Chuyển ngữ: nhoclubu *** Nhan Thanh cố ý đợi các đồng nghiệp về hết mới ra khỏi công ty. Sáu giờ mười lăm phút, sớm hơn mười lăm phút so với thời gian cô dự tính. Ngay ngã tư đường, Cố Trạch Vũ đã đứng đợi ở đó. Anh cao to khôi ngô mặc một bộ đồ tây màu cà phê nhạt, sau lưng là chiếc Lamborghini kiểu dáng cực kỳ thời trang, chỉ đứng ở chỗ đó thôi đã thu hút vô số ánh mắt của người đi đường. Nhan Thanh ngẩn ngơ mất mấy giây, sau đó nhanh chân bước đến trước mặt anh, cách chỗ đứng của anh vài bước chân. Đôi môi đỏ mọng mở ra rồi ngậm lại bao lần, cuối cùng cũng bày ra một nụ cười cứng nhắc, gọi anh một tiếng cộc lốc, “Này…” Cố Trạch Vũ khẽ mỉm cười, “Này… bên ngoài gió lớn, lên xe trước đi!” Nói xong xoay người lại, quý phái thay cô mở cửa xe ở vị trí phụ lái. Cố Trạch Vũ đưa cô đến một quán ăn tư nhân trong khu phố cổ của thành phố T. Mặt bằng quán ăn không lớn, gạch ốp tường màu trắng, xây dựng theo phong cách vùng sông nước, nằm trong một ngõ nhỏ ngoằn ngoèo khó tìm. Nhưng hành lang uốn khúc bên trong sân lại như chốn bồng lai. Mỗi một phòng đều có sân riêng, thanh tịnh tao nhã không diễn tả nổi. Chắc là khách quen nơi đó, hai người vừa mới vào phòng riêng ngồi xuống, liền có một người trông giống quản lý đến, xưng hô với anh một cách lễ phép “Tổng giám đốc Cố”, rồi đưa thực đơn lên. Anh đưa lại cho cô, cô không nhận, chỉ nói tùy anh. Anh liền mỉm cười đóng thực đơn trả lại cho quản lý, sau khi thuần thục gọi vài món liền nói: “Còn lại thì anh liệu mà làm, vài món mà con gái thích. Đừng quá lạnh cũng đừng quá cay. Làm nhanh lên nhé, chuyện quan trọng hơn chính là đừng đến quấy rầy.” “Vâng, tổng giám đốc Cố.” Quản lý mỉm cười trả lời rồi rời khỏi, hai người ở lại cũng không nói gì. Cho đến khi phục vụ mang thức ăn lên, anh nhìn tấm bình phong sau lưng cô, đột nhiên lên tiếng, “Thơ ca viết về con gái đẹp có không ít, em xem mấy cô gái thời xưa này, dáng vẻ cũng chẳng ra làm sao!” Nhan Thanh ngạc nhiên, theo tầm mắt anh mà quay đầu lại nhìn. “Em nói xem, mấy cô gái đó cùng cầm một miếng vải dài như vậy để làm gì chứ?” “Đây là bức ‘Đảo Luyện Đồ’1 của Trương Huyên, tôi từng được nghe giảng trong năm hai đại học. Là cảnh tưởng các phụ nữ quý tộc thời xưa giã tơ tằm làm quần áo, tổng cộng có bốn tổ. Bản gốc bị thất lạc ở nước ngoài trong trận hỏa thiêu Viên Minh Viên2. Trên bức bình phòng này chính là cảnh tượng được trích ra từ tổ thứ nhất.” “À, làm quần áo sao!” Cố Trạch Vũ sờ cằm gật gù, “Em xem xem, với tư thế này lại có chút giống như đang giặt chăn mền vậy!” Ai da… giặt chăn mền! Cũng phải, anh không nói cũng không để ý. Mỗi người nắm một góc, nếu không nhìn kỹ, thật là có hơi giống nha! Nhan Thanh lắc đầu, nhịn không được bật cười. Bầu không khí bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều. Cố Trạch Vũ nhân lúc còn nóng, đẩy một chén canh bằng sứ men xanh đến trước mặt cô, “Huyết yến này là món ăn gia truyền của họ! Dùng nguyên liệu rất chọn lọc, cũng không phải lúc nào cũng có lộc ăn. Vị ngọt không ngán, lại bổ dưỡng, em nếm thử đi!” Nhan Thanh cúi đầu nói tiếng ‘cám ơn’, múc hai muỗng ăn liền để xuống. “Mùi vị không ngon à?” Anh hỏi. “Không phải. Gần đây tôi không có hứng ăn uống!” Cô dừng một lát, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Tổng giám đốc Cố, anh đến tìm tôi, chắc là phải có việc gì!” “Tên anh là Cố Trạch Vũ! Tất nhiên em có thể gọi anh là Trạch