diễn rất hay. Anh nghĩ, anh này không phải Mã Hữu Hữu, ai thế nhỉ? Bob chưa thấy người này bao giờ. Lại có tiếng chuông điện thoại. Bob cầm điện thoại lên nghe. Một giọng đàn ông, hỏi, Mạch đấy à? Chào em! Giọng nói nghe quen quá, Bob sững sờ. Anh không lên tiếng, chỉ nghe thôi. Đối phương nói, A lô, có phải Mạch đấy không, tín hiệu ở máy em không tốt hay sao? Anh muốn nghe xem cái máy mới cảm giác thế nào? Em sao thế? Hôm nay về cũng không gọi anh. Bob vẫn không lên tiếng. Anh do dự, thậm chí ân hận tại sao lại nhận điện thoại của Mạch. Rõ ràng cái điện thoại mới này là của anh kia mua cho Mạch. Mạch đã nhận và nói dối anh. Người kia cúp máy, rồi lại gọi tiếp. Bob nhìn số máy hiện lên màn hình, cảm thấy rất quen, bỗng anh sực nhớ, số máy của Trần Tả. Số máy mà chiều nay anh và Kha gọi không biết bao nhiêu lần. Bob hơi sốc. Anh không thể khẳng định đã có chuyện gì, nhưng anh biết đã có chuyện. *** Mạch mặt đồ ngủ đi ra. Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhanh chóng đi tới, nhận cái máy từ tay Bob, nghe điện, vẻ mặt tỏ ra căng thẳng. Cô ấp úng khe khẽ, từ từ quay lưng về phía Bob. Mạch để máy xuống, Bob hỏi, Ai đấy? Mạch nói, Anh Tả. Bob tắt ti vi, căn phòng tối lại. Bob nói, Muộn thế này rồi, tại sao anh ấy còn gọi điện cho em? Em không biết, điều này phải hỏi anh, vì anh là đàn ông. Điện thoại của anh ấy mua cho em à? Mạch đỏ mặt, do dự giây lát rồi nói, Anh ấy mua cho em. Tại sao anh ấy mua cho em? Em không biết, anh ấy muốn mua, em cần. Tiền mua kính vẫn còn, chẳng phải anh muốn em đeo kính áp tròng là gì? Có muốn nghe tôi giải thích không? Vì tôi là đàn ông, tôi hiểu đàn ông. Mạch nhìn Bob không nói gì, chỉ nhìn thôi. Bỗng Bob lớn tiếng, Chiều nay chúng tôi đã gọi cho anh ta không biết bao nhiêu lần, anh ta không nghe điện. Bây giờ muộn lắm rồi, anh ta gọi cho em, lại mua cả điện thoại cho em. Em bảo tại sao? Mạch nói, Anh là người đàn ông có kinh nghiệm, biết những cái cần biết. Nhưng, em nói với anh, em không có chuyện gì với anh ấy. Bob nói, Vậy vừa rồi tại sao mặt em đỏ lên? Em đâu biết, thực ra, em không nên đỏ mặt, nhưng mặt em đỏ thì sao? Anh định nói gì? Bob hiểu rõ, có những lúc đỏ mặt không rõ nguyên nhân, nhưng lúc này Mạch đỏ mặt làm anh rất buồn. Về lý thuyết, “hiểu rõ” và nghi ngờ một người con gái là điều không thể so sánh. Mạch bật ti vi lên xem. Bob nói, Tôi muốn nói tiếp với em về chuyện đó. Mạch nói, Chuyện chẳng có gì đáng nói. Bob tắt ti vi, Mạch lại bật lên, Bob lại tắt, Mạch lại mở. Cuối cùng, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Bob chậm rãi đứng dậy, đến trước Mạch, nói, Anh ta mua điện thoại cho em thế nào? Hôm qua anh ấy gọi điện đến công ty của em, hỏi điện thoại của em tại sao không mở. Em bảo vừa bị mất, anh ấy bảo sẽ sai thư ký mua cho em một chiếc và đưa đến, chuyện là thế. Anh ta không gặp em? Gặp thì sao? Không phải do anh tưởng tượng đâu. Anh còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta nằm chung một giường và không làm gì chứ. Nhưng lòng em đã hướng về phía ấy rồi, có thể, em chưa “ấy” với