Vũ hoặc Vũ thì anh cũng không để ý đâu!” Cách xưng hô của cô khiến anh nhịn không được cau mày, “Thế nào, không có việc gì thì không thể tìm em?” “Được thôi, vậy tôi tìm anh có việc.” “Hả?” “Sao lại giúp tôi?” “Không hề. Ngày đó anh ra tay đánh người, ít nhất anh cũng có một nửa trách nhiệm. Cho nên, đừng nói cái gì giúp hay không giúp!” “Vậy còn bạn tôi?” “Bạn em? Ai là bạn em?” “Đúng, tôi không tin chuyện chuyên gia khoa thần kinh kia chỉ là trùng hợp! Cũng đừng nói với tôi là anh không biết. Vậy sẽ sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi!” “Vậy em cảm thấy phải thế nào? Hả?” Cố Trạch Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, “Mars đến thành phố T chữa bệnh từ thiện đã được dự kiến từ cuối năm ngoái, có lưu hồ sơ ở Hội chữ thập đỏ. Nếu em không tin, anh dẫn em đi kiểm tra! Dù sao anh ta bắt đầu ở đâu cũng như nhau cả thôi, trùng hợp anh và anh ta quen biết, chỉ là nói một tiếng thôi mà. Em không cần cảm thấy mặc nợ anh gì cả!” Nhan Thanh mím môi không nói gì, hồi lâu mới chậm rãi thở dài, “Tình nghĩa của anh, tôi sẽ trả lại anh!” “Không cần, anh chẳng qua chỉ mở miệng nói một tiếng thôi mà.” “Anh nghĩ thế nào là chuyện của anh. Còn trả hay không là chuyện của tôi!” “Xùy…” Cố Trạch Vũ mỉm cười, độ cong bên môi có phần rét lạnh, “Mời Mars đến khám bệnh một lần, không tùy tiện giống như mời một ngôi sao nào đó đâu. Hơn nữa, em cho rằng có tiền là có thể bảo anh ta xuống núi sao? Anh thật muốn nghe em nói thử xem em dự định trả thế nào?” Nhan Thanh nhíu mày, “Vậy tổng giám đốc Cố nói thử xem, anh muốn tôi trả thế nào?” “Tiền, anh không thiếu! Tình nghĩa, chắc em cũng không trả nổi!” Nói tới đây, anh tạm dừng một chút, sau đó đuôi lông mày nhếch lên, trên khuôn mặt điển trai lộ ra vài phần gian tà, “Nhìn em cũng có chút nhan sắc. Chi bằng… trả thịt cũng được!” Sắc mặt Nhan Thanh thoáng tái nhợt như tờ giấy. Tay dưới bàn nắm chặt góc áo, tận lực kiềm chế mới không cầm cái chén trên bàn đập vô mặt anh. Cố Trạch Vũ thấy cô như vậy, không khỏi nhẹ giọng, “Sau này, đừng nói chuyện kiểu này với anh nữa, em không chiếm được lợi thế đâu. Anh nói không cần thì chính là không cần. Huồng hồ, Cố Trạch Vũ anh không có thói quen để phụ nữ trả tình nghĩa cho mình.” “Anh đã nói anh muốn ở bên em, nên giúp em một chuyện cỏn con như vậy xem như là bày tỏ chút thành ý của anh. Còn em, em suy nghĩ thế nào về đề nghị của anh rồi?” Nhan Thanh vẫn xanh mặt, mím môi không nói. Lúc này, nếu như cứ tiếp tục dây dưa, kết quả nhất định sẽ ra về chẳng vui, đây không phải là điều anh muốn. Cố Trạch Vũ âm thầm thở dài trong lòng, xúc cơm ra, cầm đũa, “Ăn cơm đi, ăn xong anh đưa em về. Lát nữa trời tối mất!” *** Chú thích: (1) Đảo Luyện Đồ (chữ Hán: 搗練圖) là bức tranh lụa cuộn của họa sĩ thời Đường, Trương Huyên (713-755). Bức tranh này miêu tả cảnh trong cung đình những người phụ nữ đang giã tơ tằm làm quần áo cho mùa đông. (2) Viên Minh Viên, một di tích lịch sử nổi tiếng ở Bắc Kinh được xây dựng thời Khang Hy năm 48 (nhà Thanh). Viên Minh Viên thuộc quận Hải Điện, Bắc Kinh, từ lâu được biết đến là một di tích lịch sử nổi tiếng Trung Quốc. Nơi đây được ngợi ca là “Vườn của vạn vườn”, “Vườn của muôn vườn” hay “Vườn chúa tể của vạn vườn” gồm ba khu là Viên Minh Viên, Trường Xuân Viên, Kỳ Xuân Viên (sau này đổi thành Vạn Xuân Viên) tạo thành “Viên Minh Tam Viên” với 123 thắng cảnh kỳ quan, trong đó Viên Minh Viên có 69 thắng cảnh, Trường Xuân Viên 24 và Vạn Xuân Viên 30. Tổng diện tích trên 3,5 triệu mét vuông, dài hơn 10 km. Viên Minh Viên có 19 cổng, 5 đập nước, hơn 140 tòa kiến trúc cổ, hơn 100 cây cầu gỗ. Ngoài ra còn lưu trữ rất nhiều sách cổ quí giá. Ngày 18/10/1860, Viên Minh Viên đã bị Liên quân Anh, Pháp phóng hỏa, đốt cháy trong ba ngày ba đêm. Hơn 300 quan lại trông coi và cung nữ đã bị chết cháy. Tiếp đó năm 1900, nơi này lại bị Liên quân đốt tiếp, khiến di tích chỉ còn lại một bãi hoang tàn đổ nát. Chuyển ngữ: nhoclubu *** Sau ngày hôm đó, trong cuộc sống của Nhan Thanh chính thức xuất hiện một người đàn ông tên là Cố Trạch Vũ. Anh cũng chẳng cố gắng quấy rầy cô, thậm chí khiêm tốn như người làm công tác bí mật. Có lúc cứ như là không khí, ở khắp mọi nơi, dường như không tồn tại, thực tế lại không vắng mặt ở chỗ nào. Anh thường xuyên gửi vài tin nhắn thăm hỏi cô, mặc dù cô không bao giờ trả lời lại. Anh gọi điện thoại cho cô, tất cả cô vờ như chưa từng nghe thấy. Anh đoán thời gian xuống ca hoặc ngày nghỉ của cô để hẹn cô ra ngoài, cũng vậy, mười lần thì có đến mười hai lần bị từ chối. Về sau, không biết do cô mệt mỏi hay là chai lì thói quen. Cô sẽ nhận điện thoại của anh khi tâm trạng tốt, tuy rằng chỉ nói qua loa vài câu liền vội vàng cúp máy. Thỉnh thoảng, nếu anh may mắn, cô sẽ đồng ý lời mời của anh. Có khi là cùng nhau ăn cơm, có khi chỉ là im lặng đi bên nhau dọc theo các con đường của khu phố. Chẳng mấy chốc xuân qua hè đến. Quan hệ của hai người vẫn không xa không gần như cũ, không có tiến triển gì. Nhưng công việc của Nhan Thanh đã có chuyển biến rất lớn. Liên tục mấy hạng mục đẹp mắt, khiến cô vững vàng trụ lại ở bộ phận thiết kế, hơn nữa còn bắt đầu một mình phụ trách một phần công tác. Khi đó, cô đúng lúc tiếp nhận một vụ quảng cáo dụng cụ trang điểm. Thiết kế đến nửa chừng thì gặp phải vướng mắc, kẹt đến nỗi sứt đầu mẻ trán, hết sức mất hồn. Nhân viên bộ phận thiết kế khá đặc biệt, công ty cho phép thay đổi thời gian làm việc hoặc làm việc ở nhà. Sau khi Nhan Thanh ở công ty khổ cực hai ngày mà không có ý tưởng gì, dứt khoát trình bày với lãnh đạo, về nhà bế quan. Mùa hè năm đó thời tiết đặc biệt oi bức. Suốt nửa năm, thành phố T đều bị rơi vào tình trạng nóng bức đến báo động. Nhan Thanh ở nhà suốt mấy ngày, buổi sáng thức dậy cảm thấy có chút nặng đầu chóng mặt, tứ chi không có sức. Mới đầu còn tưởng tối qua đi ngủ bị trúng gió, liền uống một ly nước ấm lớn, đắp thêm chăn, trùm kín cho ra mồ hôi. Kết quả đến tối, tình hình càng nghiêm trọng hơn. Ù tai, Nhan Thanh chỉ cảm thấy chính mình như con gà nướng trên lò lửa, toàn thân nóng như thiêu như đốt. Đang mơ mơ màng màng bỗng nghe điện thoại reo, cô nhấn nút nghe, vừa mới nói một chữ “này” liền mệt mỏi buông tay, làm điện thoại rơi xuống đất. Không bắt máy cũng được, nghĩ như vậy, cô lại mệt mỏi quay về giường. Khoảng chừng hai mươi ba mươi phút sau, từng tiếng từng tiếng đập cửa lại vang lên. Bây giờ, cô khó chịu không còn sức, muốn giả vờ như không nghe thấy, nhưng đối phương lại cỏ vẻ dây dưa không dứt. Cô đành phải chống đỡ xuống giường. Bên ngoài là Cố Trạch Vũ với vẻ mặt lo lắng. Khoảnh khắc cửa phòng được mở, anh khẽ thở ra, nhưng lại thấy mặt cô đỏ khác thường cùng với dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, lập tức cau mày, “Em sao vậy? Không khỏe à?” Hai mắt cô chăm