anh ta... Anh đừng nói khó nghe thế đi. Có thể em đã có quan hệ với anh ta, cho nên em mới lấy điện thoại của anh ta. Tùy anh nghĩ, quyền của anh. Cuối cùng em đã có quan hệ gì với anh ta? Anh cứ nghĩ cho đầy đủ. Bob đến gần hơn làm Mạch sợ. Cô lùi về một phía sofa, anh ta áp sát hơn. Mạch không nhìn Bob, vẫn nhìn màn hình ti vi. Bob nói, Có phải anh ta làm thế này không: đầu tiên cởi hết cúc áo cúc quần của em? Anh có thể nghĩ như thế. Sau đó, cởi quần ngoài, cởi quần lót, tất cả những gì của em đều phô ra trước mắt anh ta? Anh ăn nói khốn nạn quá đấy. Chẳng phải em bảo tôi nghĩ cho đầy đủ đấy thôi? Tôi tiếp tục nghĩ, anh ta bắt đầu đặt tay lên mông em, cho vào trong. Em nói, em chưa tắm, đúng không nào? Em là đồ đĩ. Mạch ngồi dậy, xông về phía Bob, nói, Anh mới là đồ đĩ, bà Xán đã làm với anh như thế rồi chứ? Bob tóm lấy Mạch. Mạch giằng ra. Bob đẩy mạnh Mạch, nhưng cô xông tới. Mạch nói, Anh không biết à, tôi là đĩ đấy, từ nhỏ tôi sinh ra đã là đĩ rồi, tại sao anh không biết? Bob hoảng sợ vì bị Mạch hung hăng áp đảo. Mạch nhìn ánh mắt Bob, cô nghĩ đến con mèo giãy giụa trong tuyệt vọng. Chợt Bob cảm thấy mình có phần quá đáng. Hơn nữa, đúng là mình thấp hèn, có thể đánh Mạch nhưng không nên nói những điều ấy, nhưng anh đã nói. Bob không nên nói, nên đánh Mạch. Bob nghĩ, mình là đại sư ngôn ngữ, không nên đánh phụ nữ. Anh nghĩ rồi lùi lại, tránh Mạch, hôm nay gây sự như thế là đủ, có thể làm cho một người con gái như Mạch bị sốc coi như đã đủ. Câu nói cuối cùng của Mạch khiến Bob run lên: Bà Xán đã làm lành với anh như thế rồi chứ? Trong câu nói ấy “bà Xán” là chủ ngữ, làm anh cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy. Bob nghĩ, có phải Mạch chỉ nói đùa? Mạch làm sao biết được quan hệ giữa mình và bà ta? Đúng lúc ấy, cái máy điện thoại lại hiện lên trong mắt Bob, cơn tức giận lại nổi lên trong lòng, anh xông tới, cầm lấy cái máy điện thoại di động, ném mạnh xuống đất. Cái máy điện thoại không vỡ, nó bật lên, nhảy múa trên mặt đất một lúc, cuối cùng rơi đúng chỗ hai người diễn trò làm tình. Chất lượng của cái máy thật tốt, điện thoại lại đổ chuông. Anh mặc kệ, cứ ngồi hút thuốc. Mạch cũng ngồi bất động, mặc cho điện thoại réo. Mấy phút sau người ở máy đầu kia không gọi nữa. Đêm đã khuya, Mạch nằm ở giường trong. Bob ngồi ở sofa phòng ngoài hút thuốc, mệt mỏi kéo đến, anh ngủ thiếp đi. Tuy ngủ, nhưng một ý nghĩ cứ giày vò anh, Ai gọi điện cho Mạch vào lúc khuya khoắt thế này? Đàn ông ư? Nếu là đàn bà, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nếu là đàn ông, anh không chịu đựng nổi, bất kể người đàn ông nào, bất kể đó là ai, thậm chí cả bố Mạch. Trong giấc mơ của anh xuất hiện một người con gái, đó là Mạch. Mấy tháng sau, hai người thật sự chia tay, chỉ cần anh ngủ, hình ảnh Mạch lại hiện lên. Đêm hôm ấy, Bob bị một sức mạnh nào đấy đánh thức dậy, có người nói với anh, anh phải chia tay với Mạch, cho dù anh mới bắt đầu ghen. Anh có thể nói với người khác rằng, anh mới bắt đầu yêu Mạch, nhưng anh sẽ phải chia tay với cô ấy... Bob khóc trong mơ.