chú nhìn anh, nghe thấy giọng nói lầm bầm như tiếng con muỗi của mình, “Tôi khó chịu…” Sau đó, hai chân cô nhũn ra, trước mắt tối sầm, ngất đi trong tiếng kêu đầy lo lắng của anh. Nhan Thanh bị cảm nắng nghiêm trọng. Được đưa đến bệnh viện truyền nước, lúc tỉnh lại trời đã gần tối. Cố Trạch Vũ đem ghế ngồi ở bên giường, nhìn ống truyền nước chằm chằm không chớp mắt, không biết đang nghĩ gì. Thấy cô tỉnh lại, lập tức mở miệng hỏi, “Em tỉnh rồi à, dễ chịu hơn không?” “Tốt hơn nhiều rồi.” Giọng cô yếu ớt khàn khàn, “Cám ơn anh!” “Em đói không, có muốn ăn gì không?” Cô khẽ lắc đầu, bỗng nhiên thốt ra một câu nói không đầu không đuôi, “Tại sao?” Cố Trạh Vũ ngạc nhiên, “Gì?” Lập tức hiểu ra, khẽ cười: “Em làm ra chuyện đó với anh, chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm với anh sao?” Chịu trách nhiệm?! Nhan Thanh dùng ánh mắt khó tin để nhìn anh, “Hẳn là tôi không phải người phụ nữ đầu tiên của anh!” “Nhưng anh lại là người đàn ông đầu tiên của em!” “Vậy thì có liên quan gì chứ?” “Có chứ!” Cố Trạch Vũ có hai nguyên tắc… gái trinh- không động, phụ nữ đã kết hôn- không động vào. Anh nhìn cô, trong mắt nửa thật nửa đùa, “Nếu anh nói anh thích em, em có tin không?” “Không tin…” Nhan Thanh nhếch môi mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa chút châm biếm, “Thích ư… chết tiệt, đó là thứ cảm giác không đáng tin nhất trên đời này!” “Ha ha…” Cố Trạc Vũ bật cười, thở dài, “Nếu em không thích lý do đó… Có lẽ là do độc thân lâu năm, muốn tìm một người bạn. Mà anh có cảm giác, hai chúng ta khá hợp nhau.” Một người độc thân lâu năm, muốn tìm người bầu bạn… Trong lòng Nhan Thanh như bị thứ gì đó chọc khuấy một chút, sau kỳ nghỉ hè năm ba đại học, cô thực sự trở thành người độc thân. Không phải cô không cảm nhận được nỗi đau cô đơn, nhưng thà rằng tự ôm chính mình, cô cũng không muốn trải qua sự phản bội và mất mát lần nữa. Không thể tưởng tượng được lại có một người khác cũng giống như cô… “Anh cũng đã từng bị người khác phản bội sao?” “Ừm!” Cố Trạch Vũ lắng nghe rồi gật đầu, trong lòng ngầm âm ĩ khi nháy mắt dần hiện ra một cái tên… Mục Thành. Anh bỗng nhiên kích động, muốn bắt được người đàn ông tên gọi Mục Thành kia, để xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể khiến tiểu bạch liên nhà anh vẫn nhớ mãi không quên dù bị tổn thương. “Vậy anh có từng nghĩ, nếu hai chúng ta ở bên nhau, ngộ nhỡ một ngày nào đó, người anh thích xuất hiện thì phải làm sao?” Cố Trạch Vũ muốn nói, người anh thích chính là em! Nhưng cuối cùng lại mỉm cười tỏ vẻ bất cần, “Em cũng nói không tin chữ ‘thích’ này mà, sao lại còn để ý đến chuyện này chứ. Nói thật là anh cũng không tin mấy thứ đó! Nếu không thì nói thế nào, tụi mình hợp nhau mà! Rõ ràng là tụi mình đều cô đơn thì hợp lại ở bên nhau là quá được luôn! Ai da, em đồng ý với anh chứ?!” “Được, tôi đồng ý với anh. Nhưng mà hai chúng ta sẽ ‘không can thiệp vào chuyện của nhau, muốn làm gì thì làm’, anh có thể đồng ý không?” “Anh đồng ý. Anh cam đoan sẽ một lòng chung thủy với mối quan hệ này, em có thể cam đoan không?” Nhan Thanh khẽ bật cười, “Yên tâm đi, tôi không có thói quen bắt cá hai tay!” Cô cũng rất cô đơn, cần tìm một người để bầu bạn. Khi đó, cô chỉ nghĩ: Nếu hai người không yêu nhau ở bên nhau, thì sẽ không tổn thương lẫn nhau. Nhưng mà, cô chưa từng nghĩ đến, thứ tình cảm này, trước giờ là thứ không thể khống chế được…